Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1401: Bệnh máu trắng! (5)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tin nhắn nói máu của con trai anh không đủ tiêu chuẩn, anh cần nhanh chóng đưa con trai đến khoa huyết học kiểm tra.Tin nhắn này… nhất định là lừa gạt.Anh không đưa Tân Tân đi khám sức khỏe thì lấy đâu ra kết quả?Nhưng những thông tin về Tân Tân trong tin nhắn đều rất chính xác, Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc.Tư Tĩnh Ngọc vừa dỗ Tân Tân ngủ xong thì thấy anh gọi điện thoại tới. Không bao lâu trước đây, lần nào thấy số điện thoại của anh, cô cũng muốn tắt máy. Nhưng bây giờ, thấy cái tên của anh hiển thị trên màn hình, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.Cô bước nhẹ xuống giường, đi chân trần ra ban công rồi mới bấm nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thi Cẩm Ngôn: “Em đang làm gì vậy?”Tư Tĩnh Ngọc nhìn lên bầu trời xa xăm, “Anh đoán xem!”“Anh đoán em đang nhớ anh.”“Vậy anh có nhớ em không?”“Nhớ, vô cùng nhớ!”Hai người ba mươi tuổi lại giống như những cô cậu mới biết yêu lần đầu, thủ thỉ với người mình yêu những lời sến sẩm không biết chán.Trò chuyện được một lát, Thi Cẩm Ngôn cầm điện thoại đi xuống lầu. Anh lên xe ngồi, tài xế lái xe, “Anh đến bệnh viện thăm ba mẹ, hôm nay anh không đến gặp em. Đợi vài ngày nữa, anh xử lý chuyện của công ty xong sẽ đến gặp em.”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, chợt nhận ra anh không nhìn thấy, nên “vâng” một tiếng.“Hôm nay em dẫn Tân Tân đi khám sức khỏe à?”“Đúng vậy, sao anh biết?”“Trung tâm kiểm tra khỏe gửi tin nhắn cho anh.”“Nhanh vậy sao? Người ta nói ba ngày mới có kết quả mà. Sức khỏe Tân Tân thế nào?”“Họ nói dẫn Tân Tân đến khoa huyết học để làm xét nghiệm. Bọn họ đã đăng báo cáo xét nghiệm máu của Tân Tân lên mạng rồi, em có thể tải về xem.”Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, một loại dự cảm xấu từ đáy lòng dâng lên. Có lần cô đi khám sức khỏe, thấy một người vừa ra khỏi phòng khám thì có nhân viên gọi lại, nói đã có kết quả khám sức khỏe.Lúc đó, Tư Tĩnh Ngọc còn nói đùa: “Sao kết quả khám sức khỏe của chúng tôi lâu vậy?”Nhân viên cười cô: “Cô nên hy vọng kết quả khám sức khỏe của mình có chậm thì hơn.”“Vì sao?”“Bởi vì có kết quả nhanh, chứng tỏ có vấn đề.”Tân Tân vừa đi khám sức khỏe vào buổi sáng, đến buổi tối liền có kết quả. Điều này chứng tỏ là gì?Cô lập tức đứng thẳng người, giọng nói cũng nặng nề hơn, “Sáng mai em sẽ dẫn Tân Tân đi khám.”***Ngày hôm sau.Tư Tĩnh Ngọc dẫn Tân Tân đến khoa huyết học của bệnh viện nhi khám bệnh. Bác sĩ cầm báo cáo xét nghiệm máu của Tân Tân xem hai lần rồi nói: “Bạch cầu tăng, hồng cầu giảm.”Bác sĩ nhìn về phía Tân Tân, “Gần đây cháu có các triệu chứng choáng váng, buồn nôn, khoang miệng chảy máu không?”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, “Gần đây Tân Tân rất hay chảy máu mũi.”Nghe cô nói, thái độ của bác sĩ trở nên mềm mại hơn, “Tôi viết cho cô giấy đề nghị xét nghiệm, cô dẫn cháu đi làm xét nghiệm tủy.”Xét nghiệm tủy?Xét nghiệm tủy!

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tin nhắn nói máu của con trai anh không đủ tiêu chuẩn, anh cần nhanh chóng đưa con trai đến khoa huyết học kiểm tra.Tin nhắn này… nhất định là lừa gạt.Anh không đưa Tân Tân đi khám sức khỏe thì lấy đâu ra kết quả?Nhưng những thông tin về Tân Tân trong tin nhắn đều rất chính xác, Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc.Tư Tĩnh Ngọc vừa dỗ Tân Tân ngủ xong thì thấy anh gọi điện thoại tới. Không bao lâu trước đây, lần nào thấy số điện thoại của anh, cô cũng muốn tắt máy. Nhưng bây giờ, thấy cái tên của anh hiển thị trên màn hình, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.Cô bước nhẹ xuống giường, đi chân trần ra ban công rồi mới bấm nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thi Cẩm Ngôn: “Em đang làm gì vậy?”Tư Tĩnh Ngọc nhìn lên bầu trời xa xăm, “Anh đoán xem!”“Anh đoán em đang nhớ anh.”“Vậy anh có nhớ em không?”“Nhớ, vô cùng nhớ!”Hai người ba mươi tuổi lại giống như những cô cậu mới biết yêu lần đầu, thủ thỉ với người mình yêu những lời sến sẩm không biết chán.Trò chuyện được một lát, Thi Cẩm Ngôn cầm điện thoại đi xuống lầu. Anh lên xe ngồi, tài xế lái xe, “Anh đến bệnh viện thăm ba mẹ, hôm nay anh không đến gặp em. Đợi vài ngày nữa, anh xử lý chuyện của công ty xong sẽ đến gặp em.”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, chợt nhận ra anh không nhìn thấy, nên “vâng” một tiếng.“Hôm nay em dẫn Tân Tân đi khám sức khỏe à?”“Đúng vậy, sao anh biết?”“Trung tâm kiểm tra khỏe gửi tin nhắn cho anh.”“Nhanh vậy sao? Người ta nói ba ngày mới có kết quả mà. Sức khỏe Tân Tân thế nào?”“Họ nói dẫn Tân Tân đến khoa huyết học để làm xét nghiệm. Bọn họ đã đăng báo cáo xét nghiệm máu của Tân Tân lên mạng rồi, em có thể tải về xem.”Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, một loại dự cảm xấu từ đáy lòng dâng lên. Có lần cô đi khám sức khỏe, thấy một người vừa ra khỏi phòng khám thì có nhân viên gọi lại, nói đã có kết quả khám sức khỏe.Lúc đó, Tư Tĩnh Ngọc còn nói đùa: “Sao kết quả khám sức khỏe của chúng tôi lâu vậy?”Nhân viên cười cô: “Cô nên hy vọng kết quả khám sức khỏe của mình có chậm thì hơn.”“Vì sao?”“Bởi vì có kết quả nhanh, chứng tỏ có vấn đề.”Tân Tân vừa đi khám sức khỏe vào buổi sáng, đến buổi tối liền có kết quả. Điều này chứng tỏ là gì?Cô lập tức đứng thẳng người, giọng nói cũng nặng nề hơn, “Sáng mai em sẽ dẫn Tân Tân đi khám.”***Ngày hôm sau.Tư Tĩnh Ngọc dẫn Tân Tân đến khoa huyết học của bệnh viện nhi khám bệnh. Bác sĩ cầm báo cáo xét nghiệm máu của Tân Tân xem hai lần rồi nói: “Bạch cầu tăng, hồng cầu giảm.”Bác sĩ nhìn về phía Tân Tân, “Gần đây cháu có các triệu chứng choáng váng, buồn nôn, khoang miệng chảy máu không?”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, “Gần đây Tân Tân rất hay chảy máu mũi.”Nghe cô nói, thái độ của bác sĩ trở nên mềm mại hơn, “Tôi viết cho cô giấy đề nghị xét nghiệm, cô dẫn cháu đi làm xét nghiệm tủy.”Xét nghiệm tủy?Xét nghiệm tủy!

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tin nhắn nói máu của con trai anh không đủ tiêu chuẩn, anh cần nhanh chóng đưa con trai đến khoa huyết học kiểm tra.Tin nhắn này… nhất định là lừa gạt.Anh không đưa Tân Tân đi khám sức khỏe thì lấy đâu ra kết quả?Nhưng những thông tin về Tân Tân trong tin nhắn đều rất chính xác, Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc.Tư Tĩnh Ngọc vừa dỗ Tân Tân ngủ xong thì thấy anh gọi điện thoại tới. Không bao lâu trước đây, lần nào thấy số điện thoại của anh, cô cũng muốn tắt máy. Nhưng bây giờ, thấy cái tên của anh hiển thị trên màn hình, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.Cô bước nhẹ xuống giường, đi chân trần ra ban công rồi mới bấm nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thi Cẩm Ngôn: “Em đang làm gì vậy?”Tư Tĩnh Ngọc nhìn lên bầu trời xa xăm, “Anh đoán xem!”“Anh đoán em đang nhớ anh.”“Vậy anh có nhớ em không?”“Nhớ, vô cùng nhớ!”Hai người ba mươi tuổi lại giống như những cô cậu mới biết yêu lần đầu, thủ thỉ với người mình yêu những lời sến sẩm không biết chán.Trò chuyện được một lát, Thi Cẩm Ngôn cầm điện thoại đi xuống lầu. Anh lên xe ngồi, tài xế lái xe, “Anh đến bệnh viện thăm ba mẹ, hôm nay anh không đến gặp em. Đợi vài ngày nữa, anh xử lý chuyện của công ty xong sẽ đến gặp em.”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, chợt nhận ra anh không nhìn thấy, nên “vâng” một tiếng.“Hôm nay em dẫn Tân Tân đi khám sức khỏe à?”“Đúng vậy, sao anh biết?”“Trung tâm kiểm tra khỏe gửi tin nhắn cho anh.”“Nhanh vậy sao? Người ta nói ba ngày mới có kết quả mà. Sức khỏe Tân Tân thế nào?”“Họ nói dẫn Tân Tân đến khoa huyết học để làm xét nghiệm. Bọn họ đã đăng báo cáo xét nghiệm máu của Tân Tân lên mạng rồi, em có thể tải về xem.”Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, một loại dự cảm xấu từ đáy lòng dâng lên. Có lần cô đi khám sức khỏe, thấy một người vừa ra khỏi phòng khám thì có nhân viên gọi lại, nói đã có kết quả khám sức khỏe.Lúc đó, Tư Tĩnh Ngọc còn nói đùa: “Sao kết quả khám sức khỏe của chúng tôi lâu vậy?”Nhân viên cười cô: “Cô nên hy vọng kết quả khám sức khỏe của mình có chậm thì hơn.”“Vì sao?”“Bởi vì có kết quả nhanh, chứng tỏ có vấn đề.”Tân Tân vừa đi khám sức khỏe vào buổi sáng, đến buổi tối liền có kết quả. Điều này chứng tỏ là gì?Cô lập tức đứng thẳng người, giọng nói cũng nặng nề hơn, “Sáng mai em sẽ dẫn Tân Tân đi khám.”***Ngày hôm sau.Tư Tĩnh Ngọc dẫn Tân Tân đến khoa huyết học của bệnh viện nhi khám bệnh. Bác sĩ cầm báo cáo xét nghiệm máu của Tân Tân xem hai lần rồi nói: “Bạch cầu tăng, hồng cầu giảm.”Bác sĩ nhìn về phía Tân Tân, “Gần đây cháu có các triệu chứng choáng váng, buồn nôn, khoang miệng chảy máu không?”Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, “Gần đây Tân Tân rất hay chảy máu mũi.”Nghe cô nói, thái độ của bác sĩ trở nên mềm mại hơn, “Tôi viết cho cô giấy đề nghị xét nghiệm, cô dẫn cháu đi làm xét nghiệm tủy.”Xét nghiệm tủy?Xét nghiệm tủy!

Chương 1401: Bệnh máu trắng! (5)