Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1349: Lấy anh nhé! (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc này hoàn toàn không thể đứng nổi nữa.Tư Tĩnh Ngọc đã bắt đầu nổi lên mặt nước, để lộ đầu, tay chân vùng vẫy trong nước, ra sức kéo tay Thi Cẩm Ngôn.Nếu chỉ một mình cô thì nổi trên mặt nước cũng chẳng tốn sức gì, nhưng cô không thể gánh được sức nặng của hai người.Thi Cẩm Ngôn há miệng thở: “Tĩnh Ngọc, em buông anh ra, cố kiên trì chờ bọn họ đến, em…”“Im miệng!” Tư Tĩnh Ngọc vất vả nổi trên mặt nước, nghe anh nói vậy lại tức điên lên. Cô thì chật vật để nổi lên, còn anh lại nói những lời nhụt chí như vậy. Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh, sau đó bỗng nhiên buông tay ra, “Được, thế thì anh đi chết đi!”Sau đó, cô liền thấy trong mắt Thi Cẩm Ngôn hiện vẻ ngạc nhiên, anh dần dần chìm xuống nước.Anh vùng vẫy mấy cái, sau đó buông thõng tay, cố gắng không giãy giụa nữa. Anh nghĩ Tĩnh Ngọc không có anh thì vẫn còn Diêu Đằng, chỉ cần cô sống sót là tốt rồi. Hơn nữa, lúc này là do anh lòng dạ hẹp hòi nên hai người mới rơi vào cảnh này. Nếu lúc rơi xuống, anh gọi điện về cầu cứu thì bây giờ bọn họ đã không sao rồi.Anh cảm thấy ôxi trong lồng ngực đã cạn dần, trước mắt nhòe đi. Nếu anh chết thì cũng không cần phải nhìn Tân Tân lại thấy áy náy với Tĩnh Ngọc nữa.Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn chợt cảm thấy mặt nước nhấp nhô. Tư Tĩnh Ngọc đang bơi đến, hai tay rẽ nước, bơi thẳng đến chỗ anh, rồi đột nhiên hôn lên môi anh, truyền không khí cho anh.Thi Cẩm Ngôn: “…”Tư Tĩnh Ngọc lại kéo Thi Cẩm Ngôn nổi lên mặt nước lần nữa, rồi hung dữ mắng anh, “Thi Cẩm Ngôn, anh còn muốn chết nữa không!”Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc chằm chằm, nghĩ đến nụ hôn dưới nước vừa rồi, tuy nhẹ nhàng nhưng khiến lòng anh rung động, nên lại bỗng bật cười, chủ động ôm eo cô, “Không muốn chết nữa, chúng ta phải cùng sống sót.”Tư Tĩnh Ngọc nhoẻn miệng cười, “Anh thả lỏng đi, để cả người buông lỏng, cứ bám vào em, anh gồng người lên như thế rất dễ chìm.”Thi Cẩm Ngôn làm theo lời cô, nhưng dù thế thì Tư Tĩnh Ngọc vẫn không kiên trì được lâu. Dần dần, đôi chân chìm trong nước lạnh của cô chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Tay cũng như bị đóng băng, không căng gân nổi. Mực nước thì ngày càng cao, chỉ còn cách đỉnh một đoạn nữa thôi.Nếu cứ tiếp tục thế này, cô không biết mình có thể chịu đựng nổi mười phút nữa hay không?Lúc cô cảm thấy mình không kiên trì nổi nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên trên.Tư Tĩnh Ngọc thở phào, sau đấy lại nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Chính Đình. Tiếp đó, có hai sợi dây thừng được thả xuống, thân hình cao lớn của Tư Chính Đình trượt xuống theo sợi dây.Mọi người hò nhau kéo Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn lên.Tuy cảm thấy tay chân đã đông cứng vì lạnh buốt, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc đầu tiên, thấy cô đã được bọc kín chăn, sau đó được Tư Chính Đình bế xốc lên, chạy về phía trước.
Lúc này hoàn toàn không thể đứng nổi nữa.
Tư Tĩnh Ngọc đã bắt đầu nổi lên mặt nước, để lộ đầu, tay chân vùng vẫy trong nước, ra sức kéo tay Thi Cẩm Ngôn.
Nếu chỉ một mình cô thì nổi trên mặt nước cũng chẳng tốn sức gì, nhưng cô không thể gánh được sức nặng của hai người.
Thi Cẩm Ngôn há miệng thở: “Tĩnh Ngọc, em buông anh ra, cố kiên trì chờ bọn họ đến, em…”
“Im miệng!” Tư Tĩnh Ngọc vất vả nổi trên mặt nước, nghe anh nói vậy lại tức điên lên. Cô thì chật vật để nổi lên, còn anh lại nói những lời nhụt chí như vậy. Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh, sau đó bỗng nhiên buông tay ra, “Được, thế thì anh đi chết đi!”
Sau đó, cô liền thấy trong mắt Thi Cẩm Ngôn hiện vẻ ngạc nhiên, anh dần dần chìm xuống nước.
Anh vùng vẫy mấy cái, sau đó buông thõng tay, cố gắng không giãy giụa nữa. Anh nghĩ Tĩnh Ngọc không có anh thì vẫn còn Diêu Đằng, chỉ cần cô sống sót là tốt rồi. Hơn nữa, lúc này là do anh lòng dạ hẹp hòi nên hai người mới rơi vào cảnh này. Nếu lúc rơi xuống, anh gọi điện về cầu cứu thì bây giờ bọn họ đã không sao rồi.
Anh cảm thấy ôxi trong lồng ngực đã cạn dần, trước mắt nhòe đi. Nếu anh chết thì cũng không cần phải nhìn Tân Tân lại thấy áy náy với Tĩnh Ngọc nữa.
Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn chợt cảm thấy mặt nước nhấp nhô. Tư Tĩnh Ngọc đang bơi đến, hai tay rẽ nước, bơi thẳng đến chỗ anh, rồi đột nhiên hôn lên môi anh, truyền không khí cho anh.
Thi Cẩm Ngôn: “…”
Tư Tĩnh Ngọc lại kéo Thi Cẩm Ngôn nổi lên mặt nước lần nữa, rồi hung dữ mắng anh, “Thi Cẩm Ngôn, anh còn muốn chết nữa không!”
Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc chằm chằm, nghĩ đến nụ hôn dưới nước vừa rồi, tuy nhẹ nhàng nhưng khiến lòng anh rung động, nên lại bỗng bật cười, chủ động ôm eo cô, “Không muốn chết nữa, chúng ta phải cùng sống sót.”
Tư Tĩnh Ngọc nhoẻn miệng cười, “Anh thả lỏng đi, để cả người buông lỏng, cứ bám vào em, anh gồng người lên như thế rất dễ chìm.”
Thi Cẩm Ngôn làm theo lời cô, nhưng dù thế thì Tư Tĩnh Ngọc vẫn không kiên trì được lâu. Dần dần, đôi chân chìm trong nước lạnh của cô chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Tay cũng như bị đóng băng, không căng gân nổi. Mực nước thì ngày càng cao, chỉ còn cách đỉnh một đoạn nữa thôi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô không biết mình có thể chịu đựng nổi mười phút nữa hay không?
Lúc cô cảm thấy mình không kiên trì nổi nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên trên.
Tư Tĩnh Ngọc thở phào, sau đấy lại nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Chính Đình. Tiếp đó, có hai sợi dây thừng được thả xuống, thân hình cao lớn của Tư Chính Đình trượt xuống theo sợi dây.
Mọi người hò nhau kéo Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn lên.
Tuy cảm thấy tay chân đã đông cứng vì lạnh buốt, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc đầu tiên, thấy cô đã được bọc kín chăn, sau đó được Tư Chính Đình bế xốc lên, chạy về phía trước.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc này hoàn toàn không thể đứng nổi nữa.Tư Tĩnh Ngọc đã bắt đầu nổi lên mặt nước, để lộ đầu, tay chân vùng vẫy trong nước, ra sức kéo tay Thi Cẩm Ngôn.Nếu chỉ một mình cô thì nổi trên mặt nước cũng chẳng tốn sức gì, nhưng cô không thể gánh được sức nặng của hai người.Thi Cẩm Ngôn há miệng thở: “Tĩnh Ngọc, em buông anh ra, cố kiên trì chờ bọn họ đến, em…”“Im miệng!” Tư Tĩnh Ngọc vất vả nổi trên mặt nước, nghe anh nói vậy lại tức điên lên. Cô thì chật vật để nổi lên, còn anh lại nói những lời nhụt chí như vậy. Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh, sau đó bỗng nhiên buông tay ra, “Được, thế thì anh đi chết đi!”Sau đó, cô liền thấy trong mắt Thi Cẩm Ngôn hiện vẻ ngạc nhiên, anh dần dần chìm xuống nước.Anh vùng vẫy mấy cái, sau đó buông thõng tay, cố gắng không giãy giụa nữa. Anh nghĩ Tĩnh Ngọc không có anh thì vẫn còn Diêu Đằng, chỉ cần cô sống sót là tốt rồi. Hơn nữa, lúc này là do anh lòng dạ hẹp hòi nên hai người mới rơi vào cảnh này. Nếu lúc rơi xuống, anh gọi điện về cầu cứu thì bây giờ bọn họ đã không sao rồi.Anh cảm thấy ôxi trong lồng ngực đã cạn dần, trước mắt nhòe đi. Nếu anh chết thì cũng không cần phải nhìn Tân Tân lại thấy áy náy với Tĩnh Ngọc nữa.Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn chợt cảm thấy mặt nước nhấp nhô. Tư Tĩnh Ngọc đang bơi đến, hai tay rẽ nước, bơi thẳng đến chỗ anh, rồi đột nhiên hôn lên môi anh, truyền không khí cho anh.Thi Cẩm Ngôn: “…”Tư Tĩnh Ngọc lại kéo Thi Cẩm Ngôn nổi lên mặt nước lần nữa, rồi hung dữ mắng anh, “Thi Cẩm Ngôn, anh còn muốn chết nữa không!”Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc chằm chằm, nghĩ đến nụ hôn dưới nước vừa rồi, tuy nhẹ nhàng nhưng khiến lòng anh rung động, nên lại bỗng bật cười, chủ động ôm eo cô, “Không muốn chết nữa, chúng ta phải cùng sống sót.”Tư Tĩnh Ngọc nhoẻn miệng cười, “Anh thả lỏng đi, để cả người buông lỏng, cứ bám vào em, anh gồng người lên như thế rất dễ chìm.”Thi Cẩm Ngôn làm theo lời cô, nhưng dù thế thì Tư Tĩnh Ngọc vẫn không kiên trì được lâu. Dần dần, đôi chân chìm trong nước lạnh của cô chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Tay cũng như bị đóng băng, không căng gân nổi. Mực nước thì ngày càng cao, chỉ còn cách đỉnh một đoạn nữa thôi.Nếu cứ tiếp tục thế này, cô không biết mình có thể chịu đựng nổi mười phút nữa hay không?Lúc cô cảm thấy mình không kiên trì nổi nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên trên.Tư Tĩnh Ngọc thở phào, sau đấy lại nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Chính Đình. Tiếp đó, có hai sợi dây thừng được thả xuống, thân hình cao lớn của Tư Chính Đình trượt xuống theo sợi dây.Mọi người hò nhau kéo Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn lên.Tuy cảm thấy tay chân đã đông cứng vì lạnh buốt, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc đầu tiên, thấy cô đã được bọc kín chăn, sau đó được Tư Chính Đình bế xốc lên, chạy về phía trước.