Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1331: Khúc nhạc hôn lễ (13)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô cầm quà cưới đi vào hội trường hôn lễ. Tư Tĩnh Ngọc theo Trang Nại Nại vào trong.Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ đi ra ngoài.Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại quay lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.Thấy bà thay đổi vẻ mặt, mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại. Trang Nại Nại đưa một cái hộp cho Đinh Mộng Á, “Đây là quà cưới của mẹ con. Mẹ con chúc mẹ và chú Lý trăm năm hạnh phúc.”Đinh Mộng Á khẩn trương nhìn Trang Nại Nại, “Bây giờ bà ấy sao rồi?”Trang Nại Nại cười khổ, “Người mẹ con phái tới nói gần đây sức khỏe mẹ hơi yếu, không tiện đi đường biển nên mới không đến dự hôn lễ của mẹ. Mẹ con nói khi nào khỏe hơn sẽ đến thăm mẹ.”Dù biết hôm nay là ngày vui của Ms. Đinh nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Đinh Mộng Á không hề trách Trang Nại Nại mà còn thở dài vỗ vai cô an ủi, “Không sao đâu. Mẹ con lớn tuổi rồi, không thể tới đây thì con có thể đi thăm bà ấy mà.”Trang Nại Nại im lặng một lát, mới nói: “Mẹ con nhắn là không cho phép con đi thăm mẹ. Khi nào Hoàng Gia Thịnh Thế khôi phục lại như lúc ở nước ngoài thì con mới được đi gặp mẹ.”Cô hiểu, mẹ nói những lời này để khích lệ cô, cũng tỏ vẻ mẹ vẫn đang cố gắng sống.Cô thở phào, chỉ cần mẹ còn sống là tốt rồi!Đinh Mộng Á gật đầu, bà cũng hiểu ý của Tiêu Mộ Thanh.Nhìn dáng vẻ của Đinh Mộng Á, Trang Nại Nại bỗng có lòng tin, “Xem ra, sau này con cần phải cố gắng hơn nữa để sớm gặp lại mẹ.”Đinh Mông Á gật đầu cổ vũ cô.Đám người tiếp tục chơi đùa.Tư Chính Đình đã quay lại, Tư Tĩnh Ngọc giao mọi chuyện cho Trang Nại Nại và Tư Chính Đình rồi đi xung quanh tìm Thi Cẩm Ngôn. Cô đi một vòng bên ngoài cũng không thấy anh, nhưng lại gặp một nhân viên phục vụ chạy tới, nói với cô: “Cô Tư, có một người họ Thi hẹn gặp cô ở sau núi.”Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, cô không lo lắng bị gài bẫy gì đó, bởi vì bọn họ đã bao cả hòn đảo này rồi, chỉ những người có thiệp mời mới có thể lên đảo.Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, nhìn thoáng qua hội trường hôn lễ, rồi đi ra sau núi.Bên đây không có người nên rất yên tĩnh. Sau núi có diện tích khá lớn, tiếng sóng biển dâng lên rì rào, tiếng gió thổi vù vù, khiến Tư Tĩnh Ngọc run lên.Liệu anh sẽ nói gì với cô đây?
Tư Tĩnh Ngọc nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô cầm quà cưới đi vào hội trường hôn lễ. Tư Tĩnh Ngọc theo Trang Nại Nại vào trong.
Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại quay lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Thấy bà thay đổi vẻ mặt, mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại. Trang Nại Nại đưa một cái hộp cho Đinh Mộng Á, “Đây là quà cưới của mẹ con. Mẹ con chúc mẹ và chú Lý trăm năm hạnh phúc.”
Đinh Mộng Á khẩn trương nhìn Trang Nại Nại, “Bây giờ bà ấy sao rồi?”
Trang Nại Nại cười khổ, “Người mẹ con phái tới nói gần đây sức khỏe mẹ hơi yếu, không tiện đi đường biển nên mới không đến dự hôn lễ của mẹ. Mẹ con nói khi nào khỏe hơn sẽ đến thăm mẹ.”
Dù biết hôm nay là ngày vui của Ms. Đinh nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Đinh Mộng Á không hề trách Trang Nại Nại mà còn thở dài vỗ vai cô an ủi, “Không sao đâu. Mẹ con lớn tuổi rồi, không thể tới đây thì con có thể đi thăm bà ấy mà.”
Trang Nại Nại im lặng một lát, mới nói: “Mẹ con nhắn là không cho phép con đi thăm mẹ. Khi nào Hoàng Gia Thịnh Thế khôi phục lại như lúc ở nước ngoài thì con mới được đi gặp mẹ.”
Cô hiểu, mẹ nói những lời này để khích lệ cô, cũng tỏ vẻ mẹ vẫn đang cố gắng sống.
Cô thở phào, chỉ cần mẹ còn sống là tốt rồi!
Đinh Mộng Á gật đầu, bà cũng hiểu ý của Tiêu Mộ Thanh.
Nhìn dáng vẻ của Đinh Mộng Á, Trang Nại Nại bỗng có lòng tin, “Xem ra, sau này con cần phải cố gắng hơn nữa để sớm gặp lại mẹ.”
Đinh Mông Á gật đầu cổ vũ cô.
Đám người tiếp tục chơi đùa.
Tư Chính Đình đã quay lại, Tư Tĩnh Ngọc giao mọi chuyện cho Trang Nại Nại và Tư Chính Đình rồi đi xung quanh tìm Thi Cẩm Ngôn. Cô đi một vòng bên ngoài cũng không thấy anh, nhưng lại gặp một nhân viên phục vụ chạy tới, nói với cô: “Cô Tư, có một người họ Thi hẹn gặp cô ở sau núi.”
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, cô không lo lắng bị gài bẫy gì đó, bởi vì bọn họ đã bao cả hòn đảo này rồi, chỉ những người có thiệp mời mới có thể lên đảo.
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, nhìn thoáng qua hội trường hôn lễ, rồi đi ra sau núi.
Bên đây không có người nên rất yên tĩnh. Sau núi có diện tích khá lớn, tiếng sóng biển dâng lên rì rào, tiếng gió thổi vù vù, khiến Tư Tĩnh Ngọc run lên.
Liệu anh sẽ nói gì với cô đây?
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô cầm quà cưới đi vào hội trường hôn lễ. Tư Tĩnh Ngọc theo Trang Nại Nại vào trong.Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ đi ra ngoài.Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại quay lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.Thấy bà thay đổi vẻ mặt, mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại. Trang Nại Nại đưa một cái hộp cho Đinh Mộng Á, “Đây là quà cưới của mẹ con. Mẹ con chúc mẹ và chú Lý trăm năm hạnh phúc.”Đinh Mộng Á khẩn trương nhìn Trang Nại Nại, “Bây giờ bà ấy sao rồi?”Trang Nại Nại cười khổ, “Người mẹ con phái tới nói gần đây sức khỏe mẹ hơi yếu, không tiện đi đường biển nên mới không đến dự hôn lễ của mẹ. Mẹ con nói khi nào khỏe hơn sẽ đến thăm mẹ.”Dù biết hôm nay là ngày vui của Ms. Đinh nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Đinh Mộng Á không hề trách Trang Nại Nại mà còn thở dài vỗ vai cô an ủi, “Không sao đâu. Mẹ con lớn tuổi rồi, không thể tới đây thì con có thể đi thăm bà ấy mà.”Trang Nại Nại im lặng một lát, mới nói: “Mẹ con nhắn là không cho phép con đi thăm mẹ. Khi nào Hoàng Gia Thịnh Thế khôi phục lại như lúc ở nước ngoài thì con mới được đi gặp mẹ.”Cô hiểu, mẹ nói những lời này để khích lệ cô, cũng tỏ vẻ mẹ vẫn đang cố gắng sống.Cô thở phào, chỉ cần mẹ còn sống là tốt rồi!Đinh Mộng Á gật đầu, bà cũng hiểu ý của Tiêu Mộ Thanh.Nhìn dáng vẻ của Đinh Mộng Á, Trang Nại Nại bỗng có lòng tin, “Xem ra, sau này con cần phải cố gắng hơn nữa để sớm gặp lại mẹ.”Đinh Mông Á gật đầu cổ vũ cô.Đám người tiếp tục chơi đùa.Tư Chính Đình đã quay lại, Tư Tĩnh Ngọc giao mọi chuyện cho Trang Nại Nại và Tư Chính Đình rồi đi xung quanh tìm Thi Cẩm Ngôn. Cô đi một vòng bên ngoài cũng không thấy anh, nhưng lại gặp một nhân viên phục vụ chạy tới, nói với cô: “Cô Tư, có một người họ Thi hẹn gặp cô ở sau núi.”Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, cô không lo lắng bị gài bẫy gì đó, bởi vì bọn họ đã bao cả hòn đảo này rồi, chỉ những người có thiệp mời mới có thể lên đảo.Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, nhìn thoáng qua hội trường hôn lễ, rồi đi ra sau núi.Bên đây không có người nên rất yên tĩnh. Sau núi có diện tích khá lớn, tiếng sóng biển dâng lên rì rào, tiếng gió thổi vù vù, khiến Tư Tĩnh Ngọc run lên.Liệu anh sẽ nói gì với cô đây?