Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1077: Ba, con về rồi! (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu lão hít sâu một hơi, cố khiến giọng mình thật bình tĩnh, “Ừ.”Chỉ một tiếng “ừ” đơn giản, nhưng lại nói lên được nỗi nhớ mong bao nhiêu năm qua của ông.Trang Mỹ Đình, không, phải nói là Tiêu Mộ Thanh nghe Tiêu lão đáp lại thì khẽ cười, ôm chầm lấy ông.Cả người Tiêu lão căng cứng.Tiêu Mộ Thanh chỉ ôm ông một chút rồi nhanh chóng buông ra, bà bình tĩnh nhìn ông: “Ba, lúc trẻ con không hiểu chuyện, khiến ba đau lòng. Lúc đó con chỉ cảm thấy mình đúng, nhưng đến lúc có Nại Nại, con mới hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ.”Chỉ vài câu ngắn ngủi, không có những lời bay bướm, nhưng lại khiến Tiêu lão muốn rơi nước mắt. Ông vội vàng cúi đầu xuống, che tầm mắt đi.Tiêu Mộ Thanh lại nhìn về phía Trang Nại Nại, đưa tay nhéo mặt cô, “Không có mẹ ở bên, sao con lại gầy thế này rồi?”Trang Nại Nại ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Thanh, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của bà truyền đến mới hấp tấp đưa tay ra ôm chặt eo bà, sau đó vùi đầu vào vai bà khóc òa lên.“Mẹ, mẹ!”“Mẹ, con nhớ mẹ quá, nhớ mẹ rất nhiều...”“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết... sao bây giờ mẹ mới về với con? Sao mẹ không về báo mộng cho con?”“Mẹ, con mệt quá, con muốn khóc, con khổ lắm. Sao Bé Lười có thể mắc bệnh tim! Mẹ, con phải làm sao bây giờ?”“Mẹ, Tư Chính Đình không quan tâm con nữa! Mẹ, con khổ lắm... hu hu hu...”Tiêu lão thấy Tiêu Mộ Thanh dịu dàng vỗ lưng Trang Nại Nại thì chỉ hừ lạnh: Con nhóc vô lương tâm, rốt cuộc nó vẫn thân con gái của nó hơn, trong khi nó chỉ nói với ông đúng một câu!Ánh mắt ông nhìn Trang Nại Nại lại hiện vẻ ghét bỏ: Khóc khóc khóc! Chỉ biết cướp con gái ông! Cháu gái đúng là loài sinh vật được sinh ra để tranh giành tình yêu thương của con gái!
Tiêu lão hít sâu một hơi, cố khiến giọng mình thật bình tĩnh, “Ừ.”
Chỉ một tiếng “ừ” đơn giản, nhưng lại nói lên được nỗi nhớ mong bao nhiêu năm qua của ông.
Trang Mỹ Đình, không, phải nói là Tiêu Mộ Thanh nghe Tiêu lão đáp lại thì khẽ cười, ôm chầm lấy ông.
Cả người Tiêu lão căng cứng.
Tiêu Mộ Thanh chỉ ôm ông một chút rồi nhanh chóng buông ra, bà bình tĩnh nhìn ông: “Ba, lúc trẻ con không hiểu chuyện, khiến ba đau lòng. Lúc đó con chỉ cảm thấy mình đúng, nhưng đến lúc có Nại Nại, con mới hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, không có những lời bay bướm, nhưng lại khiến Tiêu lão muốn rơi nước mắt. Ông vội vàng cúi đầu xuống, che tầm mắt đi.
Tiêu Mộ Thanh lại nhìn về phía Trang Nại Nại, đưa tay nhéo mặt cô, “Không có mẹ ở bên, sao con lại gầy thế này rồi?”
Trang Nại Nại ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Thanh, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của bà truyền đến mới hấp tấp đưa tay ra ôm chặt eo bà, sau đó vùi đầu vào vai bà khóc òa lên.
“Mẹ, mẹ!”
“Mẹ, con nhớ mẹ quá, nhớ mẹ rất nhiều...”
“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết... sao bây giờ mẹ mới về với con? Sao mẹ không về báo mộng cho con?”
“Mẹ, con mệt quá, con muốn khóc, con khổ lắm. Sao Bé Lười có thể mắc bệnh tim! Mẹ, con phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ, Tư Chính Đình không quan tâm con nữa! Mẹ, con khổ lắm... hu hu hu...”
Tiêu lão thấy Tiêu Mộ Thanh dịu dàng vỗ lưng Trang Nại Nại thì chỉ hừ lạnh: Con nhóc vô lương tâm, rốt cuộc nó vẫn thân con gái của nó hơn, trong khi nó chỉ nói với ông đúng một câu!
Ánh mắt ông nhìn Trang Nại Nại lại hiện vẻ ghét bỏ: Khóc khóc khóc! Chỉ biết cướp con gái ông! Cháu gái đúng là loài sinh vật được sinh ra để tranh giành tình yêu thương của con gái!
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu lão hít sâu một hơi, cố khiến giọng mình thật bình tĩnh, “Ừ.”Chỉ một tiếng “ừ” đơn giản, nhưng lại nói lên được nỗi nhớ mong bao nhiêu năm qua của ông.Trang Mỹ Đình, không, phải nói là Tiêu Mộ Thanh nghe Tiêu lão đáp lại thì khẽ cười, ôm chầm lấy ông.Cả người Tiêu lão căng cứng.Tiêu Mộ Thanh chỉ ôm ông một chút rồi nhanh chóng buông ra, bà bình tĩnh nhìn ông: “Ba, lúc trẻ con không hiểu chuyện, khiến ba đau lòng. Lúc đó con chỉ cảm thấy mình đúng, nhưng đến lúc có Nại Nại, con mới hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ.”Chỉ vài câu ngắn ngủi, không có những lời bay bướm, nhưng lại khiến Tiêu lão muốn rơi nước mắt. Ông vội vàng cúi đầu xuống, che tầm mắt đi.Tiêu Mộ Thanh lại nhìn về phía Trang Nại Nại, đưa tay nhéo mặt cô, “Không có mẹ ở bên, sao con lại gầy thế này rồi?”Trang Nại Nại ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Thanh, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của bà truyền đến mới hấp tấp đưa tay ra ôm chặt eo bà, sau đó vùi đầu vào vai bà khóc òa lên.“Mẹ, mẹ!”“Mẹ, con nhớ mẹ quá, nhớ mẹ rất nhiều...”“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết... sao bây giờ mẹ mới về với con? Sao mẹ không về báo mộng cho con?”“Mẹ, con mệt quá, con muốn khóc, con khổ lắm. Sao Bé Lười có thể mắc bệnh tim! Mẹ, con phải làm sao bây giờ?”“Mẹ, Tư Chính Đình không quan tâm con nữa! Mẹ, con khổ lắm... hu hu hu...”Tiêu lão thấy Tiêu Mộ Thanh dịu dàng vỗ lưng Trang Nại Nại thì chỉ hừ lạnh: Con nhóc vô lương tâm, rốt cuộc nó vẫn thân con gái của nó hơn, trong khi nó chỉ nói với ông đúng một câu!Ánh mắt ông nhìn Trang Nại Nại lại hiện vẻ ghét bỏ: Khóc khóc khóc! Chỉ biết cướp con gái ông! Cháu gái đúng là loài sinh vật được sinh ra để tranh giành tình yêu thương của con gái!