Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1266: Tình yêu giấu kín trong lòng anh (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô gái mà anh cho rằng không bao giờ suy sụp, dù gặp phải chuyện gì cũng vẫn có thể thong dong bình tĩnh, bây giờ lại khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc nức nở của cô xen lẫn cảm giác tuyệt vọng, khiến người khác nghe thấy mà hốt hoảng.Diêu Đằng cũng trợn tròn mắt, ngồi xổm xuống, giữ khoảng cách vừa phải với cô để có thể bảo vệ nhưng không quấy rầy đến cô.Thời gian như ngưng đọng lại, đến cả gió cũng ngừng thổi, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất. Trong mắt anh chỉ còn lại Tư Tĩnh Ngọc đang khóc như một đứa trẻ.Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Tư Tĩnh Ngọc cuối cùng cũng nhỏ dần, cô cất giọng rầu rĩ: “Sao anh ấy không chịu ly hôn? Tại sao lại không chịu ly hôn?”Hu hu… cuộc hôn nhân thế này có ý nghĩa gì chứ? Sao lại không chịu ly hôn?“Cả nhà ba người bọn họ ở bên nhau hạnh phúc biết bao, sao lại không chịu ly hôn? Sao cứ phải kéo em vào, không chịu buông tha cho em?”“Rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà lại bị ông trời trừng phạt như vậy?”“Em sai rồi, sao năm đó em lại uống say, rồi lên giường với anh ấy? Hu hu hu…”Thi Cẩm Ngôn đứng chôn chân tại chỗ. Từng câu nói của cô, từng tiếc khóc, tất cả đều như đâm vào màng nhĩ của anh, găm vào tim anh.Tư Tĩnh Ngọc ngồi xổm ở đó, khóc như một người làm từ nước mắt.Con của cô…Nếu không có anh thì cô cũng đã chẳng có đứa con đó, cũng không phải chịu nhiều đau đớn như bây giờ!Nếu…“Nếu có thể quay lại, em thà rằng em chưa từng quen anh ấy…”“Nếu năm đó em không lấy anh ấy thì chắc sẽ tốt hơn nhiều.”Nói đến đây, Tư Tĩnh Ngọc lại ôm kín mặt, khóc nấc lên.Gió thổi tiếng khóc của cô đi, khiến bóng tối trở nên thê lương lạ thường.Thi Cẩm Ngôn chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô.Cô có biết không, anh vẫn luôn nghĩ rằng việc may mắn nhất đời này của anh là gặp được cô lúc học đại học.Liệu cô có biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng ngày hạnh phúc nhất đời anh chính là ngày bọn họ đăng ký kết hôn không?Nhưng vận may của anh, hạnh phúc của anh lại trở thành nỗi đau lớn nhất của cô.Nỗi đau lớn nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Cô gái mà anh cho rằng không bao giờ suy sụp, dù gặp phải chuyện gì cũng vẫn có thể thong dong bình tĩnh, bây giờ lại khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc nức nở của cô xen lẫn cảm giác tuyệt vọng, khiến người khác nghe thấy mà hốt hoảng.
Diêu Đằng cũng trợn tròn mắt, ngồi xổm xuống, giữ khoảng cách vừa phải với cô để có thể bảo vệ nhưng không quấy rầy đến cô.
Thời gian như ngưng đọng lại, đến cả gió cũng ngừng thổi, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất. Trong mắt anh chỉ còn lại Tư Tĩnh Ngọc đang khóc như một đứa trẻ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Tư Tĩnh Ngọc cuối cùng cũng nhỏ dần, cô cất giọng rầu rĩ: “Sao anh ấy không chịu ly hôn? Tại sao lại không chịu ly hôn?”
Hu hu… cuộc hôn nhân thế này có ý nghĩa gì chứ? Sao lại không chịu ly hôn?
“Cả nhà ba người bọn họ ở bên nhau hạnh phúc biết bao, sao lại không chịu ly hôn? Sao cứ phải kéo em vào, không chịu buông tha cho em?”
“Rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà lại bị ông trời trừng phạt như vậy?”
“Em sai rồi, sao năm đó em lại uống say, rồi lên giường với anh ấy? Hu hu hu…”
Thi Cẩm Ngôn đứng chôn chân tại chỗ. Từng câu nói của cô, từng tiếc khóc, tất cả đều như đâm vào màng nhĩ của anh, găm vào tim anh.
Tư Tĩnh Ngọc ngồi xổm ở đó, khóc như một người làm từ nước mắt.
Con của cô…
Nếu không có anh thì cô cũng đã chẳng có đứa con đó, cũng không phải chịu nhiều đau đớn như bây giờ!
Nếu…
“Nếu có thể quay lại, em thà rằng em chưa từng quen anh ấy…”
“Nếu năm đó em không lấy anh ấy thì chắc sẽ tốt hơn nhiều.”
Nói đến đây, Tư Tĩnh Ngọc lại ôm kín mặt, khóc nấc lên.
Gió thổi tiếng khóc của cô đi, khiến bóng tối trở nên thê lương lạ thường.
Thi Cẩm Ngôn chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô.
Cô có biết không, anh vẫn luôn nghĩ rằng việc may mắn nhất đời này của anh là gặp được cô lúc học đại học.
Liệu cô có biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng ngày hạnh phúc nhất đời anh chính là ngày bọn họ đăng ký kết hôn không?
Nhưng vận may của anh, hạnh phúc của anh lại trở thành nỗi đau lớn nhất của cô.
Nỗi đau lớn nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô gái mà anh cho rằng không bao giờ suy sụp, dù gặp phải chuyện gì cũng vẫn có thể thong dong bình tĩnh, bây giờ lại khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc nức nở của cô xen lẫn cảm giác tuyệt vọng, khiến người khác nghe thấy mà hốt hoảng.Diêu Đằng cũng trợn tròn mắt, ngồi xổm xuống, giữ khoảng cách vừa phải với cô để có thể bảo vệ nhưng không quấy rầy đến cô.Thời gian như ngưng đọng lại, đến cả gió cũng ngừng thổi, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất. Trong mắt anh chỉ còn lại Tư Tĩnh Ngọc đang khóc như một đứa trẻ.Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Tư Tĩnh Ngọc cuối cùng cũng nhỏ dần, cô cất giọng rầu rĩ: “Sao anh ấy không chịu ly hôn? Tại sao lại không chịu ly hôn?”Hu hu… cuộc hôn nhân thế này có ý nghĩa gì chứ? Sao lại không chịu ly hôn?“Cả nhà ba người bọn họ ở bên nhau hạnh phúc biết bao, sao lại không chịu ly hôn? Sao cứ phải kéo em vào, không chịu buông tha cho em?”“Rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà lại bị ông trời trừng phạt như vậy?”“Em sai rồi, sao năm đó em lại uống say, rồi lên giường với anh ấy? Hu hu hu…”Thi Cẩm Ngôn đứng chôn chân tại chỗ. Từng câu nói của cô, từng tiếc khóc, tất cả đều như đâm vào màng nhĩ của anh, găm vào tim anh.Tư Tĩnh Ngọc ngồi xổm ở đó, khóc như một người làm từ nước mắt.Con của cô…Nếu không có anh thì cô cũng đã chẳng có đứa con đó, cũng không phải chịu nhiều đau đớn như bây giờ!Nếu…“Nếu có thể quay lại, em thà rằng em chưa từng quen anh ấy…”“Nếu năm đó em không lấy anh ấy thì chắc sẽ tốt hơn nhiều.”Nói đến đây, Tư Tĩnh Ngọc lại ôm kín mặt, khóc nấc lên.Gió thổi tiếng khóc của cô đi, khiến bóng tối trở nên thê lương lạ thường.Thi Cẩm Ngôn chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô.Cô có biết không, anh vẫn luôn nghĩ rằng việc may mắn nhất đời này của anh là gặp được cô lúc học đại học.Liệu cô có biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng ngày hạnh phúc nhất đời anh chính là ngày bọn họ đăng ký kết hôn không?Nhưng vận may của anh, hạnh phúc của anh lại trở thành nỗi đau lớn nhất của cô.Nỗi đau lớn nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.