Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1330: Khúc nhạc hôn lễ (12)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Gió thổi nhè nhẹ trên mặt biển.Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi tung. Cách đó không xa là đám Tô Ngạn Bân, không biết bọn họ nói gì mà bị Đinh Mộng Á mắng. Tiếng cười đùa ồn ào truyền tới, làm cho Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được cười theo.Tầm mắt của cô hướng về phía hai đứa nhỏ. Bé Nháo chạy đùa vui vẻ, Bé Lười mỉm cười đứng một bên, cả hai bé đều rất khỏe mạnh.Hai người thân của cô đều được hạnh phúc.Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”Thi Cẩm Ngôn mím môi, lấy hết can đảm nói: “Tĩnh Ngọc, anh…”“Bác ơi! Bác!”Bé Nháo đột nhiên chạy tới gọi Tư Tĩnh Ngọc. Cô cúi đầu, thấy Bé Nháo cầm mấy viên chocolate, hỏi: “Mẹ con nói một ngày chỉ có thể ăn một viên, nhưng hôm nay con muốn ăn hai viên được không ạ?”Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, xoa xoa đầu Bé Nháo, “Không được đâu ~”Bé Nháo chu môi, “Hôm nay là ngày vui của bà nội, lúc nãy chú Tô nói có thể ăn chơi thoải mái. Sao con lại không thể ăn thoải mái ạ?”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Bé Lười ngẩng đầu lên, hỏi: “Bác ơi, Bé Nháo nói đúng đấy, hôm nay là ngày vui của bà nội, bọn con có thể ăn năm viên chocolate không?”Năm viên?Tư Tĩnh Ngọc nhướng mày, “Không được, nhiều nhất là hai viên.”Bé Lười thở dài, “Vậy cũng được.”Dứt lời, Bé Lười kéo Bé Nháo chạy ra xa.Tư Tĩnh Ngọc: “…”Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo bóng dáng hai bé, không nhịn được hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Lúc nãy Bé Nháo nói muốn ăn mấy viên chocolate?”Thi Cẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, “Hai viên.”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Vậy là cô bị hai thằng nhóc đó lừa đúng không?Cô lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh muốn nói gì?”Thi Cẩm Ngôn ho khan, mới vừa định trả lời thì có tiếng hoan hô của đám người bên kia truyền tới. Tư Tĩnh Ngọc nhìn sang, thấy bọn Tô Ngạn Bân đòi nghe chuyện tình cảm của Đinh Mộng Á và chú Lý.Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ. Đành phải chịu thôi, gọi bọn họ tới là để khuấy động bầu không khí mà, càng náo nhiệt càng vui.Tư Tĩnh Ngọc lặp lại: “Anh muốn nói gì?”Thi Cẩm Ngôn: “…”Thi Cẩm Ngôn nghiêng đầu, thấy Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đang đẩy Tiêu Khải đi lại đây. Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Em xử lý mọi chuyện xong hết đi rồi chúng ta nói chuyện.”Hôm nay Tư Tĩnh Ngọc thật sự có nhiều việc cần phải làm. Vì vậy, cô gật đầu với Thi Cẩm Ngôn, rồi đi lại chỗ Trang Nại Nại.Cô nhìn ra phía sau, không thấy Tiêu Mộ Thanh, thất vọng nói: “Bác gái…”Viền mắt Trang Nại Nại đỏ lên, hiển nhiên là vừa mới khóc. Tiêu Khải nghiêm mặt khiến người ta không biết ông vui hay buồn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút thất vọng trong đó. Tư Chính Đình lắc nhẹ đầu.Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, chợt nghe Trang Nại Nại nói: “Mẹ không tới dự hôn lễ được, nhưng mẹ có sai người đưa quà cưới tới.”

Gió thổi nhè nhẹ trên mặt biển.

Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi tung. Cách đó không xa là đám Tô Ngạn Bân, không biết bọn họ nói gì mà bị Đinh Mộng Á mắng. Tiếng cười đùa ồn ào truyền tới, làm cho Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được cười theo.

Tầm mắt của cô hướng về phía hai đứa nhỏ. Bé Nháo chạy đùa vui vẻ, Bé Lười mỉm cười đứng một bên, cả hai bé đều rất khỏe mạnh.

Hai người thân của cô đều được hạnh phúc.

Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Thi Cẩm Ngôn mím môi, lấy hết can đảm nói: “Tĩnh Ngọc, anh…”

“Bác ơi! Bác!”

Bé Nháo đột nhiên chạy tới gọi Tư Tĩnh Ngọc. Cô cúi đầu, thấy Bé Nháo cầm mấy viên chocolate, hỏi: “Mẹ con nói một ngày chỉ có thể ăn một viên, nhưng hôm nay con muốn ăn hai viên được không ạ?”

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, xoa xoa đầu Bé Nháo, “Không được đâu ~”

Bé Nháo chu môi, “Hôm nay là ngày vui của bà nội, lúc nãy chú Tô nói có thể ăn chơi thoải mái. Sao con lại không thể ăn thoải mái ạ?”

Tư Tĩnh Ngọc: “…”

Bé Lười ngẩng đầu lên, hỏi: “Bác ơi, Bé Nháo nói đúng đấy, hôm nay là ngày vui của bà nội, bọn con có thể ăn năm viên chocolate không?”

Năm viên?

Tư Tĩnh Ngọc nhướng mày, “Không được, nhiều nhất là hai viên.”

Bé Lười thở dài, “Vậy cũng được.”

Dứt lời, Bé Lười kéo Bé Nháo chạy ra xa.

Tư Tĩnh Ngọc: “…”

Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo bóng dáng hai bé, không nhịn được hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Lúc nãy Bé Nháo nói muốn ăn mấy viên chocolate?”

Thi Cẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, “Hai viên.”

Tư Tĩnh Ngọc: “…”

Vậy là cô bị hai thằng nhóc đó lừa đúng không?

Cô lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh muốn nói gì?”

Thi Cẩm Ngôn ho khan, mới vừa định trả lời thì có tiếng hoan hô của đám người bên kia truyền tới. Tư Tĩnh Ngọc nhìn sang, thấy bọn Tô Ngạn Bân đòi nghe chuyện tình cảm của Đinh Mộng Á và chú Lý.

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ. Đành phải chịu thôi, gọi bọn họ tới là để khuấy động bầu không khí mà, càng náo nhiệt càng vui.

Tư Tĩnh Ngọc lặp lại: “Anh muốn nói gì?”

Thi Cẩm Ngôn: “…”

Thi Cẩm Ngôn nghiêng đầu, thấy Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đang đẩy Tiêu Khải đi lại đây. Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Em xử lý mọi chuyện xong hết đi rồi chúng ta nói chuyện.”

Hôm nay Tư Tĩnh Ngọc thật sự có nhiều việc cần phải làm. Vì vậy, cô gật đầu với Thi Cẩm Ngôn, rồi đi lại chỗ Trang Nại Nại.

Cô nhìn ra phía sau, không thấy Tiêu Mộ Thanh, thất vọng nói: “Bác gái…”

Viền mắt Trang Nại Nại đỏ lên, hiển nhiên là vừa mới khóc. Tiêu Khải nghiêm mặt khiến người ta không biết ông vui hay buồn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút thất vọng trong đó. Tư Chính Đình lắc nhẹ đầu.

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, chợt nghe Trang Nại Nại nói: “Mẹ không tới dự hôn lễ được, nhưng mẹ có sai người đưa quà cưới tới.”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Gió thổi nhè nhẹ trên mặt biển.Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi tung. Cách đó không xa là đám Tô Ngạn Bân, không biết bọn họ nói gì mà bị Đinh Mộng Á mắng. Tiếng cười đùa ồn ào truyền tới, làm cho Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được cười theo.Tầm mắt của cô hướng về phía hai đứa nhỏ. Bé Nháo chạy đùa vui vẻ, Bé Lười mỉm cười đứng một bên, cả hai bé đều rất khỏe mạnh.Hai người thân của cô đều được hạnh phúc.Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”Thi Cẩm Ngôn mím môi, lấy hết can đảm nói: “Tĩnh Ngọc, anh…”“Bác ơi! Bác!”Bé Nháo đột nhiên chạy tới gọi Tư Tĩnh Ngọc. Cô cúi đầu, thấy Bé Nháo cầm mấy viên chocolate, hỏi: “Mẹ con nói một ngày chỉ có thể ăn một viên, nhưng hôm nay con muốn ăn hai viên được không ạ?”Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, xoa xoa đầu Bé Nháo, “Không được đâu ~”Bé Nháo chu môi, “Hôm nay là ngày vui của bà nội, lúc nãy chú Tô nói có thể ăn chơi thoải mái. Sao con lại không thể ăn thoải mái ạ?”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Bé Lười ngẩng đầu lên, hỏi: “Bác ơi, Bé Nháo nói đúng đấy, hôm nay là ngày vui của bà nội, bọn con có thể ăn năm viên chocolate không?”Năm viên?Tư Tĩnh Ngọc nhướng mày, “Không được, nhiều nhất là hai viên.”Bé Lười thở dài, “Vậy cũng được.”Dứt lời, Bé Lười kéo Bé Nháo chạy ra xa.Tư Tĩnh Ngọc: “…”Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo bóng dáng hai bé, không nhịn được hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Lúc nãy Bé Nháo nói muốn ăn mấy viên chocolate?”Thi Cẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, “Hai viên.”Tư Tĩnh Ngọc: “…”Vậy là cô bị hai thằng nhóc đó lừa đúng không?Cô lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh muốn nói gì?”Thi Cẩm Ngôn ho khan, mới vừa định trả lời thì có tiếng hoan hô của đám người bên kia truyền tới. Tư Tĩnh Ngọc nhìn sang, thấy bọn Tô Ngạn Bân đòi nghe chuyện tình cảm của Đinh Mộng Á và chú Lý.Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ. Đành phải chịu thôi, gọi bọn họ tới là để khuấy động bầu không khí mà, càng náo nhiệt càng vui.Tư Tĩnh Ngọc lặp lại: “Anh muốn nói gì?”Thi Cẩm Ngôn: “…”Thi Cẩm Ngôn nghiêng đầu, thấy Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đang đẩy Tiêu Khải đi lại đây. Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Em xử lý mọi chuyện xong hết đi rồi chúng ta nói chuyện.”Hôm nay Tư Tĩnh Ngọc thật sự có nhiều việc cần phải làm. Vì vậy, cô gật đầu với Thi Cẩm Ngôn, rồi đi lại chỗ Trang Nại Nại.Cô nhìn ra phía sau, không thấy Tiêu Mộ Thanh, thất vọng nói: “Bác gái…”Viền mắt Trang Nại Nại đỏ lên, hiển nhiên là vừa mới khóc. Tiêu Khải nghiêm mặt khiến người ta không biết ông vui hay buồn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút thất vọng trong đó. Tư Chính Đình lắc nhẹ đầu.Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, chợt nghe Trang Nại Nại nói: “Mẹ không tới dự hôn lễ được, nhưng mẹ có sai người đưa quà cưới tới.”

Chương 1330: Khúc nhạc hôn lễ (12)