Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1275: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Bọn họ… đang yêu nhau.Thi Cẩm Ngôn vừa nghe vậy đã muốn phủ nhận. Nhưng nếu giải thích như vậy thì món quà này lại càng khó nói.Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy vẻ mặt cô đầy kinh ngạc. Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào anh, cứ như đã đánh mất điều gì đó.Ánh mắt của cô khiến anh ngây ra.Sau đó, anh lại thấy cô nở nụ cười mất tự nhiên. Nụ cười đó và ánh mắt mong đợi vừa rồi của cô, khiến anh chợt có ảo giác như cô đang mong anh lên tiếng.Nhưng cô đã có bạn trai rồi, sao lại mong anh nói gì được chứ?Thi Cẩm Ngôn ủ rũ cúi đầu, lạc lõng rời khỏi bữa tiệc sinh nhật mà anh vẫn chờ mong bấy lâu.Bạch Nguyệt đuổi theo anh, “Thi Cẩm Ngôn, mình cùng về trường đi.”Thi Cẩm Ngôn sửa lời cô ta, “Chúng ta không yêu nhau.”“Em biết, nhưng gặp phải tình huống như vậy thì chỉ có nói như thế mới đỡ xấu hổ thôi. Hôm nay em cũng không mang quà, nên muốn ké quà của anh.”Thi Cẩm Ngôn không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.Bạch Nguyệt lại đuổi theo anh, “Thi Cẩm Ngôn, anh đừng giận mà!”Thi Cẩm Ngôn dừng bước, nghiêm túc nói với cô ta, “Cô không phải là bạn gái tôi!”“Em biết.”“Vì thế… đừng có đi cùng tôi.”Anh dữ dằn nói xong thì liền bỏ về hướng trạm xe bus gần nhất.Sau lưng, mấy chiếc xe sang trọng lao vút lên, có người bấm còi cười nhạo anh.***Nghĩ đến đây, Thi Cẩm Ngôn rút một điều thuốc ra, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu. Khói thuốc tràn vào phổi, khiến anh ho sặc sụa.Thi Cẩm Ngôn nghĩ, kiếp này anh thật sự không có duyên với Tư Tĩnh Ngọc rồi.Trước đây, cứ mỗi cuối tuần là họ lại có cái cớ để đi chơi trong cuộc hẹn bốn người. Anh cứ nghĩ rằng cuối tuần này sẽ không như vậy nữa. Nhưng không ngờ đến cuối tuần, Bạch Nguyệt lại gọi điện cho anh.“Cẩm Ngôn, anh có thể chuẩn bị nước nóng giúp bọn em không?”“Xin lỗi, chúng ta không thân.”Nói xong, anh liền định cúp điện thoại, nhưng lại nghe Bạch Nguyệt nói, “Tĩnh Ngọc không khỏe, em không muốn đi lấy nước nóng một mình, nhưng bây giờ bọn em cần nước ấm để rửa mặt, anh giúp bọn em một chút được không?”Thi Cẩm Ngôn nghe vậy, gò má đỏ bừng lên một cách bất thường.Lúc con gái không khỏe… chẳng phải là vào kỳ sinh lý sao?
Bọn họ… đang yêu nhau.
Thi Cẩm Ngôn vừa nghe vậy đã muốn phủ nhận. Nhưng nếu giải thích như vậy thì món quà này lại càng khó nói.
Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy vẻ mặt cô đầy kinh ngạc. Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào anh, cứ như đã đánh mất điều gì đó.
Ánh mắt của cô khiến anh ngây ra.
Sau đó, anh lại thấy cô nở nụ cười mất tự nhiên. Nụ cười đó và ánh mắt mong đợi vừa rồi của cô, khiến anh chợt có ảo giác như cô đang mong anh lên tiếng.
Nhưng cô đã có bạn trai rồi, sao lại mong anh nói gì được chứ?
Thi Cẩm Ngôn ủ rũ cúi đầu, lạc lõng rời khỏi bữa tiệc sinh nhật mà anh vẫn chờ mong bấy lâu.
Bạch Nguyệt đuổi theo anh, “Thi Cẩm Ngôn, mình cùng về trường đi.”
Thi Cẩm Ngôn sửa lời cô ta, “Chúng ta không yêu nhau.”
“Em biết, nhưng gặp phải tình huống như vậy thì chỉ có nói như thế mới đỡ xấu hổ thôi. Hôm nay em cũng không mang quà, nên muốn ké quà của anh.”
Thi Cẩm Ngôn không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Nguyệt lại đuổi theo anh, “Thi Cẩm Ngôn, anh đừng giận mà!”
Thi Cẩm Ngôn dừng bước, nghiêm túc nói với cô ta, “Cô không phải là bạn gái tôi!”
“Em biết.”
“Vì thế… đừng có đi cùng tôi.”
Anh dữ dằn nói xong thì liền bỏ về hướng trạm xe bus gần nhất.
Sau lưng, mấy chiếc xe sang trọng lao vút lên, có người bấm còi cười nhạo anh.
***
Nghĩ đến đây, Thi Cẩm Ngôn rút một điều thuốc ra, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu. Khói thuốc tràn vào phổi, khiến anh ho sặc sụa.
Thi Cẩm Ngôn nghĩ, kiếp này anh thật sự không có duyên với Tư Tĩnh Ngọc rồi.
Trước đây, cứ mỗi cuối tuần là họ lại có cái cớ để đi chơi trong cuộc hẹn bốn người. Anh cứ nghĩ rằng cuối tuần này sẽ không như vậy nữa. Nhưng không ngờ đến cuối tuần, Bạch Nguyệt lại gọi điện cho anh.
“Cẩm Ngôn, anh có thể chuẩn bị nước nóng giúp bọn em không?”
“Xin lỗi, chúng ta không thân.”
Nói xong, anh liền định cúp điện thoại, nhưng lại nghe Bạch Nguyệt nói, “Tĩnh Ngọc không khỏe, em không muốn đi lấy nước nóng một mình, nhưng bây giờ bọn em cần nước ấm để rửa mặt, anh giúp bọn em một chút được không?”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy, gò má đỏ bừng lên một cách bất thường.
Lúc con gái không khỏe… chẳng phải là vào kỳ sinh lý sao?
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Bọn họ… đang yêu nhau.Thi Cẩm Ngôn vừa nghe vậy đã muốn phủ nhận. Nhưng nếu giải thích như vậy thì món quà này lại càng khó nói.Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy vẻ mặt cô đầy kinh ngạc. Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào anh, cứ như đã đánh mất điều gì đó.Ánh mắt của cô khiến anh ngây ra.Sau đó, anh lại thấy cô nở nụ cười mất tự nhiên. Nụ cười đó và ánh mắt mong đợi vừa rồi của cô, khiến anh chợt có ảo giác như cô đang mong anh lên tiếng.Nhưng cô đã có bạn trai rồi, sao lại mong anh nói gì được chứ?Thi Cẩm Ngôn ủ rũ cúi đầu, lạc lõng rời khỏi bữa tiệc sinh nhật mà anh vẫn chờ mong bấy lâu.Bạch Nguyệt đuổi theo anh, “Thi Cẩm Ngôn, mình cùng về trường đi.”Thi Cẩm Ngôn sửa lời cô ta, “Chúng ta không yêu nhau.”“Em biết, nhưng gặp phải tình huống như vậy thì chỉ có nói như thế mới đỡ xấu hổ thôi. Hôm nay em cũng không mang quà, nên muốn ké quà của anh.”Thi Cẩm Ngôn không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.Bạch Nguyệt lại đuổi theo anh, “Thi Cẩm Ngôn, anh đừng giận mà!”Thi Cẩm Ngôn dừng bước, nghiêm túc nói với cô ta, “Cô không phải là bạn gái tôi!”“Em biết.”“Vì thế… đừng có đi cùng tôi.”Anh dữ dằn nói xong thì liền bỏ về hướng trạm xe bus gần nhất.Sau lưng, mấy chiếc xe sang trọng lao vút lên, có người bấm còi cười nhạo anh.***Nghĩ đến đây, Thi Cẩm Ngôn rút một điều thuốc ra, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu. Khói thuốc tràn vào phổi, khiến anh ho sặc sụa.Thi Cẩm Ngôn nghĩ, kiếp này anh thật sự không có duyên với Tư Tĩnh Ngọc rồi.Trước đây, cứ mỗi cuối tuần là họ lại có cái cớ để đi chơi trong cuộc hẹn bốn người. Anh cứ nghĩ rằng cuối tuần này sẽ không như vậy nữa. Nhưng không ngờ đến cuối tuần, Bạch Nguyệt lại gọi điện cho anh.“Cẩm Ngôn, anh có thể chuẩn bị nước nóng giúp bọn em không?”“Xin lỗi, chúng ta không thân.”Nói xong, anh liền định cúp điện thoại, nhưng lại nghe Bạch Nguyệt nói, “Tĩnh Ngọc không khỏe, em không muốn đi lấy nước nóng một mình, nhưng bây giờ bọn em cần nước ấm để rửa mặt, anh giúp bọn em một chút được không?”Thi Cẩm Ngôn nghe vậy, gò má đỏ bừng lên một cách bất thường.Lúc con gái không khỏe… chẳng phải là vào kỳ sinh lý sao?