Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1246: Anh đến muộn rồi! (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc Tư Tĩnh Ngọc xách ba phần bữa sáng về thì đã là bảy giờ. Giờ vào lớp của nhà trẻ hình như là bảy giờ ba mươi phút. Cô bước nhanh hơn, lúc về đến nhà, mở cửa ra thì thấy đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của Tân Tân, Thi Cẩm Ngôn đang mặc quần áo cho thằng bé.Một ba một con rất hòa thuận, Thi Cẩm Ngôn còn nói: “Nhanh lên, nếu không thì không kịp bữa sáng ở trường mất.”Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền vô thức giấu túi đồ ăn sáng ra sau lưng. Cô chỉ nhớ giờ vào lớp là bảy rưỡi, nhưng sao lại quên nhà trẻ lo hết cả ba bữa cho bọn trẻ?Mặt cô nóng bừng lên, tay chân luống cuống, cô vội lui ra sau, muốn vứt bữa sáng đi. Nhưng Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn đã nghe thấy tiếng mở cửa nên liền nhìn về phía cô.Lúc thấy Tư Tĩnh Ngọc, Tân Tân sáng bừng mắt, “Cô!”Bước chân của Tư Tĩnh Ngọc khựng lại, cô hơi bối rối. Liệu bọn họ thấy bữa sáng thì có nghĩ cô tự mình đa tình không?Cô giấu túi đồ ăn sau lưng, đi từng bước một về phía trước, muốn đi qua bọn họ để vào phòng ngủ. Nhưng cô vừa đi lên thì đã nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi, “Bánh quẩy?”“Còn cả sữa đậu nành, bánh bao nhân thịt với cải bẹ nữa kìa ba!”Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”Cô bối rối đứng đó, nhìn đôi mắt trông mong của Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân.Tân Tân kêu to: “Cô ơi, cô tốt quá! Cô dậy sớm để đi mua bữa sáng cho ba con con ạ?”Tư Tĩnh Ngọc đành đưa bữa sáng ra rồi nói: “Sáng nay chạy bộ, hơi mệt nên mua nhiều một chút.”Ý là hai người tuyệt đối đừng hiểu nhầm, mau đi đi, một mình tôi ăn được hết!Thi Cẩm Ngôn nhìn vào túi, “Em định uống ba cốc sữa đậu nành luôn hả?”Tư Tĩnh Ngọc: “… Ừm, sữa đậu nành nhà họ không cho đường, lại là sữa mới mỗi ngày nên rất ngon. Bình thường em vẫn thường uống mấy cốc.”Thi Cẩm Ngôn: “…”Tân Tân lại cong môi lên, “Nhưng con muốn ăn bữa sáng cô mua! Cô ơi, cô uống ít một chút, chừa cho con một cốc được không?”Tư Tĩnh Ngọc muốn từ chối, nhưng trông thấy ánh mắt của Tân Tân thì chỉ đành nói: “Được.”Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế thì liền đưa tay ra với cô: “Để anh.”Giọng anh rất bình thản nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại không biết phải từ chối thế nào. Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn thì luôn mất tự nhiên.Cô đưa túi đồ ăn sáng cho Thi Cẩm Ngôn, anh xách vào phòng bếp.Tư Tĩnh Ngọc nhìn vào ba lô của Tân Tân, thấy bên trong có sách vở, vài món đồ chơi và cả một đống kẹo. Cô cau mày, chẳng trách răng của Tân Tân hỏng nhiều thế, thì ra là vì ăn kẹo.Lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên.Tư Tĩnh Ngọc đi ra mở cửa thì thấy Diêu Đằng đang đứng bên ngoài, trong tay còn xách theo hai phần đồ ăn sáng.Thấy đồ trong tay anh ta, Tư Tĩnh Ngọc liền ngây người. Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn còn bê đồ ăn sáng đã cho vào đĩa ra, trông thấy đồ trong tay Diêu Đằng thì mắt liền tối sầm xuống, đanh giọng nói: “Anh đến muộn rồi, Tĩnh Ngọc đã mua bữa sáng về rồi.” 

Lúc Tư Tĩnh Ngọc xách ba phần bữa sáng về thì đã là bảy giờ. Giờ vào lớp của nhà trẻ hình như là bảy giờ ba mươi phút. Cô bước nhanh hơn, lúc về đến nhà, mở cửa ra thì thấy đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của Tân Tân, Thi Cẩm Ngôn đang mặc quần áo cho thằng bé.

Một ba một con rất hòa thuận, Thi Cẩm Ngôn còn nói: “Nhanh lên, nếu không thì không kịp bữa sáng ở trường mất.”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền vô thức giấu túi đồ ăn sáng ra sau lưng. Cô chỉ nhớ giờ vào lớp là bảy rưỡi, nhưng sao lại quên nhà trẻ lo hết cả ba bữa cho bọn trẻ?

Mặt cô nóng bừng lên, tay chân luống cuống, cô vội lui ra sau, muốn vứt bữa sáng đi. Nhưng Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn đã nghe thấy tiếng mở cửa nên liền nhìn về phía cô.

Lúc thấy Tư Tĩnh Ngọc, Tân Tân sáng bừng mắt, “Cô!”

Bước chân của Tư Tĩnh Ngọc khựng lại, cô hơi bối rối. Liệu bọn họ thấy bữa sáng thì có nghĩ cô tự mình đa tình không?

Cô giấu túi đồ ăn sau lưng, đi từng bước một về phía trước, muốn đi qua bọn họ để vào phòng ngủ. Nhưng cô vừa đi lên thì đã nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi, “Bánh quẩy?”

“Còn cả sữa đậu nành, bánh bao nhân thịt với cải bẹ nữa kìa ba!”

Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”

Cô bối rối đứng đó, nhìn đôi mắt trông mong của Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân.

Tân Tân kêu to: “Cô ơi, cô tốt quá! Cô dậy sớm để đi mua bữa sáng cho ba con con ạ?”

Tư Tĩnh Ngọc đành đưa bữa sáng ra rồi nói: “Sáng nay chạy bộ, hơi mệt nên mua nhiều một chút.”

Ý là hai người tuyệt đối đừng hiểu nhầm, mau đi đi, một mình tôi ăn được hết!

Thi Cẩm Ngôn nhìn vào túi, “Em định uống ba cốc sữa đậu nành luôn hả?”

Tư Tĩnh Ngọc: “… Ừm, sữa đậu nành nhà họ không cho đường, lại là sữa mới mỗi ngày nên rất ngon. Bình thường em vẫn thường uống mấy cốc.”

Thi Cẩm Ngôn: “…”

Tân Tân lại cong môi lên, “Nhưng con muốn ăn bữa sáng cô mua! Cô ơi, cô uống ít một chút, chừa cho con một cốc được không?”

Tư Tĩnh Ngọc muốn từ chối, nhưng trông thấy ánh mắt của Tân Tân thì chỉ đành nói: “Được.”

Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế thì liền đưa tay ra với cô: “Để anh.”

Giọng anh rất bình thản nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại không biết phải từ chối thế nào. Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn thì luôn mất tự nhiên.

Cô đưa túi đồ ăn sáng cho Thi Cẩm Ngôn, anh xách vào phòng bếp.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn vào ba lô của Tân Tân, thấy bên trong có sách vở, vài món đồ chơi và cả một đống kẹo. Cô cau mày, chẳng trách răng của Tân Tân hỏng nhiều thế, thì ra là vì ăn kẹo.

Lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Tư Tĩnh Ngọc đi ra mở cửa thì thấy Diêu Đằng đang đứng bên ngoài, trong tay còn xách theo hai phần đồ ăn sáng.

Thấy đồ trong tay anh ta, Tư Tĩnh Ngọc liền ngây người. Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn còn bê đồ ăn sáng đã cho vào đĩa ra, trông thấy đồ trong tay Diêu Đằng thì mắt liền tối sầm xuống, đanh giọng nói: “Anh đến muộn rồi, Tĩnh Ngọc đã mua bữa sáng về rồi.”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc Tư Tĩnh Ngọc xách ba phần bữa sáng về thì đã là bảy giờ. Giờ vào lớp của nhà trẻ hình như là bảy giờ ba mươi phút. Cô bước nhanh hơn, lúc về đến nhà, mở cửa ra thì thấy đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của Tân Tân, Thi Cẩm Ngôn đang mặc quần áo cho thằng bé.Một ba một con rất hòa thuận, Thi Cẩm Ngôn còn nói: “Nhanh lên, nếu không thì không kịp bữa sáng ở trường mất.”Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền vô thức giấu túi đồ ăn sáng ra sau lưng. Cô chỉ nhớ giờ vào lớp là bảy rưỡi, nhưng sao lại quên nhà trẻ lo hết cả ba bữa cho bọn trẻ?Mặt cô nóng bừng lên, tay chân luống cuống, cô vội lui ra sau, muốn vứt bữa sáng đi. Nhưng Tân Tân và Thi Cẩm Ngôn đã nghe thấy tiếng mở cửa nên liền nhìn về phía cô.Lúc thấy Tư Tĩnh Ngọc, Tân Tân sáng bừng mắt, “Cô!”Bước chân của Tư Tĩnh Ngọc khựng lại, cô hơi bối rối. Liệu bọn họ thấy bữa sáng thì có nghĩ cô tự mình đa tình không?Cô giấu túi đồ ăn sau lưng, đi từng bước một về phía trước, muốn đi qua bọn họ để vào phòng ngủ. Nhưng cô vừa đi lên thì đã nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi, “Bánh quẩy?”“Còn cả sữa đậu nành, bánh bao nhân thịt với cải bẹ nữa kìa ba!”Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”Cô bối rối đứng đó, nhìn đôi mắt trông mong của Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân.Tân Tân kêu to: “Cô ơi, cô tốt quá! Cô dậy sớm để đi mua bữa sáng cho ba con con ạ?”Tư Tĩnh Ngọc đành đưa bữa sáng ra rồi nói: “Sáng nay chạy bộ, hơi mệt nên mua nhiều một chút.”Ý là hai người tuyệt đối đừng hiểu nhầm, mau đi đi, một mình tôi ăn được hết!Thi Cẩm Ngôn nhìn vào túi, “Em định uống ba cốc sữa đậu nành luôn hả?”Tư Tĩnh Ngọc: “… Ừm, sữa đậu nành nhà họ không cho đường, lại là sữa mới mỗi ngày nên rất ngon. Bình thường em vẫn thường uống mấy cốc.”Thi Cẩm Ngôn: “…”Tân Tân lại cong môi lên, “Nhưng con muốn ăn bữa sáng cô mua! Cô ơi, cô uống ít một chút, chừa cho con một cốc được không?”Tư Tĩnh Ngọc muốn từ chối, nhưng trông thấy ánh mắt của Tân Tân thì chỉ đành nói: “Được.”Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế thì liền đưa tay ra với cô: “Để anh.”Giọng anh rất bình thản nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại không biết phải từ chối thế nào. Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn thì luôn mất tự nhiên.Cô đưa túi đồ ăn sáng cho Thi Cẩm Ngôn, anh xách vào phòng bếp.Tư Tĩnh Ngọc nhìn vào ba lô của Tân Tân, thấy bên trong có sách vở, vài món đồ chơi và cả một đống kẹo. Cô cau mày, chẳng trách răng của Tân Tân hỏng nhiều thế, thì ra là vì ăn kẹo.Lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên.Tư Tĩnh Ngọc đi ra mở cửa thì thấy Diêu Đằng đang đứng bên ngoài, trong tay còn xách theo hai phần đồ ăn sáng.Thấy đồ trong tay anh ta, Tư Tĩnh Ngọc liền ngây người. Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn còn bê đồ ăn sáng đã cho vào đĩa ra, trông thấy đồ trong tay Diêu Đằng thì mắt liền tối sầm xuống, đanh giọng nói: “Anh đến muộn rồi, Tĩnh Ngọc đã mua bữa sáng về rồi.” 

Chương 1246: Anh đến muộn rồi! (1)