Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1276: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (2)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn mím môi, cuối cùng vẫn lo lắng cho cô nên đành “ừ” một tiếng.Sau đó, anh chạy đi lấy nước nóng, mua thêm đường đỏ cho cô, nhưng đến dưới tầng ký túc xá thì lại không biết phải gọi cho Tư Tĩnh Ngọc thế nào nên đành gọi điện bảo Bạch Nguyệt xuống lấy.Anh cố ép mình không quan tâm đến cô, ép mình thôi mong muốn ở bên cô nữa. Nhưng mỗi lần Bạch Nguyệt gọi cho anh, anh lại chẳng tài nào từ chối được, dần dần biến thành kẻ ngốc, thậm chí còn vì những hành động săn sóc đó mà trở thành người bạn trai điển hình trong trường…Thi Cẩm Ngôn vô thức nhìn ngày giờ trên điện thoại, sự kiện trong lịch báo trên màn hình khóa. Anh trông thấy liền giật mình, hình như hôm nay là kỳ sinh lý của cô.Lúc học đại học, mỗi lần đến kỳ là cô lại đau bụng nên tháng nào anh cũng mua cơm cho bọn họ vào mấy ngày này.Sau khi kết hôn, anh còn phát hiện cơ thể cô tính hàn nên mỗi lần đến kỳ đều rất đau, dù nằm đắp kín chăn trên giường nhưng bụng cô vẫn rất lạnh.Hôm nay cô mắc mưa, cảm xúc lại kích động như vậy, liệu có phải bây giờ cũng đang rất khó chịu không?Thi Cẩm Ngôn đi tới đi lui trong phòng, nhìn về phía phòng ngủ. Anh gọi điện thoại cho bảo mẫu, đợi bảo mẫu đến liền dặn dò bảo mẫu chăm sóc Tân Tân, sau đó mới chạy xuống lái xe đến biệt thự của Tư Tĩnh Ngọc.***Diêu Đằng lại đưa Tư Tĩnh Ngọc về biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố. Trên đường đi, Tư Tĩnh Ngọc vẫn không nói gì. Đến biệt thự rồi, cô cũng chỉ chết lặng đi vào phòng khách, không cởi giày thay dép lê mà đi thẳng lên lầu, “Em muốn đi ngủ.”Diêu Đằng ngồi trên sofa, điện thoại đổ chuông, anh bấm nút nghe: “Đội trưởng, ở đây có một vụ án giết người!”Diêu Đằng liền ngồi thẳng lưng, “Tôi sẽ đến đó ngay!” 

Thi Cẩm Ngôn mím môi, cuối cùng vẫn lo lắng cho cô nên đành “ừ” một tiếng.

Sau đó, anh chạy đi lấy nước nóng, mua thêm đường đỏ cho cô, nhưng đến dưới tầng ký túc xá thì lại không biết phải gọi cho Tư Tĩnh Ngọc thế nào nên đành gọi điện bảo Bạch Nguyệt xuống lấy.

Anh cố ép mình không quan tâm đến cô, ép mình thôi mong muốn ở bên cô nữa. Nhưng mỗi lần Bạch Nguyệt gọi cho anh, anh lại chẳng tài nào từ chối được, dần dần biến thành kẻ ngốc, thậm chí còn vì những hành động săn sóc đó mà trở thành người bạn trai điển hình trong trường…

Thi Cẩm Ngôn vô thức nhìn ngày giờ trên điện thoại, sự kiện trong lịch báo trên màn hình khóa. Anh trông thấy liền giật mình, hình như hôm nay là kỳ sinh lý của cô.

Lúc học đại học, mỗi lần đến kỳ là cô lại đau bụng nên tháng nào anh cũng mua cơm cho bọn họ vào mấy ngày này.

Sau khi kết hôn, anh còn phát hiện cơ thể cô tính hàn nên mỗi lần đến kỳ đều rất đau, dù nằm đắp kín chăn trên giường nhưng bụng cô vẫn rất lạnh.

Hôm nay cô mắc mưa, cảm xúc lại kích động như vậy, liệu có phải bây giờ cũng đang rất khó chịu không?

Thi Cẩm Ngôn đi tới đi lui trong phòng, nhìn về phía phòng ngủ. Anh gọi điện thoại cho bảo mẫu, đợi bảo mẫu đến liền dặn dò bảo mẫu chăm sóc Tân Tân, sau đó mới chạy xuống lái xe đến biệt thự của Tư Tĩnh Ngọc.

***

Diêu Đằng lại đưa Tư Tĩnh Ngọc về biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố. Trên đường đi, Tư Tĩnh Ngọc vẫn không nói gì. Đến biệt thự rồi, cô cũng chỉ chết lặng đi vào phòng khách, không cởi giày thay dép lê mà đi thẳng lên lầu, “Em muốn đi ngủ.”

Diêu Đằng ngồi trên sofa, điện thoại đổ chuông, anh bấm nút nghe: “Đội trưởng, ở đây có một vụ án giết người!”

Diêu Đằng liền ngồi thẳng lưng, “Tôi sẽ đến đó ngay!”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn mím môi, cuối cùng vẫn lo lắng cho cô nên đành “ừ” một tiếng.Sau đó, anh chạy đi lấy nước nóng, mua thêm đường đỏ cho cô, nhưng đến dưới tầng ký túc xá thì lại không biết phải gọi cho Tư Tĩnh Ngọc thế nào nên đành gọi điện bảo Bạch Nguyệt xuống lấy.Anh cố ép mình không quan tâm đến cô, ép mình thôi mong muốn ở bên cô nữa. Nhưng mỗi lần Bạch Nguyệt gọi cho anh, anh lại chẳng tài nào từ chối được, dần dần biến thành kẻ ngốc, thậm chí còn vì những hành động săn sóc đó mà trở thành người bạn trai điển hình trong trường…Thi Cẩm Ngôn vô thức nhìn ngày giờ trên điện thoại, sự kiện trong lịch báo trên màn hình khóa. Anh trông thấy liền giật mình, hình như hôm nay là kỳ sinh lý của cô.Lúc học đại học, mỗi lần đến kỳ là cô lại đau bụng nên tháng nào anh cũng mua cơm cho bọn họ vào mấy ngày này.Sau khi kết hôn, anh còn phát hiện cơ thể cô tính hàn nên mỗi lần đến kỳ đều rất đau, dù nằm đắp kín chăn trên giường nhưng bụng cô vẫn rất lạnh.Hôm nay cô mắc mưa, cảm xúc lại kích động như vậy, liệu có phải bây giờ cũng đang rất khó chịu không?Thi Cẩm Ngôn đi tới đi lui trong phòng, nhìn về phía phòng ngủ. Anh gọi điện thoại cho bảo mẫu, đợi bảo mẫu đến liền dặn dò bảo mẫu chăm sóc Tân Tân, sau đó mới chạy xuống lái xe đến biệt thự của Tư Tĩnh Ngọc.***Diêu Đằng lại đưa Tư Tĩnh Ngọc về biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố. Trên đường đi, Tư Tĩnh Ngọc vẫn không nói gì. Đến biệt thự rồi, cô cũng chỉ chết lặng đi vào phòng khách, không cởi giày thay dép lê mà đi thẳng lên lầu, “Em muốn đi ngủ.”Diêu Đằng ngồi trên sofa, điện thoại đổ chuông, anh bấm nút nghe: “Đội trưởng, ở đây có một vụ án giết người!”Diêu Đằng liền ngồi thẳng lưng, “Tôi sẽ đến đó ngay!” 

Chương 1276: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (2)