Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1120: Anh biết chuyện này? (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu Khải nhíu mày nhìn Tư Chính Đình, “Cậu Tư còn có chuyện gì nữa sao? Chúng ta ăn xong rồi.”Nói xong, ông còn nhìn thoáng qua Trình Tư Triết, ý là ông xem Trình Tư Triết là người một nhà, còn Tư Chính Đình là người ngoài.Không có lời nào có thể diễn tả hết được sự áy náy lúc này của Trang Nại Nại.“Em đưa anh đi.” Trang Nại Nại đứng lên kéo Tư Chính Đình đi ra ngoài.Nhưng Tư Chính Đình lại không đi.Trang Nại Nại nhíu mày nhìn anh.Sắc mặt Tiêu Khải đen sì, “Cháu quay lại cho ông!”Ông gõ quải trượng xuống đất mấy cái liền để thể hiện sự giận dữ của mình.Trang Nại Nại nhíu mày, nói: “Ông, người cháu yêu là Tư Chính Đình. Sau này, ông đừng làm chuyện không đâu như thế này nữa. Cả đời này, cháu chỉ yêu một mình anh ấy!”“Đừng nói chuyện cả đời dễ dàng như vậy. Cháu mới có hai mươi lăm tuổi thì biết cái gì? Chỉ cần cháu xa nó, sớm muộn gì cháu cũng sẽ yêu người khác.”“Ông, ông không hiểu! Cháu đã từng xa anh ấy năm năm, nhưng cháu vẫn không yêu bất cứ ai khác. Ngoài anh ấy ra, cháu sẽ không yêu bất cứ ai.”Trang Nại Nại ngẩng cao đầu, khuôn mặt kiên quyết, lộ ra vẻ bướng bỉnh.Tư Chính Đình cúi đầu, cảm thấy tất cả uất ức nhịn nhục tối nay đều đáng giá.Nhưng…Anh nhìn Tiêu Khải, sắc mặt ông đã tái đi, trong mắt ông chỉ có bất đắc dĩ và không tin tưởng lời nói của Trang Nại Nại.Người ta nói, phải cúi đầu mới cưới được vợ. Xem ra, bây giờ anh có cúi đầu cũng không đủ.“Nại Nại, cháu có biết lời nói lúc này của cháu ngây thơ thế nào không? Năm xưa, mẹ cháu cũng nói như vậy với ông, cả đời mẹ cháu chỉ yêu một mình Cố Đức Thọ. Kết quả thì sao?”“Cháu theo ông về nhà! Cháu có biết cháu không kết hôn với nó mà cứ đi theo nó như vậy thì sẽ để lại thóp cho người ta nắm không? Đừng tưởng không ai biết chuyện tối qua! Ông nói cho cháu biết, nếu không phải ông dùng tiền đè xuống, hôm nay đã có tin tức tiểu thư nhà họ Tiêu là gái điếm cao cấp rồi!”Dứt lời, ông đập một tờ báo lên đầu Trang Nại Nại.Trang Nại Nại cầm lên xem, trên đó có ảnh chụp Tư Chính Đình ôm cô vào xe, tiêu đề báo là: [Hoàng Gia Thịnh Thế tiến quân vào trong nước, tiểu thư nhà họ Tiêu vì giành giật công lao nên làm gái điếm cao cấp.]
Tiêu Khải nhíu mày nhìn Tư Chính Đình, “Cậu Tư còn có chuyện gì nữa sao? Chúng ta ăn xong rồi.”
Nói xong, ông còn nhìn thoáng qua Trình Tư Triết, ý là ông xem Trình Tư Triết là người một nhà, còn Tư Chính Đình là người ngoài.
Không có lời nào có thể diễn tả hết được sự áy náy lúc này của Trang Nại Nại.
“Em đưa anh đi.” Trang Nại Nại đứng lên kéo Tư Chính Đình đi ra ngoài.
Nhưng Tư Chính Đình lại không đi.
Trang Nại Nại nhíu mày nhìn anh.
Sắc mặt Tiêu Khải đen sì, “Cháu quay lại cho ông!”
Ông gõ quải trượng xuống đất mấy cái liền để thể hiện sự giận dữ của mình.
Trang Nại Nại nhíu mày, nói: “Ông, người cháu yêu là Tư Chính Đình. Sau này, ông đừng làm chuyện không đâu như thế này nữa. Cả đời này, cháu chỉ yêu một mình anh ấy!”
“Đừng nói chuyện cả đời dễ dàng như vậy. Cháu mới có hai mươi lăm tuổi thì biết cái gì? Chỉ cần cháu xa nó, sớm muộn gì cháu cũng sẽ yêu người khác.”
“Ông, ông không hiểu! Cháu đã từng xa anh ấy năm năm, nhưng cháu vẫn không yêu bất cứ ai khác. Ngoài anh ấy ra, cháu sẽ không yêu bất cứ ai.”
Trang Nại Nại ngẩng cao đầu, khuôn mặt kiên quyết, lộ ra vẻ bướng bỉnh.
Tư Chính Đình cúi đầu, cảm thấy tất cả uất ức nhịn nhục tối nay đều đáng giá.
Nhưng…
Anh nhìn Tiêu Khải, sắc mặt ông đã tái đi, trong mắt ông chỉ có bất đắc dĩ và không tin tưởng lời nói của Trang Nại Nại.
Người ta nói, phải cúi đầu mới cưới được vợ. Xem ra, bây giờ anh có cúi đầu cũng không đủ.
“Nại Nại, cháu có biết lời nói lúc này của cháu ngây thơ thế nào không? Năm xưa, mẹ cháu cũng nói như vậy với ông, cả đời mẹ cháu chỉ yêu một mình Cố Đức Thọ. Kết quả thì sao?”
“Cháu theo ông về nhà! Cháu có biết cháu không kết hôn với nó mà cứ đi theo nó như vậy thì sẽ để lại thóp cho người ta nắm không? Đừng tưởng không ai biết chuyện tối qua! Ông nói cho cháu biết, nếu không phải ông dùng tiền đè xuống, hôm nay đã có tin tức tiểu thư nhà họ Tiêu là gái điếm cao cấp rồi!”
Dứt lời, ông đập một tờ báo lên đầu Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại cầm lên xem, trên đó có ảnh chụp Tư Chính Đình ôm cô vào xe, tiêu đề báo là: [Hoàng Gia Thịnh Thế tiến quân vào trong nước, tiểu thư nhà họ Tiêu vì giành giật công lao nên làm gái điếm cao cấp.]
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu Khải nhíu mày nhìn Tư Chính Đình, “Cậu Tư còn có chuyện gì nữa sao? Chúng ta ăn xong rồi.”Nói xong, ông còn nhìn thoáng qua Trình Tư Triết, ý là ông xem Trình Tư Triết là người một nhà, còn Tư Chính Đình là người ngoài.Không có lời nào có thể diễn tả hết được sự áy náy lúc này của Trang Nại Nại.“Em đưa anh đi.” Trang Nại Nại đứng lên kéo Tư Chính Đình đi ra ngoài.Nhưng Tư Chính Đình lại không đi.Trang Nại Nại nhíu mày nhìn anh.Sắc mặt Tiêu Khải đen sì, “Cháu quay lại cho ông!”Ông gõ quải trượng xuống đất mấy cái liền để thể hiện sự giận dữ của mình.Trang Nại Nại nhíu mày, nói: “Ông, người cháu yêu là Tư Chính Đình. Sau này, ông đừng làm chuyện không đâu như thế này nữa. Cả đời này, cháu chỉ yêu một mình anh ấy!”“Đừng nói chuyện cả đời dễ dàng như vậy. Cháu mới có hai mươi lăm tuổi thì biết cái gì? Chỉ cần cháu xa nó, sớm muộn gì cháu cũng sẽ yêu người khác.”“Ông, ông không hiểu! Cháu đã từng xa anh ấy năm năm, nhưng cháu vẫn không yêu bất cứ ai khác. Ngoài anh ấy ra, cháu sẽ không yêu bất cứ ai.”Trang Nại Nại ngẩng cao đầu, khuôn mặt kiên quyết, lộ ra vẻ bướng bỉnh.Tư Chính Đình cúi đầu, cảm thấy tất cả uất ức nhịn nhục tối nay đều đáng giá.Nhưng…Anh nhìn Tiêu Khải, sắc mặt ông đã tái đi, trong mắt ông chỉ có bất đắc dĩ và không tin tưởng lời nói của Trang Nại Nại.Người ta nói, phải cúi đầu mới cưới được vợ. Xem ra, bây giờ anh có cúi đầu cũng không đủ.“Nại Nại, cháu có biết lời nói lúc này của cháu ngây thơ thế nào không? Năm xưa, mẹ cháu cũng nói như vậy với ông, cả đời mẹ cháu chỉ yêu một mình Cố Đức Thọ. Kết quả thì sao?”“Cháu theo ông về nhà! Cháu có biết cháu không kết hôn với nó mà cứ đi theo nó như vậy thì sẽ để lại thóp cho người ta nắm không? Đừng tưởng không ai biết chuyện tối qua! Ông nói cho cháu biết, nếu không phải ông dùng tiền đè xuống, hôm nay đã có tin tức tiểu thư nhà họ Tiêu là gái điếm cao cấp rồi!”Dứt lời, ông đập một tờ báo lên đầu Trang Nại Nại.Trang Nại Nại cầm lên xem, trên đó có ảnh chụp Tư Chính Đình ôm cô vào xe, tiêu đề báo là: [Hoàng Gia Thịnh Thế tiến quân vào trong nước, tiểu thư nhà họ Tiêu vì giành giật công lao nên làm gái điếm cao cấp.]