Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1245: Tâm sự của lâm hi nhi (7)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc chỉ hỏi: “Ý Trương Trác thế nào?”“Ngày mai anh ta về nhà, em không về cùng. Bọn em cần yên tĩnh một thời gian. Nhưng anh ta cứ khăng khăng không muốn ly hôn.”“Ừm, nếu thế thì hai bên cứ yên tĩnh một thời gian xem thế nào.”Trang Nại Nại không nhịn được nói: “Hi Nhi, cái loại đàn ông này thì tốt nhất là đá anh ta đi, sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn! Chuyện này cậu không làm sai gì cả, trước tiên cứ chờ xem nhà bọn họ xử lý thế nào đã.”Tư Tĩnh Ngọc phải nhắc nhở cô: “Đừng trách chị nói thẳng, từ giờ trở đi, tốt nhất là em nên lưu lại các tin nhắn, ghi âm các cuộc trò chuyện giữa bọn em, để sau này làm bằng chứng anh ta ngoại tình. Nếu ly hôn thật, việc chia tài sản…”Trang Nại Nại nghe thế liền cắt lời cô, “Chị, Lâm Hi Nhi và Trương Trác… không có tài sản chung sau khi kết hôn.”Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”“Căn hộ của Trương Trác đứng tên mẹ anh ta, bây giờ vẫn đang lắp đặt các thiết bị nên chưa vào ở. Hơn nữa, Trương Trác ham chơi nên cũng không có tiền gửi ngân hàng.”Tư Tĩnh Ngọc: “… Vậy tức là sau khi ly hôn, Hi Nhi sẽ trắng tay?”Trang Nại Nại thở dài, còn Lâm Hi Nhi lại nói: “Em không cần gì cả! Trước đây lúc lấy anh ta, em cũng chỉ có người không, bây giờ ly hôn rồi em cũng chẳng cần gì hết.”Đúng lúc này, trong điện thoại chợt truyền đến tiếng ồn ào, “Con gái em khóc, em phải đi xem sao, đến giờ cho con bé bú rồi.”“Ừ, bất kể thế nào thì em cũng phải chú ý chăm sóc con bé cẩn thận đấy.”Tắt cuộc gọi QQ, Tư Tĩnh Ngọc lại thấy xót xa trong lòng.Cô cũng muốn ly hôn với Thi Cẩm Ngôn, cũng chẳng cần gì vì cô chẳng thiếu gì cả.Nhưng Lâm Hi Nhi tốt xấu gì cũng có con, còn cô… đến con cũng chẳng có.Cô đau đớn trong lòng, lại phải vào nhà vệ sinh rửa mặt.Lúc trở lại phòng, cô nhìn điện thoại, thấy đã năm rưỡi sáng rồi thì không ngủ nữa, mở cửa phòng đi ra ngoài mua bữa sáng.Nhưng lúc mở cửa, thấy cánh cửa đóng im lìm của phòng kia thì cô lại ngây ra, bất chợt cảm thấy yên tâm, cứ như chỉ cần ở chung nhà với Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn là cô sẽ thấy an lòng vậy.Nhưng sau đó, cô lại thấy mình đúng là hết thuốc chữa.Rốt cuộc là cô yêu Thi Cẩm Ngôn nhiều đến mức nào mà còn yêu cả con của anh và Bạch Nguyệt chứ?Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, dứt khoát thay đồ rồi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng. Cô chạy một vòng trong công viên quanh chung cư, sau đó mới chạy đến cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên cạnh.“Cô muốn mua gì?” Chủ cửa hàng hỏi.“Một ly sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy, một quả trứng ốp.”Chủ cửa hàng “ừ” một tiếng rồi bắt đầu làm bữa sáng cho cô.Cô xách bữa sáng đi về, lại thấy mình làm thế này là đúng. Bọn họ cũng có tay có chân mà, sao cô phải mua bữa sáng cho họ chứ?Ra khỏi cửa hàng, cô đi được hai phút rồi lại quay về, bữa sáng vẫn còn nguyên trong túi.Chủ cửa hàng thấy cô thì ngẩn ra, “Sao thế cô gái? Đồ ăn sáng có vấn đề gì sao?”Tư Tĩnh Ngọc xua tay, “Không không… tôi… gói giúp tôi thêm hai phần nữa, một phần giống thế này, một phần đổi quẩy thành bánh bao.”“Được!”
Tư Tĩnh Ngọc chỉ hỏi: “Ý Trương Trác thế nào?”
“Ngày mai anh ta về nhà, em không về cùng. Bọn em cần yên tĩnh một thời gian. Nhưng anh ta cứ khăng khăng không muốn ly hôn.”
“Ừm, nếu thế thì hai bên cứ yên tĩnh một thời gian xem thế nào.”
Trang Nại Nại không nhịn được nói: “Hi Nhi, cái loại đàn ông này thì tốt nhất là đá anh ta đi, sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn! Chuyện này cậu không làm sai gì cả, trước tiên cứ chờ xem nhà bọn họ xử lý thế nào đã.”
Tư Tĩnh Ngọc phải nhắc nhở cô: “Đừng trách chị nói thẳng, từ giờ trở đi, tốt nhất là em nên lưu lại các tin nhắn, ghi âm các cuộc trò chuyện giữa bọn em, để sau này làm bằng chứng anh ta ngoại tình. Nếu ly hôn thật, việc chia tài sản…”
Trang Nại Nại nghe thế liền cắt lời cô, “Chị, Lâm Hi Nhi và Trương Trác… không có tài sản chung sau khi kết hôn.”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
“Căn hộ của Trương Trác đứng tên mẹ anh ta, bây giờ vẫn đang lắp đặt các thiết bị nên chưa vào ở. Hơn nữa, Trương Trác ham chơi nên cũng không có tiền gửi ngân hàng.”
Tư Tĩnh Ngọc: “… Vậy tức là sau khi ly hôn, Hi Nhi sẽ trắng tay?”
Trang Nại Nại thở dài, còn Lâm Hi Nhi lại nói: “Em không cần gì cả! Trước đây lúc lấy anh ta, em cũng chỉ có người không, bây giờ ly hôn rồi em cũng chẳng cần gì hết.”
Đúng lúc này, trong điện thoại chợt truyền đến tiếng ồn ào, “Con gái em khóc, em phải đi xem sao, đến giờ cho con bé bú rồi.”
“Ừ, bất kể thế nào thì em cũng phải chú ý chăm sóc con bé cẩn thận đấy.”
Tắt cuộc gọi QQ, Tư Tĩnh Ngọc lại thấy xót xa trong lòng.
Cô cũng muốn ly hôn với Thi Cẩm Ngôn, cũng chẳng cần gì vì cô chẳng thiếu gì cả.
Nhưng Lâm Hi Nhi tốt xấu gì cũng có con, còn cô… đến con cũng chẳng có.
Cô đau đớn trong lòng, lại phải vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc trở lại phòng, cô nhìn điện thoại, thấy đã năm rưỡi sáng rồi thì không ngủ nữa, mở cửa phòng đi ra ngoài mua bữa sáng.
Nhưng lúc mở cửa, thấy cánh cửa đóng im lìm của phòng kia thì cô lại ngây ra, bất chợt cảm thấy yên tâm, cứ như chỉ cần ở chung nhà với Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn là cô sẽ thấy an lòng vậy.
Nhưng sau đó, cô lại thấy mình đúng là hết thuốc chữa.
Rốt cuộc là cô yêu Thi Cẩm Ngôn nhiều đến mức nào mà còn yêu cả con của anh và Bạch Nguyệt chứ?
Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, dứt khoát thay đồ rồi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng. Cô chạy một vòng trong công viên quanh chung cư, sau đó mới chạy đến cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên cạnh.
“Cô muốn mua gì?” Chủ cửa hàng hỏi.
“Một ly sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy, một quả trứng ốp.”
Chủ cửa hàng “ừ” một tiếng rồi bắt đầu làm bữa sáng cho cô.
Cô xách bữa sáng đi về, lại thấy mình làm thế này là đúng. Bọn họ cũng có tay có chân mà, sao cô phải mua bữa sáng cho họ chứ?
Ra khỏi cửa hàng, cô đi được hai phút rồi lại quay về, bữa sáng vẫn còn nguyên trong túi.
Chủ cửa hàng thấy cô thì ngẩn ra, “Sao thế cô gái? Đồ ăn sáng có vấn đề gì sao?”
Tư Tĩnh Ngọc xua tay, “Không không… tôi… gói giúp tôi thêm hai phần nữa, một phần giống thế này, một phần đổi quẩy thành bánh bao.”
“Được!”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc chỉ hỏi: “Ý Trương Trác thế nào?”“Ngày mai anh ta về nhà, em không về cùng. Bọn em cần yên tĩnh một thời gian. Nhưng anh ta cứ khăng khăng không muốn ly hôn.”“Ừm, nếu thế thì hai bên cứ yên tĩnh một thời gian xem thế nào.”Trang Nại Nại không nhịn được nói: “Hi Nhi, cái loại đàn ông này thì tốt nhất là đá anh ta đi, sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn! Chuyện này cậu không làm sai gì cả, trước tiên cứ chờ xem nhà bọn họ xử lý thế nào đã.”Tư Tĩnh Ngọc phải nhắc nhở cô: “Đừng trách chị nói thẳng, từ giờ trở đi, tốt nhất là em nên lưu lại các tin nhắn, ghi âm các cuộc trò chuyện giữa bọn em, để sau này làm bằng chứng anh ta ngoại tình. Nếu ly hôn thật, việc chia tài sản…”Trang Nại Nại nghe thế liền cắt lời cô, “Chị, Lâm Hi Nhi và Trương Trác… không có tài sản chung sau khi kết hôn.”Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”“Căn hộ của Trương Trác đứng tên mẹ anh ta, bây giờ vẫn đang lắp đặt các thiết bị nên chưa vào ở. Hơn nữa, Trương Trác ham chơi nên cũng không có tiền gửi ngân hàng.”Tư Tĩnh Ngọc: “… Vậy tức là sau khi ly hôn, Hi Nhi sẽ trắng tay?”Trang Nại Nại thở dài, còn Lâm Hi Nhi lại nói: “Em không cần gì cả! Trước đây lúc lấy anh ta, em cũng chỉ có người không, bây giờ ly hôn rồi em cũng chẳng cần gì hết.”Đúng lúc này, trong điện thoại chợt truyền đến tiếng ồn ào, “Con gái em khóc, em phải đi xem sao, đến giờ cho con bé bú rồi.”“Ừ, bất kể thế nào thì em cũng phải chú ý chăm sóc con bé cẩn thận đấy.”Tắt cuộc gọi QQ, Tư Tĩnh Ngọc lại thấy xót xa trong lòng.Cô cũng muốn ly hôn với Thi Cẩm Ngôn, cũng chẳng cần gì vì cô chẳng thiếu gì cả.Nhưng Lâm Hi Nhi tốt xấu gì cũng có con, còn cô… đến con cũng chẳng có.Cô đau đớn trong lòng, lại phải vào nhà vệ sinh rửa mặt.Lúc trở lại phòng, cô nhìn điện thoại, thấy đã năm rưỡi sáng rồi thì không ngủ nữa, mở cửa phòng đi ra ngoài mua bữa sáng.Nhưng lúc mở cửa, thấy cánh cửa đóng im lìm của phòng kia thì cô lại ngây ra, bất chợt cảm thấy yên tâm, cứ như chỉ cần ở chung nhà với Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn là cô sẽ thấy an lòng vậy.Nhưng sau đó, cô lại thấy mình đúng là hết thuốc chữa.Rốt cuộc là cô yêu Thi Cẩm Ngôn nhiều đến mức nào mà còn yêu cả con của anh và Bạch Nguyệt chứ?Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, dứt khoát thay đồ rồi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng. Cô chạy một vòng trong công viên quanh chung cư, sau đó mới chạy đến cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên cạnh.“Cô muốn mua gì?” Chủ cửa hàng hỏi.“Một ly sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy, một quả trứng ốp.”Chủ cửa hàng “ừ” một tiếng rồi bắt đầu làm bữa sáng cho cô.Cô xách bữa sáng đi về, lại thấy mình làm thế này là đúng. Bọn họ cũng có tay có chân mà, sao cô phải mua bữa sáng cho họ chứ?Ra khỏi cửa hàng, cô đi được hai phút rồi lại quay về, bữa sáng vẫn còn nguyên trong túi.Chủ cửa hàng thấy cô thì ngẩn ra, “Sao thế cô gái? Đồ ăn sáng có vấn đề gì sao?”Tư Tĩnh Ngọc xua tay, “Không không… tôi… gói giúp tôi thêm hai phần nữa, một phần giống thế này, một phần đổi quẩy thành bánh bao.”“Được!”