Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1162: Linh cảm chẳng lành (7)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hoàng Gia Thịnh Thế trải qua mấy đời cũng không được huy hoàng như bây giờ. Chính Tiêu Khải mới là người dẫn dắt công ty này đi lên đỉnh vinh quang. Nhưng giờ đây ông đã không còn địa vị như trước ở công ty nữa.Bà ta biết Tiêu Khải sẽ không để nội bộ Hoàng Gia Thịnh Thế đấu đá nhau, vì như thế sẽ khiến tập đoàn xuống dốc. Trên đời này, không ai mong tập đoàn này đi lên hơn Tiêu Khải. Nếu Tiêu Khải cứ cố chấp để Trang Nại Nại trở thành người thừa kế, người của bà ta nhất định sẽ ngáng chân, lúc đó, nội bộ Hoàng Gia Thịnh Thế sẽ cực kỳ rối ren! Vì thế, Tiêu Khải buộc phải giao quyền thừa kế lại cho mẹ con bà ta.Tiêu Cốc Vân cười nói: “Ba, ba nên lựa chọn như vậy từ lâu rồi mới phải. Ba yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Nại Nại, hàng năm sẽ chia đủ hoa hồng cho nó. Mặt khác, bao giờ nó kết hôn, con cũng sẽ đưa cho nó một phần làm của hồi môn. Thái Bạch cũng sẽ không bỏ mặc chị họ nó.”Tiêu Thái Bạch lập tức gật đầu, “Đúng vậy, ông nội, ông yên tâm, mẹ con cháu sẽ lo cho chị ấy đến già.”Nhưng cũng chỉ lo cho một mình Trang Nại Nại thôi, còn những người khác… Trong mắt Tiêu Thái Bạch hiện vẻ ác độc.Tiêu Mộ Thanh đứng bên cạnh lên tiếng, “Chị, Thái Bạch, hai người nói gì thế? Ba nói sẽ giao quyền thừa kế lại cho hai người bao giờ?”Vẻ mặt Tiêu Cốc Vân cứng đờ, nhưng sau đó bà ta lại không nhịn được mà bật cười, “Vậy ba định nói gì đây?”Bà ta chắc chắn Tiêu Khải sẽ không từ bỏ Hoàng Gia Thịnh Thế!Tiêu Khải cười lạnh nói: “Tôi muốn nói, Hoàng Gia Thịnh Thế đã tiến quân vào trong nước, vì thế tôi đã làm thủ tục chuyển trụ sở tập đoàn về nước, sau này Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ sẽ chỉ còn là chi nhánh.”Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông với ánh mặt ngạc nhiên, dường như không thể tin được là ông lại làm như vậy.Tiêu Cốc Vân ngạc nhiên hơn ai hết, “Ba… ba nói gì?”Chuyển Hoàng Gia Thịnh Thế về nước? Đây đúng là chuyện nực cười!Ông tính từ bỏ Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ? Ông thật sự cam lòng từ bỏ sao?Tiêu Khải cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa, lập tức có người vội vã đi vào, giao một tập văn kiện cho ông.Tiêu Khải mở ra xem, sau đó lại nở nụ cười.Đây là lần đầu tiên Trang Nại Nại thấy ông cười từ sau khi gặp ông.Ông giơ tập văn kiện trong tay lên, “Phía bên Mỹ đã đồng ý rồi. Trụ sở chính của Hoàng Gia Thịnh Thế chúng ta từ nay về sau sẽ chuyển về trong nước!” Nói đến đây, ông quay sang nói với Trang Nại Nại, “Từ giờ trở đi, cháu sẽ là CEO kiêm chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia Thịnh Thế. Cháu phải giữ vững thị trường trong nước, phát triển Hoàng Gia Thịnh Thế thật huy hoàng, biết chưa?”Trang Nại Nại không ngờ Tiêu Khải lại dùng đến cách đập nồi dìm thuyền như vậy. Thế này đúng là rút củi đáy nồi!Đám người bên Mỹ bị Tiêu Cốc Vân mua hết thì sao?Thì Tiêu Khải cũng không cần bọn họ nữa!Ông chuyển hết tài sản của Hoàng Gia Thịnh Thế về nước, tập đoàn ở bên đó chỉ còn là một chiếc thùng rỗng.Ngay cả Tư Chính Đình lúc này cũng phải nể phục sự quyết đoán của ông. Trước kia, anh đã từng nghe kể truyền kỳ về ông, không ngờ đến khi già rồi, ông vẫn còn anh minh quyết đoán như vậy.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hoàng Gia Thịnh Thế trải qua mấy đời cũng không được huy hoàng như bây giờ. Chính Tiêu Khải mới là người dẫn dắt công ty này đi lên đỉnh vinh quang. Nhưng giờ đây ông đã không còn địa vị như trước ở công ty nữa.Bà ta biết Tiêu Khải sẽ không để nội bộ Hoàng Gia Thịnh Thế đấu đá nhau, vì như thế sẽ khiến tập đoàn xuống dốc. Trên đời này, không ai mong tập đoàn này đi lên hơn Tiêu Khải. Nếu Tiêu Khải cứ cố chấp để Trang Nại Nại trở thành người thừa kế, người của bà ta nhất định sẽ ngáng chân, lúc đó, nội bộ Hoàng Gia Thịnh Thế sẽ cực kỳ rối ren! Vì thế, Tiêu Khải buộc phải giao quyền thừa kế lại cho mẹ con bà ta.Tiêu Cốc Vân cười nói: “Ba, ba nên lựa chọn như vậy từ lâu rồi mới phải. Ba yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Nại Nại, hàng năm sẽ chia đủ hoa hồng cho nó. Mặt khác, bao giờ nó kết hôn, con cũng sẽ đưa cho nó một phần làm của hồi môn. Thái Bạch cũng sẽ không bỏ mặc chị họ nó.”Tiêu Thái Bạch lập tức gật đầu, “Đúng vậy, ông nội, ông yên tâm, mẹ con cháu sẽ lo cho chị ấy đến già.”Nhưng cũng chỉ lo cho một mình Trang Nại Nại thôi, còn những người khác… Trong mắt Tiêu Thái Bạch hiện vẻ ác độc.Tiêu Mộ Thanh đứng bên cạnh lên tiếng, “Chị, Thái Bạch, hai người nói gì thế? Ba nói sẽ giao quyền thừa kế lại cho hai người bao giờ?”Vẻ mặt Tiêu Cốc Vân cứng đờ, nhưng sau đó bà ta lại không nhịn được mà bật cười, “Vậy ba định nói gì đây?”Bà ta chắc chắn Tiêu Khải sẽ không từ bỏ Hoàng Gia Thịnh Thế!Tiêu Khải cười lạnh nói: “Tôi muốn nói, Hoàng Gia Thịnh Thế đã tiến quân vào trong nước, vì thế tôi đã làm thủ tục chuyển trụ sở tập đoàn về nước, sau này Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ sẽ chỉ còn là chi nhánh.”Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông với ánh mặt ngạc nhiên, dường như không thể tin được là ông lại làm như vậy.Tiêu Cốc Vân ngạc nhiên hơn ai hết, “Ba… ba nói gì?”Chuyển Hoàng Gia Thịnh Thế về nước? Đây đúng là chuyện nực cười!Ông tính từ bỏ Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ? Ông thật sự cam lòng từ bỏ sao?Tiêu Khải cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa, lập tức có người vội vã đi vào, giao một tập văn kiện cho ông.Tiêu Khải mở ra xem, sau đó lại nở nụ cười.Đây là lần đầu tiên Trang Nại Nại thấy ông cười từ sau khi gặp ông.Ông giơ tập văn kiện trong tay lên, “Phía bên Mỹ đã đồng ý rồi. Trụ sở chính của Hoàng Gia Thịnh Thế chúng ta từ nay về sau sẽ chuyển về trong nước!” Nói đến đây, ông quay sang nói với Trang Nại Nại, “Từ giờ trở đi, cháu sẽ là CEO kiêm chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia Thịnh Thế. Cháu phải giữ vững thị trường trong nước, phát triển Hoàng Gia Thịnh Thế thật huy hoàng, biết chưa?”Trang Nại Nại không ngờ Tiêu Khải lại dùng đến cách đập nồi dìm thuyền như vậy. Thế này đúng là rút củi đáy nồi!Đám người bên Mỹ bị Tiêu Cốc Vân mua hết thì sao?Thì Tiêu Khải cũng không cần bọn họ nữa!Ông chuyển hết tài sản của Hoàng Gia Thịnh Thế về nước, tập đoàn ở bên đó chỉ còn là một chiếc thùng rỗng.Ngay cả Tư Chính Đình lúc này cũng phải nể phục sự quyết đoán của ông. Trước kia, anh đã từng nghe kể truyền kỳ về ông, không ngờ đến khi già rồi, ông vẫn còn anh minh quyết đoán như vậy.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hoàng Gia Thịnh Thế trải qua mấy đời cũng không được huy hoàng như bây giờ. Chính Tiêu Khải mới là người dẫn dắt công ty này đi lên đỉnh vinh quang. Nhưng giờ đây ông đã không còn địa vị như trước ở công ty nữa.Bà ta biết Tiêu Khải sẽ không để nội bộ Hoàng Gia Thịnh Thế đấu đá nhau, vì như thế sẽ khiến tập đoàn xuống dốc. Trên đời này, không ai mong tập đoàn này đi lên hơn Tiêu Khải. Nếu Tiêu Khải cứ cố chấp để Trang Nại Nại trở thành người thừa kế, người của bà ta nhất định sẽ ngáng chân, lúc đó, nội bộ Hoàng Gia Thịnh Thế sẽ cực kỳ rối ren! Vì thế, Tiêu Khải buộc phải giao quyền thừa kế lại cho mẹ con bà ta.Tiêu Cốc Vân cười nói: “Ba, ba nên lựa chọn như vậy từ lâu rồi mới phải. Ba yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Nại Nại, hàng năm sẽ chia đủ hoa hồng cho nó. Mặt khác, bao giờ nó kết hôn, con cũng sẽ đưa cho nó một phần làm của hồi môn. Thái Bạch cũng sẽ không bỏ mặc chị họ nó.”Tiêu Thái Bạch lập tức gật đầu, “Đúng vậy, ông nội, ông yên tâm, mẹ con cháu sẽ lo cho chị ấy đến già.”Nhưng cũng chỉ lo cho một mình Trang Nại Nại thôi, còn những người khác… Trong mắt Tiêu Thái Bạch hiện vẻ ác độc.Tiêu Mộ Thanh đứng bên cạnh lên tiếng, “Chị, Thái Bạch, hai người nói gì thế? Ba nói sẽ giao quyền thừa kế lại cho hai người bao giờ?”Vẻ mặt Tiêu Cốc Vân cứng đờ, nhưng sau đó bà ta lại không nhịn được mà bật cười, “Vậy ba định nói gì đây?”Bà ta chắc chắn Tiêu Khải sẽ không từ bỏ Hoàng Gia Thịnh Thế!Tiêu Khải cười lạnh nói: “Tôi muốn nói, Hoàng Gia Thịnh Thế đã tiến quân vào trong nước, vì thế tôi đã làm thủ tục chuyển trụ sở tập đoàn về nước, sau này Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ sẽ chỉ còn là chi nhánh.”Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông với ánh mặt ngạc nhiên, dường như không thể tin được là ông lại làm như vậy.Tiêu Cốc Vân ngạc nhiên hơn ai hết, “Ba… ba nói gì?”Chuyển Hoàng Gia Thịnh Thế về nước? Đây đúng là chuyện nực cười!Ông tính từ bỏ Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ? Ông thật sự cam lòng từ bỏ sao?Tiêu Khải cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa, lập tức có người vội vã đi vào, giao một tập văn kiện cho ông.Tiêu Khải mở ra xem, sau đó lại nở nụ cười.Đây là lần đầu tiên Trang Nại Nại thấy ông cười từ sau khi gặp ông.Ông giơ tập văn kiện trong tay lên, “Phía bên Mỹ đã đồng ý rồi. Trụ sở chính của Hoàng Gia Thịnh Thế chúng ta từ nay về sau sẽ chuyển về trong nước!” Nói đến đây, ông quay sang nói với Trang Nại Nại, “Từ giờ trở đi, cháu sẽ là CEO kiêm chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia Thịnh Thế. Cháu phải giữ vững thị trường trong nước, phát triển Hoàng Gia Thịnh Thế thật huy hoàng, biết chưa?”Trang Nại Nại không ngờ Tiêu Khải lại dùng đến cách đập nồi dìm thuyền như vậy. Thế này đúng là rút củi đáy nồi!Đám người bên Mỹ bị Tiêu Cốc Vân mua hết thì sao?Thì Tiêu Khải cũng không cần bọn họ nữa!Ông chuyển hết tài sản của Hoàng Gia Thịnh Thế về nước, tập đoàn ở bên đó chỉ còn là một chiếc thùng rỗng.Ngay cả Tư Chính Đình lúc này cũng phải nể phục sự quyết đoán của ông. Trước kia, anh đã từng nghe kể truyền kỳ về ông, không ngờ đến khi già rồi, ông vẫn còn anh minh quyết đoán như vậy.