Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1264: Thi cẩm ngôn, ly hôn đi! (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mặt thằng bé đầy nước mắt nhưng không dám khóc to, cả người co ro, bị Bạch Nguyệt bế lên.Tư Tĩnh Ngọc liền thấy đau lòng.Thi Cẩm Ngôn cau mày, bế Tân Tân khỏi tay Bạch Nguyệt, “Cô có thể kiên nhẫn với trẻ con một chút được không hả?”Bạch Nguyệt tủi thân nói, “Cẩm Ngôn, chân em bị trật khớp, đang đau quá, giờ lại thấy Tân Tân không ngoan, khiến Tĩnh Ngọc khó xử nên mới như thế. Đúng không, Tĩnh Ngọc?”Cô ta mới là mẹ của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc có tư cách gì mà xen vào?Tư Tĩnh Ngọc ép mình không nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Tân Tân, dường như chỉ có như thế mới có thể khiến lòng cô dễ chịu hơn một chút.Cô cúi đầu, giọng rất lý trí, “Thi Cẩm Ngôn, chuyện hôm nay… chắc là ngày mai sẽ lên báo.”Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế lại im lặng. Lúc hiểu ra cô muốn nói gì, lòng anh bỗng hoảng loạn, anh thậm chí còn muốn giữ cô lại, hoặc hôn lên môi cô, không cho cô nói tiếp.Nhưng cô vẫn tiếp tục nói, “Chỉ e chuyện chúng ta ly hôn cũng không thể giấu giếm được nữa. Đã như vậy rồi, thay vì để bên ngoài đồn đại anh nuôi tình nhân, chi bằng tuyên bố với báo chí rằng chúng ta đã ly hôn từ trước rồi, giữ lại chút hình tượng cho anh.”Quả nhiên…Cô vẫn nói những lời này ra.Cả người Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, đứng chôn chân trước cửa. Thật ra anh nói kéo dài hai tháng cũng chỉ là để lấy cớ. Anh không muốn ly hôn với cô, anh muốn cố gắng cứu vãn gia đình này.Tay anh buông thõng xuống, cả người phát run lên vì đau khổ. Nhưng vì anh vẫn cố gắng kiềm chế nên người khác không nhận ra điều này.Tư Tĩnh Ngọc lại nói với anh, “Ngài mai luật sư của tôi sẽ liên lạc với anh. Lần này… chắc là lần cuối phải bàn chuyện ly hôn rồi.”Trước đây anh không đồng ý, cô cũng không còn cách nào, chỉ đành kéo dài. Nhưng bây giờ cô đề xuất ly hôn, tòa án sẽ cưỡng chế ra phán quyết. Cô biết rằng chỉ cần cô kiên định thì lần này sẽ thật sự ly hôn được.Cô nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt và Tân Tân, rồi đi theo Diêu Đằng ra ngoài.Dáng người cô thướt tha, Diêu Đằng thì mạnh mẽ, bọn họ đi cùng nhau xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.Thi Cẩm Ngôn nhìn theo hai người mà mắt chợt nhòe đi.Anh cảm thấy mình đã cố gắng lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không cùng một thế giới với họ.Anh biết, lần này anh thật sự mất cô rồi!Bạch Nguyệt tiến lên trước một bước, “Cẩm Ngôn…”Nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì Thi Cẩm Ngôn đã đưa Tân Tân cho cô, rồi lập tức đuổi theo. Anh chạy đến trước thang máy, ra sức bấm nút, nhưng thang máy đã đi xuống dưới, hoàn toàn không thể dừng lại được.Thi Cẩm Ngôn cau mày, quyết định chạy thang bộ. Anh muốn nói cho cô biết rằng anh yêu cô, anh đã dành cả thanh xuân để yêu cô. Anh muốn nói cho cô biết anh không muốn ly hôn, giữa anh và Bạch Nguyệt rất trong sạch…
Mặt thằng bé đầy nước mắt nhưng không dám khóc to, cả người co ro, bị Bạch Nguyệt bế lên.
Tư Tĩnh Ngọc liền thấy đau lòng.
Thi Cẩm Ngôn cau mày, bế Tân Tân khỏi tay Bạch Nguyệt, “Cô có thể kiên nhẫn với trẻ con một chút được không hả?”
Bạch Nguyệt tủi thân nói, “Cẩm Ngôn, chân em bị trật khớp, đang đau quá, giờ lại thấy Tân Tân không ngoan, khiến Tĩnh Ngọc khó xử nên mới như thế. Đúng không, Tĩnh Ngọc?”
Cô ta mới là mẹ của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc có tư cách gì mà xen vào?
Tư Tĩnh Ngọc ép mình không nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Tân Tân, dường như chỉ có như thế mới có thể khiến lòng cô dễ chịu hơn một chút.
Cô cúi đầu, giọng rất lý trí, “Thi Cẩm Ngôn, chuyện hôm nay… chắc là ngày mai sẽ lên báo.”
Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế lại im lặng. Lúc hiểu ra cô muốn nói gì, lòng anh bỗng hoảng loạn, anh thậm chí còn muốn giữ cô lại, hoặc hôn lên môi cô, không cho cô nói tiếp.
Nhưng cô vẫn tiếp tục nói, “Chỉ e chuyện chúng ta ly hôn cũng không thể giấu giếm được nữa. Đã như vậy rồi, thay vì để bên ngoài đồn đại anh nuôi tình nhân, chi bằng tuyên bố với báo chí rằng chúng ta đã ly hôn từ trước rồi, giữ lại chút hình tượng cho anh.”
Quả nhiên…
Cô vẫn nói những lời này ra.
Cả người Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, đứng chôn chân trước cửa. Thật ra anh nói kéo dài hai tháng cũng chỉ là để lấy cớ. Anh không muốn ly hôn với cô, anh muốn cố gắng cứu vãn gia đình này.
Tay anh buông thõng xuống, cả người phát run lên vì đau khổ. Nhưng vì anh vẫn cố gắng kiềm chế nên người khác không nhận ra điều này.
Tư Tĩnh Ngọc lại nói với anh, “Ngài mai luật sư của tôi sẽ liên lạc với anh. Lần này… chắc là lần cuối phải bàn chuyện ly hôn rồi.”
Trước đây anh không đồng ý, cô cũng không còn cách nào, chỉ đành kéo dài. Nhưng bây giờ cô đề xuất ly hôn, tòa án sẽ cưỡng chế ra phán quyết. Cô biết rằng chỉ cần cô kiên định thì lần này sẽ thật sự ly hôn được.
Cô nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt và Tân Tân, rồi đi theo Diêu Đằng ra ngoài.
Dáng người cô thướt tha, Diêu Đằng thì mạnh mẽ, bọn họ đi cùng nhau xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.
Thi Cẩm Ngôn nhìn theo hai người mà mắt chợt nhòe đi.
Anh cảm thấy mình đã cố gắng lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không cùng một thế giới với họ.
Anh biết, lần này anh thật sự mất cô rồi!
Bạch Nguyệt tiến lên trước một bước, “Cẩm Ngôn…”
Nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì Thi Cẩm Ngôn đã đưa Tân Tân cho cô, rồi lập tức đuổi theo. Anh chạy đến trước thang máy, ra sức bấm nút, nhưng thang máy đã đi xuống dưới, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Thi Cẩm Ngôn cau mày, quyết định chạy thang bộ. Anh muốn nói cho cô biết rằng anh yêu cô, anh đã dành cả thanh xuân để yêu cô. Anh muốn nói cho cô biết anh không muốn ly hôn, giữa anh và Bạch Nguyệt rất trong sạch…
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mặt thằng bé đầy nước mắt nhưng không dám khóc to, cả người co ro, bị Bạch Nguyệt bế lên.Tư Tĩnh Ngọc liền thấy đau lòng.Thi Cẩm Ngôn cau mày, bế Tân Tân khỏi tay Bạch Nguyệt, “Cô có thể kiên nhẫn với trẻ con một chút được không hả?”Bạch Nguyệt tủi thân nói, “Cẩm Ngôn, chân em bị trật khớp, đang đau quá, giờ lại thấy Tân Tân không ngoan, khiến Tĩnh Ngọc khó xử nên mới như thế. Đúng không, Tĩnh Ngọc?”Cô ta mới là mẹ của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc có tư cách gì mà xen vào?Tư Tĩnh Ngọc ép mình không nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Tân Tân, dường như chỉ có như thế mới có thể khiến lòng cô dễ chịu hơn một chút.Cô cúi đầu, giọng rất lý trí, “Thi Cẩm Ngôn, chuyện hôm nay… chắc là ngày mai sẽ lên báo.”Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế lại im lặng. Lúc hiểu ra cô muốn nói gì, lòng anh bỗng hoảng loạn, anh thậm chí còn muốn giữ cô lại, hoặc hôn lên môi cô, không cho cô nói tiếp.Nhưng cô vẫn tiếp tục nói, “Chỉ e chuyện chúng ta ly hôn cũng không thể giấu giếm được nữa. Đã như vậy rồi, thay vì để bên ngoài đồn đại anh nuôi tình nhân, chi bằng tuyên bố với báo chí rằng chúng ta đã ly hôn từ trước rồi, giữ lại chút hình tượng cho anh.”Quả nhiên…Cô vẫn nói những lời này ra.Cả người Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, đứng chôn chân trước cửa. Thật ra anh nói kéo dài hai tháng cũng chỉ là để lấy cớ. Anh không muốn ly hôn với cô, anh muốn cố gắng cứu vãn gia đình này.Tay anh buông thõng xuống, cả người phát run lên vì đau khổ. Nhưng vì anh vẫn cố gắng kiềm chế nên người khác không nhận ra điều này.Tư Tĩnh Ngọc lại nói với anh, “Ngài mai luật sư của tôi sẽ liên lạc với anh. Lần này… chắc là lần cuối phải bàn chuyện ly hôn rồi.”Trước đây anh không đồng ý, cô cũng không còn cách nào, chỉ đành kéo dài. Nhưng bây giờ cô đề xuất ly hôn, tòa án sẽ cưỡng chế ra phán quyết. Cô biết rằng chỉ cần cô kiên định thì lần này sẽ thật sự ly hôn được.Cô nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt và Tân Tân, rồi đi theo Diêu Đằng ra ngoài.Dáng người cô thướt tha, Diêu Đằng thì mạnh mẽ, bọn họ đi cùng nhau xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.Thi Cẩm Ngôn nhìn theo hai người mà mắt chợt nhòe đi.Anh cảm thấy mình đã cố gắng lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không cùng một thế giới với họ.Anh biết, lần này anh thật sự mất cô rồi!Bạch Nguyệt tiến lên trước một bước, “Cẩm Ngôn…”Nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì Thi Cẩm Ngôn đã đưa Tân Tân cho cô, rồi lập tức đuổi theo. Anh chạy đến trước thang máy, ra sức bấm nút, nhưng thang máy đã đi xuống dưới, hoàn toàn không thể dừng lại được.Thi Cẩm Ngôn cau mày, quyết định chạy thang bộ. Anh muốn nói cho cô biết rằng anh yêu cô, anh đã dành cả thanh xuân để yêu cô. Anh muốn nói cho cô biết anh không muốn ly hôn, giữa anh và Bạch Nguyệt rất trong sạch…