Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1265: Tình yêu giấu kín trong lòng anh (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn chạy xuống một mạch, áo sơ mi ướt sũng mồ hôi. Nhưng khoảng cách giữa anh và thang máy vẫn càng lúc càng xa.Anh bối rối chạy ba bậc thang một, suýt ngã lăn xuống, nhưng vẫn ra sức chạy xuống dưới.Anh có dự cảm nếu bỏ lỡ cơ hội này thì quan hệ giữa anh và Tư Tĩnh Ngọc sẽ thật sự chấm dứt.Lúc anh xuống đến nơi thì thang máy đã đóng lại, tiếp tục đi lên trên, người bên trong chẳng biết đã đi từ lúc nào.Anh vội vàng chạy ra bãi đỗ xe, lại thấy ở đó chẳng có cái xe nào đang khởi động cả.Chẳng lẽ… họ đã đi rồi sao?Không thể nào? Sao lại nhanh như vậy được?Cả người anh mềm nhũn, kiệt sức chỉ trong chớp mắt. Anh đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn khắp bãi đỗ xe tối om, chỉ có ngọn đèn đường mờ nhạt hắt xuống.Bóng anh hắt dài trên đường, cô đơn lẻ loi.Cũng như bao nhiêu năm qua, anh đã sống cô độc như vậy.Tay anh buông thõng xuống, vãi rũ xuống đầy bất lực, từ từ quay đi.Ở giữa bãi đỗ xe và chung cư có một công viên nhỏ được trang trí bằng mấy dãy cây sừng sững xếp thành hàng như mê cung. Đám trẻ trong chung cư rất thích chơi trốn tìm ở đây.Lúc Thi Cẩm Ngôn đi qua đây, không nhịn được mà nhìn xung quanh. Từ chung cư ra bãi đỗ xe có hai con đường. Lúc anh vừa chạy ra cũng không nghĩ gì nên chỉ chạy một đường, bây giờ về lại đi qua đường khác.Anh bước rất nhẹ, lúc đang đi thì chợt nghe tiếng khóc bị cố nén lại truyền đến từ đằng trước.Tiếng khóc đó rất quen thuộc, khiến anh sáng bừng mắt. Anh vội vàng đi về phía trước, liền thấy sau một bồn hoa, có hai thân hình quen thuộc đang đứng ở đó.Anh thở phào một hơi, thậm chí còn vô cùng mừng rỡ. Nhưng lúc anh đang định gọi cô thì lại chợt thấy Diêu Đằng đang vỗ lên vai cô, “Tĩnh Ngọc, nếu em quá đau khổ thì… cứ khóc to lên.”Tư Tĩnh Ngọc bưng chặt mặt mình khóc.Họ đứng ở nơi khuất sáng, khiến người khác không thấy được biểu cảm của họ, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn có thể tưởng tượng được lúc này, Tư Tĩnh Ngọc đang suy sụp đến mức nào.Tư Tĩnh Ngọc cắn chặt nắm đấm, cả người phát run lên, tiếng khóc đứt quãng truyền đến. Nhưng sau đó, cô không thể chịu nổi nữa, từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối, khóc nức nở nghẹn ngào.Thi Cẩm Ngôn đứng đó, nhất thời như đánh mất giọng nói của mình. 

Thi Cẩm Ngôn chạy xuống một mạch, áo sơ mi ướt sũng mồ hôi. Nhưng khoảng cách giữa anh và thang máy vẫn càng lúc càng xa.

Anh bối rối chạy ba bậc thang một, suýt ngã lăn xuống, nhưng vẫn ra sức chạy xuống dưới.

Anh có dự cảm nếu bỏ lỡ cơ hội này thì quan hệ giữa anh và Tư Tĩnh Ngọc sẽ thật sự chấm dứt.

Lúc anh xuống đến nơi thì thang máy đã đóng lại, tiếp tục đi lên trên, người bên trong chẳng biết đã đi từ lúc nào.

Anh vội vàng chạy ra bãi đỗ xe, lại thấy ở đó chẳng có cái xe nào đang khởi động cả.

Chẳng lẽ… họ đã đi rồi sao?

Không thể nào? Sao lại nhanh như vậy được?

Cả người anh mềm nhũn, kiệt sức chỉ trong chớp mắt. Anh đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn khắp bãi đỗ xe tối om, chỉ có ngọn đèn đường mờ nhạt hắt xuống.

Bóng anh hắt dài trên đường, cô đơn lẻ loi.

Cũng như bao nhiêu năm qua, anh đã sống cô độc như vậy.

Tay anh buông thõng xuống, vãi rũ xuống đầy bất lực, từ từ quay đi.

Ở giữa bãi đỗ xe và chung cư có một công viên nhỏ được trang trí bằng mấy dãy cây sừng sững xếp thành hàng như mê cung. Đám trẻ trong chung cư rất thích chơi trốn tìm ở đây.

Lúc Thi Cẩm Ngôn đi qua đây, không nhịn được mà nhìn xung quanh. Từ chung cư ra bãi đỗ xe có hai con đường. Lúc anh vừa chạy ra cũng không nghĩ gì nên chỉ chạy một đường, bây giờ về lại đi qua đường khác.

Anh bước rất nhẹ, lúc đang đi thì chợt nghe tiếng khóc bị cố nén lại truyền đến từ đằng trước.

Tiếng khóc đó rất quen thuộc, khiến anh sáng bừng mắt. Anh vội vàng đi về phía trước, liền thấy sau một bồn hoa, có hai thân hình quen thuộc đang đứng ở đó.

Anh thở phào một hơi, thậm chí còn vô cùng mừng rỡ. Nhưng lúc anh đang định gọi cô thì lại chợt thấy Diêu Đằng đang vỗ lên vai cô, “Tĩnh Ngọc, nếu em quá đau khổ thì… cứ khóc to lên.”

Tư Tĩnh Ngọc bưng chặt mặt mình khóc.

Họ đứng ở nơi khuất sáng, khiến người khác không thấy được biểu cảm của họ, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn có thể tưởng tượng được lúc này, Tư Tĩnh Ngọc đang suy sụp đến mức nào.

Tư Tĩnh Ngọc cắn chặt nắm đấm, cả người phát run lên, tiếng khóc đứt quãng truyền đến. Nhưng sau đó, cô không thể chịu nổi nữa, từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối, khóc nức nở nghẹn ngào.

Thi Cẩm Ngôn đứng đó, nhất thời như đánh mất giọng nói của mình.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn chạy xuống một mạch, áo sơ mi ướt sũng mồ hôi. Nhưng khoảng cách giữa anh và thang máy vẫn càng lúc càng xa.Anh bối rối chạy ba bậc thang một, suýt ngã lăn xuống, nhưng vẫn ra sức chạy xuống dưới.Anh có dự cảm nếu bỏ lỡ cơ hội này thì quan hệ giữa anh và Tư Tĩnh Ngọc sẽ thật sự chấm dứt.Lúc anh xuống đến nơi thì thang máy đã đóng lại, tiếp tục đi lên trên, người bên trong chẳng biết đã đi từ lúc nào.Anh vội vàng chạy ra bãi đỗ xe, lại thấy ở đó chẳng có cái xe nào đang khởi động cả.Chẳng lẽ… họ đã đi rồi sao?Không thể nào? Sao lại nhanh như vậy được?Cả người anh mềm nhũn, kiệt sức chỉ trong chớp mắt. Anh đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn khắp bãi đỗ xe tối om, chỉ có ngọn đèn đường mờ nhạt hắt xuống.Bóng anh hắt dài trên đường, cô đơn lẻ loi.Cũng như bao nhiêu năm qua, anh đã sống cô độc như vậy.Tay anh buông thõng xuống, vãi rũ xuống đầy bất lực, từ từ quay đi.Ở giữa bãi đỗ xe và chung cư có một công viên nhỏ được trang trí bằng mấy dãy cây sừng sững xếp thành hàng như mê cung. Đám trẻ trong chung cư rất thích chơi trốn tìm ở đây.Lúc Thi Cẩm Ngôn đi qua đây, không nhịn được mà nhìn xung quanh. Từ chung cư ra bãi đỗ xe có hai con đường. Lúc anh vừa chạy ra cũng không nghĩ gì nên chỉ chạy một đường, bây giờ về lại đi qua đường khác.Anh bước rất nhẹ, lúc đang đi thì chợt nghe tiếng khóc bị cố nén lại truyền đến từ đằng trước.Tiếng khóc đó rất quen thuộc, khiến anh sáng bừng mắt. Anh vội vàng đi về phía trước, liền thấy sau một bồn hoa, có hai thân hình quen thuộc đang đứng ở đó.Anh thở phào một hơi, thậm chí còn vô cùng mừng rỡ. Nhưng lúc anh đang định gọi cô thì lại chợt thấy Diêu Đằng đang vỗ lên vai cô, “Tĩnh Ngọc, nếu em quá đau khổ thì… cứ khóc to lên.”Tư Tĩnh Ngọc bưng chặt mặt mình khóc.Họ đứng ở nơi khuất sáng, khiến người khác không thấy được biểu cảm của họ, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn có thể tưởng tượng được lúc này, Tư Tĩnh Ngọc đang suy sụp đến mức nào.Tư Tĩnh Ngọc cắn chặt nắm đấm, cả người phát run lên, tiếng khóc đứt quãng truyền đến. Nhưng sau đó, cô không thể chịu nổi nữa, từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối, khóc nức nở nghẹn ngào.Thi Cẩm Ngôn đứng đó, nhất thời như đánh mất giọng nói của mình. 

Chương 1265: Tình yêu giấu kín trong lòng anh (1)