Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1332: Khúc nhạc hôn lễ (14)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục, gió lùa vào cánh tay nên hơi lạnh. Cô ôm cánh tay đi về phía trước, vẫn không thấy Thi Cẩm Ngôn đâu.“Thi Cẩm Ngôn!”Tiếng gọi truyền đi, tan biến trong gió biển.Tư Tĩnh Ngọc định quay về, cô cảm thấy nơi này có chút nguy hiểm. Vừa mới quay đầu, liền thấy một bó hoa hồng hiện ra trước mặt. Cô hơi sững sờ, vóc dáng cao lớn của Thi Cẩm Ngôn từ bên cạnh đi ra.Anh mặc bộ vest màu đen, mái tóc hơi loạn, trong tay cầm chín đóa hoa hồng. Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, trái tim bắt đầu đập thình thịch thình thịch. Cô mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt, anh hạ bó hoa hồng xuống một chút. Tư Tĩnh Ngọc nhận bó hoa hồng, khẩn trương vén tóc ra sau, hỏi: “Anh… hôm nay anh tới đây làm gì?”Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Tĩnh Ngọc, em không đoán ra anh tới đây làm gì sao?”Trái tim Tư Tĩnh Ngọc càng đập nhanh hơn nữa.Cô ngẩng đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn, cảm thấy vô cùng bối rối. Cô nhúc nhích chân để mình bớt căng thẳng.“Tĩnh Ngọc, anh… yêu em!”Vào giây phút này, những suy đoán của cô đã được chứng minh, cô không biết mình đang có cảm giác gì nữa.Anh yêu cô!Cuối cùng anh cũng nói anh yêu cô!Cô không nhịn được lại nhúc nhích chân, giày cao gót bỗng nhiên trượt một cái, cả người cô ngã nhào xuống.Thi Cẩm Ngôn hoảng sợ kéo cô lại.Hai người vừa mới đứng vững, Tư Tĩnh Ngọc cảm giác bàn tay đang nắm vai mình vô cùng nóng bỏng. Cô khẩn trương né ra nên mất thằng bằng lại bị trượt ngã.Thi Cẩm Ngôn vội kéo cô lại, nhưng tảng đá trơn trượt rất khó đứng vững nên anh trượt hẳn xuống dưới kéo theo cả Tư Tĩnh Ngọc.Cứ tưởng chỉ ngã xuống rồi thôi, ai ngờ tảng đá bên cạnh trơn quá, hai người liên tục trượt xuống, rơi vào trong hang động.“A!”Thi Cẩm Ngôn theo bản năng bảo vệ cô, để mình ngã xuống trước, nhưng trong lúc rơi, chân cô vẫn bị trầy xước.“Rầm!”Hai người rơi xuống, bị đập mạnh xuống đất.“Shh!” Tư Tĩnh Ngọc hít vào một hơi, hang động tối đen không thấy được ngón tay. Cô chỉ cảm giác được dưới thân mình là một cơ thể ấm áp, cô sờ soạng lung tung, khẩn trương gọi: “Thi Cẩm Ngôn! Thi Cẩm Ngôn!”
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục, gió lùa vào cánh tay nên hơi lạnh. Cô ôm cánh tay đi về phía trước, vẫn không thấy Thi Cẩm Ngôn đâu.
“Thi Cẩm Ngôn!”
Tiếng gọi truyền đi, tan biến trong gió biển.
Tư Tĩnh Ngọc định quay về, cô cảm thấy nơi này có chút nguy hiểm. Vừa mới quay đầu, liền thấy một bó hoa hồng hiện ra trước mặt. Cô hơi sững sờ, vóc dáng cao lớn của Thi Cẩm Ngôn từ bên cạnh đi ra.
Anh mặc bộ vest màu đen, mái tóc hơi loạn, trong tay cầm chín đóa hoa hồng. Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, trái tim bắt đầu đập thình thịch thình thịch. Cô mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt, anh hạ bó hoa hồng xuống một chút. Tư Tĩnh Ngọc nhận bó hoa hồng, khẩn trương vén tóc ra sau, hỏi: “Anh… hôm nay anh tới đây làm gì?”
Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Tĩnh Ngọc, em không đoán ra anh tới đây làm gì sao?”
Trái tim Tư Tĩnh Ngọc càng đập nhanh hơn nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn, cảm thấy vô cùng bối rối. Cô nhúc nhích chân để mình bớt căng thẳng.
“Tĩnh Ngọc, anh… yêu em!”
Vào giây phút này, những suy đoán của cô đã được chứng minh, cô không biết mình đang có cảm giác gì nữa.
Anh yêu cô!
Cuối cùng anh cũng nói anh yêu cô!
Cô không nhịn được lại nhúc nhích chân, giày cao gót bỗng nhiên trượt một cái, cả người cô ngã nhào xuống.
Thi Cẩm Ngôn hoảng sợ kéo cô lại.
Hai người vừa mới đứng vững, Tư Tĩnh Ngọc cảm giác bàn tay đang nắm vai mình vô cùng nóng bỏng. Cô khẩn trương né ra nên mất thằng bằng lại bị trượt ngã.
Thi Cẩm Ngôn vội kéo cô lại, nhưng tảng đá trơn trượt rất khó đứng vững nên anh trượt hẳn xuống dưới kéo theo cả Tư Tĩnh Ngọc.
Cứ tưởng chỉ ngã xuống rồi thôi, ai ngờ tảng đá bên cạnh trơn quá, hai người liên tục trượt xuống, rơi vào trong hang động.
“A!”
Thi Cẩm Ngôn theo bản năng bảo vệ cô, để mình ngã xuống trước, nhưng trong lúc rơi, chân cô vẫn bị trầy xước.
“Rầm!”
Hai người rơi xuống, bị đập mạnh xuống đất.
“Shh!” Tư Tĩnh Ngọc hít vào một hơi, hang động tối đen không thấy được ngón tay. Cô chỉ cảm giác được dưới thân mình là một cơ thể ấm áp, cô sờ soạng lung tung, khẩn trương gọi: “Thi Cẩm Ngôn! Thi Cẩm Ngôn!”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục, gió lùa vào cánh tay nên hơi lạnh. Cô ôm cánh tay đi về phía trước, vẫn không thấy Thi Cẩm Ngôn đâu.“Thi Cẩm Ngôn!”Tiếng gọi truyền đi, tan biến trong gió biển.Tư Tĩnh Ngọc định quay về, cô cảm thấy nơi này có chút nguy hiểm. Vừa mới quay đầu, liền thấy một bó hoa hồng hiện ra trước mặt. Cô hơi sững sờ, vóc dáng cao lớn của Thi Cẩm Ngôn từ bên cạnh đi ra.Anh mặc bộ vest màu đen, mái tóc hơi loạn, trong tay cầm chín đóa hoa hồng. Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, trái tim bắt đầu đập thình thịch thình thịch. Cô mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt, anh hạ bó hoa hồng xuống một chút. Tư Tĩnh Ngọc nhận bó hoa hồng, khẩn trương vén tóc ra sau, hỏi: “Anh… hôm nay anh tới đây làm gì?”Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Tĩnh Ngọc, em không đoán ra anh tới đây làm gì sao?”Trái tim Tư Tĩnh Ngọc càng đập nhanh hơn nữa.Cô ngẩng đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn, cảm thấy vô cùng bối rối. Cô nhúc nhích chân để mình bớt căng thẳng.“Tĩnh Ngọc, anh… yêu em!”Vào giây phút này, những suy đoán của cô đã được chứng minh, cô không biết mình đang có cảm giác gì nữa.Anh yêu cô!Cuối cùng anh cũng nói anh yêu cô!Cô không nhịn được lại nhúc nhích chân, giày cao gót bỗng nhiên trượt một cái, cả người cô ngã nhào xuống.Thi Cẩm Ngôn hoảng sợ kéo cô lại.Hai người vừa mới đứng vững, Tư Tĩnh Ngọc cảm giác bàn tay đang nắm vai mình vô cùng nóng bỏng. Cô khẩn trương né ra nên mất thằng bằng lại bị trượt ngã.Thi Cẩm Ngôn vội kéo cô lại, nhưng tảng đá trơn trượt rất khó đứng vững nên anh trượt hẳn xuống dưới kéo theo cả Tư Tĩnh Ngọc.Cứ tưởng chỉ ngã xuống rồi thôi, ai ngờ tảng đá bên cạnh trơn quá, hai người liên tục trượt xuống, rơi vào trong hang động.“A!”Thi Cẩm Ngôn theo bản năng bảo vệ cô, để mình ngã xuống trước, nhưng trong lúc rơi, chân cô vẫn bị trầy xước.“Rầm!”Hai người rơi xuống, bị đập mạnh xuống đất.“Shh!” Tư Tĩnh Ngọc hít vào một hơi, hang động tối đen không thấy được ngón tay. Cô chỉ cảm giác được dưới thân mình là một cơ thể ấm áp, cô sờ soạng lung tung, khẩn trương gọi: “Thi Cẩm Ngôn! Thi Cẩm Ngôn!”