Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1348: Gặp nạn (10)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nói xong, Lâm Hi Nhi liền định chạy đi, nhưng thấy bên cạnh có một tảng đá to thì không chút nghĩ ngợi mà bê tảng đá, ném xuống cửa hang, “Chị Tĩnh Ngọc, tránh sang một bên!”Sau đó, cô liền ném hòn đá xuống.Hòn đá rơi xuống nước khiến bọt nước văng tứ tung. Tư Tĩnh Ngọc liền hiểu ý cô ấy.Trên cửa hang, Lâm Hi Nhi đã nhanh chóng chạy đi.Tư Tĩnh Ngọc bảo Thi Cẩm Ngôn chờ trên phiến đá. Sau đó, cô lội xuống nước, chuyển hòn đá kia lên lót trên tảng đá của bọn họ.Hòn đá kia cao khoảng hơn mười cm, Tư Tĩnh Ngọc đứng lên đó thì sẽ ngang bằng với Thi Cẩm Ngôn.Mực nước tiếp tục dâng lên, Tư Tĩnh Ngọc càng lúc càng lạnh. Lúc này, Thi Cẩm Ngôn nói, “Tĩnh Ngọc, nếu có thể còn sống sót ra khỏi đây, em sinh cho anh một đứa con nhé!”Tư Tĩnh Ngọc nghe thế thì cả người cứng đờ, quay ngoắt sang nhìn anh.Trong bóng tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau thương của anh.Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên rất muốn nói cho anh biết rằng bọn họ có con, cô đã từng sinh cho anh một đứa con. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn nén những lời đó lại. Nếu đến cuối cùng, bọn họ thật sự không thể sống được nữa thì cô sẽ nói cho anh biết.Trong hang động thoáng cái đã yên tĩnh lại, dường như chủ đề này đã nhắc lại nhưng hồi ức không vui.Một lát sau, nước đã tràn đến cổ bọn họ. Tư Tĩnh Ngọc không sợ gì cả, nhưng Thi Cẩm Ngôn không biết bơi, nếu anh bị chìm thì phải làm thế nào?Thi Cẩm Ngôn lại đột nhiên hỏi cô: “Tĩnh Ngọc, sinh cho anh một đứa con, được không?”Tư Tĩnh Ngọc nhớ đến đứa con đã qua đời của mình, một lúc sau mới nói: “Được.”Chỉ một câu nói đã khiến Thi Cẩm Ngôn kích động, ôm chặt lấy cô, khiến cô không khỏi bật cười.Thời gian dần trôi qua, mực nước đã dâng đến cổ bọn họ.Cả người Tư Tĩnh Ngọc đã đông cứng, đôi tay nắm chặt tay Thi Cẩm Ngôn càng lúc càng lạnh.“Thi Cẩm Ngôn, em dạy anh tập bơi nhé!”Thi Cẩm Ngôn: “…”Tư Tĩnh Ngọc cười cười, cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhõm nhất có thể, “Anh thấy đấy, trong hoàn cảnh tốt thế này, vừa khéo có thể dạy anh tập bơi.”Thi Cẩm Ngôn biết cô đang cố làm dịu không khí, để cả hai không quá căng thẳng và lo sợ nên bèn cười cười, đưa bàn tay ướt sũng lên xoa đầu cô.Mực nước dần dâng lên, qua cằm, qua miệng, dần dần đã dâng đến mũi Thi Cẩm Ngôn.

Nói xong, Lâm Hi Nhi liền định chạy đi, nhưng thấy bên cạnh có một tảng đá to thì không chút nghĩ ngợi mà bê tảng đá, ném xuống cửa hang, “Chị Tĩnh Ngọc, tránh sang một bên!”

Sau đó, cô liền ném hòn đá xuống.

Hòn đá rơi xuống nước khiến bọt nước văng tứ tung. Tư Tĩnh Ngọc liền hiểu ý cô ấy.

Trên cửa hang, Lâm Hi Nhi đã nhanh chóng chạy đi.

Tư Tĩnh Ngọc bảo Thi Cẩm Ngôn chờ trên phiến đá. Sau đó, cô lội xuống nước, chuyển hòn đá kia lên lót trên tảng đá của bọn họ.

Hòn đá kia cao khoảng hơn mười cm, Tư Tĩnh Ngọc đứng lên đó thì sẽ ngang bằng với Thi Cẩm Ngôn.

Mực nước tiếp tục dâng lên, Tư Tĩnh Ngọc càng lúc càng lạnh. Lúc này, Thi Cẩm Ngôn nói, “Tĩnh Ngọc, nếu có thể còn sống sót ra khỏi đây, em sinh cho anh một đứa con nhé!”

Tư Tĩnh Ngọc nghe thế thì cả người cứng đờ, quay ngoắt sang nhìn anh.

Trong bóng tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau thương của anh.

Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên rất muốn nói cho anh biết rằng bọn họ có con, cô đã từng sinh cho anh một đứa con. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn nén những lời đó lại. Nếu đến cuối cùng, bọn họ thật sự không thể sống được nữa thì cô sẽ nói cho anh biết.

Trong hang động thoáng cái đã yên tĩnh lại, dường như chủ đề này đã nhắc lại nhưng hồi ức không vui.

Một lát sau, nước đã tràn đến cổ bọn họ. Tư Tĩnh Ngọc không sợ gì cả, nhưng Thi Cẩm Ngôn không biết bơi, nếu anh bị chìm thì phải làm thế nào?

Thi Cẩm Ngôn lại đột nhiên hỏi cô: “Tĩnh Ngọc, sinh cho anh một đứa con, được không?”

Tư Tĩnh Ngọc nhớ đến đứa con đã qua đời của mình, một lúc sau mới nói: “Được.”

Chỉ một câu nói đã khiến Thi Cẩm Ngôn kích động, ôm chặt lấy cô, khiến cô không khỏi bật cười.

Thời gian dần trôi qua, mực nước đã dâng đến cổ bọn họ.

Cả người Tư Tĩnh Ngọc đã đông cứng, đôi tay nắm chặt tay Thi Cẩm Ngôn càng lúc càng lạnh.

“Thi Cẩm Ngôn, em dạy anh tập bơi nhé!”

Thi Cẩm Ngôn: “…”

Tư Tĩnh Ngọc cười cười, cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhõm nhất có thể, “Anh thấy đấy, trong hoàn cảnh tốt thế này, vừa khéo có thể dạy anh tập bơi.”

Thi Cẩm Ngôn biết cô đang cố làm dịu không khí, để cả hai không quá căng thẳng và lo sợ nên bèn cười cười, đưa bàn tay ướt sũng lên xoa đầu cô.

Mực nước dần dâng lên, qua cằm, qua miệng, dần dần đã dâng đến mũi Thi Cẩm Ngôn.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nói xong, Lâm Hi Nhi liền định chạy đi, nhưng thấy bên cạnh có một tảng đá to thì không chút nghĩ ngợi mà bê tảng đá, ném xuống cửa hang, “Chị Tĩnh Ngọc, tránh sang một bên!”Sau đó, cô liền ném hòn đá xuống.Hòn đá rơi xuống nước khiến bọt nước văng tứ tung. Tư Tĩnh Ngọc liền hiểu ý cô ấy.Trên cửa hang, Lâm Hi Nhi đã nhanh chóng chạy đi.Tư Tĩnh Ngọc bảo Thi Cẩm Ngôn chờ trên phiến đá. Sau đó, cô lội xuống nước, chuyển hòn đá kia lên lót trên tảng đá của bọn họ.Hòn đá kia cao khoảng hơn mười cm, Tư Tĩnh Ngọc đứng lên đó thì sẽ ngang bằng với Thi Cẩm Ngôn.Mực nước tiếp tục dâng lên, Tư Tĩnh Ngọc càng lúc càng lạnh. Lúc này, Thi Cẩm Ngôn nói, “Tĩnh Ngọc, nếu có thể còn sống sót ra khỏi đây, em sinh cho anh một đứa con nhé!”Tư Tĩnh Ngọc nghe thế thì cả người cứng đờ, quay ngoắt sang nhìn anh.Trong bóng tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau thương của anh.Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên rất muốn nói cho anh biết rằng bọn họ có con, cô đã từng sinh cho anh một đứa con. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn nén những lời đó lại. Nếu đến cuối cùng, bọn họ thật sự không thể sống được nữa thì cô sẽ nói cho anh biết.Trong hang động thoáng cái đã yên tĩnh lại, dường như chủ đề này đã nhắc lại nhưng hồi ức không vui.Một lát sau, nước đã tràn đến cổ bọn họ. Tư Tĩnh Ngọc không sợ gì cả, nhưng Thi Cẩm Ngôn không biết bơi, nếu anh bị chìm thì phải làm thế nào?Thi Cẩm Ngôn lại đột nhiên hỏi cô: “Tĩnh Ngọc, sinh cho anh một đứa con, được không?”Tư Tĩnh Ngọc nhớ đến đứa con đã qua đời của mình, một lúc sau mới nói: “Được.”Chỉ một câu nói đã khiến Thi Cẩm Ngôn kích động, ôm chặt lấy cô, khiến cô không khỏi bật cười.Thời gian dần trôi qua, mực nước đã dâng đến cổ bọn họ.Cả người Tư Tĩnh Ngọc đã đông cứng, đôi tay nắm chặt tay Thi Cẩm Ngôn càng lúc càng lạnh.“Thi Cẩm Ngôn, em dạy anh tập bơi nhé!”Thi Cẩm Ngôn: “…”Tư Tĩnh Ngọc cười cười, cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhõm nhất có thể, “Anh thấy đấy, trong hoàn cảnh tốt thế này, vừa khéo có thể dạy anh tập bơi.”Thi Cẩm Ngôn biết cô đang cố làm dịu không khí, để cả hai không quá căng thẳng và lo sợ nên bèn cười cười, đưa bàn tay ướt sũng lên xoa đầu cô.Mực nước dần dâng lên, qua cằm, qua miệng, dần dần đã dâng đến mũi Thi Cẩm Ngôn.

Chương 1348: Gặp nạn (10)