Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1163: Linh cảm chẳng lành (8)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Chiêu này của ông quả thật khiến người ta quá hả lòng hả dạ. Mọi người đều biết Tiêu Khải lợi hại nhất là ở nước ngoài. Nếu rút về nước thì chẳng khác nào phải gây dựng lại sự nghiệp từ đầu. Chuyện này khác hoàn toàn với việc mở một chi nhánh ở trong nước.Bao nhiêu vốn liếng như vậy đổ hết vào trong nước…Nếu anh là Tiêu Khải thì anh cũng sẽ làm như thế.Hoàng Gia Thịnh Thế mà không có tài sản của Tiêu Khải thì giữ lại còn có ý nghĩa gì?Tiêu Cốc Vân kinh hoàng không nói nổi nên lời. Mãi lâu sau, bà ta mới run rẩy nói: “Không thể nào! Nước Mỹ không thể đồng ý được!”Tiêu Khải cười lạnh, “Quan hệ của tôi và cục trưởng cục thuế bên đó không tầm thường, cô quên rồi sao? Cho bọn họ 10% tổng số vốn của Hoàng Gia Thịnh Thế, cô nghĩ bọn họ có đồng ý không?”“Ông… ông điên rồi!”Tiêu Khải cười ha hả, “Đúng, năm xưa cũng có rất nhiều người gọi tôi là Tiêu Điên, nhưng Tiêu Điên tôi đã thành công rồi đó thôi! Tôi tin cháu gái của Tiêu Điên tôi cũng sẽ thành công!”Nói đến đây, ông lại nhìn về phía đám cổ đông, thấy bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ thì nở nụ cười, “Nhà các người đều ở Mỹ, e là ngay cả tiếng Trung các người cũng chẳng nói sõi nữa rồi. Đã như vậy, các người không cần về nước nữa. Còn về cổ phần, các người muốn giữ để chờ chia hoa hồng thì giữ, còn không thì bán đi.”Nói xong, Tiêu Khải một tay chống gậy, một tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cất bước đi ra ngoài.Mãi về sau, cảnh này vẫn in đậm trong trí nhớ của Trang Nại Nại.***Đến tận lúc trở lại nhà họ Tiêu, mọi người vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức này. Ánh mắt Trang Nại Nại nhìn Tiêu Khải đầy phức tạp, còn xen lẫn cảm xúc không tên. Thật ra cô đã chuẩn bị tinh thần để ra nước ngoài, tiếp tục chiến đấu. Thậm chí thời gian qua, cô còn cố gắng tìm hiểu các sách lược quản lý công ty. Nhưng không ngờ, ông nội lại làm đến nước này vì cô.Tuy gây dựng sự nghiệp rất khó khăn gian khổ, nhưng hơn một trăm tỷ tiền vốn này đủ để cô làm bất cứ chuyện gì.Chỉ là, cô không dám đảm bảo liệu có thể khiến Hoàng Gia Thịnh Thế huy hoàng và phát triển được như trước hay không?Nhưng kể từ hôm nay, bất kể thế nào cô sẽ luôn cố gắng tiến về phía trước, vì ông nội đã hi sinh rất nhiều vì cô.Tiêu Mộ Thanh cũng xấu hổ nhìn Tiêu Khải, “Ba, sao ba lại…”“Lá rụng về cội, dù gì thì chúng ta cũng vẫn là… người Trung Quốc.”Trang Nại Nại bỗng cảm thấy tự hào vì có một người ông như vậy.“Ông nội, cháu biết cháu không phải là một người thừa kế chuẩn mực, tính tình cháu nhu nhược, an phận, là một người bình thường hơn bất cứ ai. Nhưng cháu cam đoan với ông, từ giờ đến cuối cuộc đời, cháu sẽ nỗ lực không ngừng để khiến Hoàng Gia Thịnh Thế trở nên cường thịnh.” 

Chiêu này của ông quả thật khiến người ta quá hả lòng hả dạ. Mọi người đều biết Tiêu Khải lợi hại nhất là ở nước ngoài. Nếu rút về nước thì chẳng khác nào phải gây dựng lại sự nghiệp từ đầu. Chuyện này khác hoàn toàn với việc mở một chi nhánh ở trong nước.

Bao nhiêu vốn liếng như vậy đổ hết vào trong nước…

Nếu anh là Tiêu Khải thì anh cũng sẽ làm như thế.

Hoàng Gia Thịnh Thế mà không có tài sản của Tiêu Khải thì giữ lại còn có ý nghĩa gì?

Tiêu Cốc Vân kinh hoàng không nói nổi nên lời. Mãi lâu sau, bà ta mới run rẩy nói: “Không thể nào! Nước Mỹ không thể đồng ý được!”

Tiêu Khải cười lạnh, “Quan hệ của tôi và cục trưởng cục thuế bên đó không tầm thường, cô quên rồi sao? Cho bọn họ 10% tổng số vốn của Hoàng Gia Thịnh Thế, cô nghĩ bọn họ có đồng ý không?”

“Ông… ông điên rồi!”

Tiêu Khải cười ha hả, “Đúng, năm xưa cũng có rất nhiều người gọi tôi là Tiêu Điên, nhưng Tiêu Điên tôi đã thành công rồi đó thôi! Tôi tin cháu gái của Tiêu Điên tôi cũng sẽ thành công!”

Nói đến đây, ông lại nhìn về phía đám cổ đông, thấy bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ thì nở nụ cười, “Nhà các người đều ở Mỹ, e là ngay cả tiếng Trung các người cũng chẳng nói sõi nữa rồi. Đã như vậy, các người không cần về nước nữa. Còn về cổ phần, các người muốn giữ để chờ chia hoa hồng thì giữ, còn không thì bán đi.”

Nói xong, Tiêu Khải một tay chống gậy, một tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cất bước đi ra ngoài.

Mãi về sau, cảnh này vẫn in đậm trong trí nhớ của Trang Nại Nại.

***

Đến tận lúc trở lại nhà họ Tiêu, mọi người vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức này. Ánh mắt Trang Nại Nại nhìn Tiêu Khải đầy phức tạp, còn xen lẫn cảm xúc không tên. Thật ra cô đã chuẩn bị tinh thần để ra nước ngoài, tiếp tục chiến đấu. Thậm chí thời gian qua, cô còn cố gắng tìm hiểu các sách lược quản lý công ty. Nhưng không ngờ, ông nội lại làm đến nước này vì cô.

Tuy gây dựng sự nghiệp rất khó khăn gian khổ, nhưng hơn một trăm tỷ tiền vốn này đủ để cô làm bất cứ chuyện gì.

Chỉ là, cô không dám đảm bảo liệu có thể khiến Hoàng Gia Thịnh Thế huy hoàng và phát triển được như trước hay không?

Nhưng kể từ hôm nay, bất kể thế nào cô sẽ luôn cố gắng tiến về phía trước, vì ông nội đã hi sinh rất nhiều vì cô.

Tiêu Mộ Thanh cũng xấu hổ nhìn Tiêu Khải, “Ba, sao ba lại…”

“Lá rụng về cội, dù gì thì chúng ta cũng vẫn là… người Trung Quốc.”

Trang Nại Nại bỗng cảm thấy tự hào vì có một người ông như vậy.

“Ông nội, cháu biết cháu không phải là một người thừa kế chuẩn mực, tính tình cháu nhu nhược, an phận, là một người bình thường hơn bất cứ ai. Nhưng cháu cam đoan với ông, từ giờ đến cuối cuộc đời, cháu sẽ nỗ lực không ngừng để khiến Hoàng Gia Thịnh Thế trở nên cường thịnh.”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Chiêu này của ông quả thật khiến người ta quá hả lòng hả dạ. Mọi người đều biết Tiêu Khải lợi hại nhất là ở nước ngoài. Nếu rút về nước thì chẳng khác nào phải gây dựng lại sự nghiệp từ đầu. Chuyện này khác hoàn toàn với việc mở một chi nhánh ở trong nước.Bao nhiêu vốn liếng như vậy đổ hết vào trong nước…Nếu anh là Tiêu Khải thì anh cũng sẽ làm như thế.Hoàng Gia Thịnh Thế mà không có tài sản của Tiêu Khải thì giữ lại còn có ý nghĩa gì?Tiêu Cốc Vân kinh hoàng không nói nổi nên lời. Mãi lâu sau, bà ta mới run rẩy nói: “Không thể nào! Nước Mỹ không thể đồng ý được!”Tiêu Khải cười lạnh, “Quan hệ của tôi và cục trưởng cục thuế bên đó không tầm thường, cô quên rồi sao? Cho bọn họ 10% tổng số vốn của Hoàng Gia Thịnh Thế, cô nghĩ bọn họ có đồng ý không?”“Ông… ông điên rồi!”Tiêu Khải cười ha hả, “Đúng, năm xưa cũng có rất nhiều người gọi tôi là Tiêu Điên, nhưng Tiêu Điên tôi đã thành công rồi đó thôi! Tôi tin cháu gái của Tiêu Điên tôi cũng sẽ thành công!”Nói đến đây, ông lại nhìn về phía đám cổ đông, thấy bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ thì nở nụ cười, “Nhà các người đều ở Mỹ, e là ngay cả tiếng Trung các người cũng chẳng nói sõi nữa rồi. Đã như vậy, các người không cần về nước nữa. Còn về cổ phần, các người muốn giữ để chờ chia hoa hồng thì giữ, còn không thì bán đi.”Nói xong, Tiêu Khải một tay chống gậy, một tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cất bước đi ra ngoài.Mãi về sau, cảnh này vẫn in đậm trong trí nhớ của Trang Nại Nại.***Đến tận lúc trở lại nhà họ Tiêu, mọi người vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức này. Ánh mắt Trang Nại Nại nhìn Tiêu Khải đầy phức tạp, còn xen lẫn cảm xúc không tên. Thật ra cô đã chuẩn bị tinh thần để ra nước ngoài, tiếp tục chiến đấu. Thậm chí thời gian qua, cô còn cố gắng tìm hiểu các sách lược quản lý công ty. Nhưng không ngờ, ông nội lại làm đến nước này vì cô.Tuy gây dựng sự nghiệp rất khó khăn gian khổ, nhưng hơn một trăm tỷ tiền vốn này đủ để cô làm bất cứ chuyện gì.Chỉ là, cô không dám đảm bảo liệu có thể khiến Hoàng Gia Thịnh Thế huy hoàng và phát triển được như trước hay không?Nhưng kể từ hôm nay, bất kể thế nào cô sẽ luôn cố gắng tiến về phía trước, vì ông nội đã hi sinh rất nhiều vì cô.Tiêu Mộ Thanh cũng xấu hổ nhìn Tiêu Khải, “Ba, sao ba lại…”“Lá rụng về cội, dù gì thì chúng ta cũng vẫn là… người Trung Quốc.”Trang Nại Nại bỗng cảm thấy tự hào vì có một người ông như vậy.“Ông nội, cháu biết cháu không phải là một người thừa kế chuẩn mực, tính tình cháu nhu nhược, an phận, là một người bình thường hơn bất cứ ai. Nhưng cháu cam đoan với ông, từ giờ đến cuối cuộc đời, cháu sẽ nỗ lực không ngừng để khiến Hoàng Gia Thịnh Thế trở nên cường thịnh.” 

Chương 1163: Linh cảm chẳng lành (8)