Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1402: Bệnh máu trắng! (6)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ với ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi: “Bác sĩ có ý gì? Tân Tân… nó…”“Chưa có kết quả xét nghiệm, tôi không dám kết luận chính xác.” Bác sĩ nói một cách tỉnh táo.Tư Tĩnh Ngọc mở to mắt nhìn bác sĩ, cô biết những lời này có ý gì. Không dám kết luật chính xác có nghĩa là đã tám chín phần mười. Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không nói ra lời.Cô đứng lên, nắm tay Tân Tân đi ra ngoài. Cô biết hôm nay Thi Cẩm Ngôn có một cuộc họp quan trọng nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho anh. Bởi vì cô không phải là mẹ ruột của nó nên cô không có tư cách quyết định xét nghiệm hay không.Phòng họp công ty Hoa Phổ.Cổ đông Lý kiếm chuyện: “Thời gian trước, anh nói đi là đi, nói chuyển nhượng cổ phần là chuyển nhượng. Rốt cuộc anh có xem cổ đông chúng tôi ra gì không? Gần đây anh làm việc không hề tập trung chút nào. Tôi thấy anh nên nhường vị trí chủ tịch cho người có tư cách và năng lực hơn đi!”Thi Cẩm Ngôn nhìn cổ đông Lý bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trước đây, vì công ty không đủ tài chính nên anh mới kêu gọi đầu tư, không ngờ lại dẫn một con sói vào nhà.Anh mím môi, cười lạnh, “Vậy thì bỏ phiếu, mở đại hội cổ đông đi!”Cổ đông Lý nhíu mày, “Anh nắm giữ 60% cổ phần công ty, bỏ phiếu có ý nghĩa gì sao? Anh…”“Nếu đã không có ý nghĩa thì anh còn nói làm gì?”Cổ đông Lý nghẹn lời, “Anh!”“Được rồi! Công ty là của tất cả mọi người, các anh…”Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cắt ngang lời Thi Cẩm Ngôn nói. Thấy cái tên trên màn hình điện thoại, anh hơi ngẩn người. Tĩnh Ngọc biết hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng nên mới chủ động dẫn Tân Tân đến bệnh viện khám.Là do Tân Tân có vấn đề gì sao?Thi Cẩm Ngôn nhìn các cổ đông rồi nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”Vừa dứt lời, anh bước ra khỏi phòng họp, các cổ đông bất mãn nhỏ giọng bàn tán.Cổ đông Lý cười cười, lớn tiếng nói: “Nhìn thái độ làm việc của anh ta kìa! Tuổi còn quá trẻ, tâm tính không ổn định, cần phải rèn luyện thêm mấy năm nữa mới được. Cho nên phải đổi vị trí chủ tịch thôi!”Thi Cẩm Ngôn bấm nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hoảng hốt của Tư Tĩnh Ngọc: “Cẩm Ngôn, bác sĩ bảo em dẫn Tân Tân đi xét nghiệm tủy. Anh biết xét nghiệm tủy có nghĩa là gì không?”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, dù anh không hiểu rõ xét nghiệm tủy là sao nhưng anh đã từng nghe nói tới bệnh máu trắng.Bệnh máu trắng…Tim của anh như thắt lại, vội hỏi: “Em đang ở đâu?”“Em đang ở bệnh viện nhi. Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho mẹ em tìm chuyên gia tốt nhất, anh…”“Anh sẽ tới ngay!”Anh cúp điện thoại, quay lại phòng họp lấy áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài mà không nói một câu nào. Công ty có quan trọng đến thế nào cũng không quan trọng bằng người nhà. Anh cực khổ kiếm tiền là vì ai chứ? 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ với ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi: “Bác sĩ có ý gì? Tân Tân… nó…”“Chưa có kết quả xét nghiệm, tôi không dám kết luận chính xác.” Bác sĩ nói một cách tỉnh táo.Tư Tĩnh Ngọc mở to mắt nhìn bác sĩ, cô biết những lời này có ý gì. Không dám kết luật chính xác có nghĩa là đã tám chín phần mười. Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không nói ra lời.Cô đứng lên, nắm tay Tân Tân đi ra ngoài. Cô biết hôm nay Thi Cẩm Ngôn có một cuộc họp quan trọng nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho anh. Bởi vì cô không phải là mẹ ruột của nó nên cô không có tư cách quyết định xét nghiệm hay không.Phòng họp công ty Hoa Phổ.Cổ đông Lý kiếm chuyện: “Thời gian trước, anh nói đi là đi, nói chuyển nhượng cổ phần là chuyển nhượng. Rốt cuộc anh có xem cổ đông chúng tôi ra gì không? Gần đây anh làm việc không hề tập trung chút nào. Tôi thấy anh nên nhường vị trí chủ tịch cho người có tư cách và năng lực hơn đi!”Thi Cẩm Ngôn nhìn cổ đông Lý bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trước đây, vì công ty không đủ tài chính nên anh mới kêu gọi đầu tư, không ngờ lại dẫn một con sói vào nhà.Anh mím môi, cười lạnh, “Vậy thì bỏ phiếu, mở đại hội cổ đông đi!”Cổ đông Lý nhíu mày, “Anh nắm giữ 60% cổ phần công ty, bỏ phiếu có ý nghĩa gì sao? Anh…”“Nếu đã không có ý nghĩa thì anh còn nói làm gì?”Cổ đông Lý nghẹn lời, “Anh!”“Được rồi! Công ty là của tất cả mọi người, các anh…”Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cắt ngang lời Thi Cẩm Ngôn nói. Thấy cái tên trên màn hình điện thoại, anh hơi ngẩn người. Tĩnh Ngọc biết hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng nên mới chủ động dẫn Tân Tân đến bệnh viện khám.Là do Tân Tân có vấn đề gì sao?Thi Cẩm Ngôn nhìn các cổ đông rồi nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”Vừa dứt lời, anh bước ra khỏi phòng họp, các cổ đông bất mãn nhỏ giọng bàn tán.Cổ đông Lý cười cười, lớn tiếng nói: “Nhìn thái độ làm việc của anh ta kìa! Tuổi còn quá trẻ, tâm tính không ổn định, cần phải rèn luyện thêm mấy năm nữa mới được. Cho nên phải đổi vị trí chủ tịch thôi!”Thi Cẩm Ngôn bấm nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hoảng hốt của Tư Tĩnh Ngọc: “Cẩm Ngôn, bác sĩ bảo em dẫn Tân Tân đi xét nghiệm tủy. Anh biết xét nghiệm tủy có nghĩa là gì không?”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, dù anh không hiểu rõ xét nghiệm tủy là sao nhưng anh đã từng nghe nói tới bệnh máu trắng.Bệnh máu trắng…Tim của anh như thắt lại, vội hỏi: “Em đang ở đâu?”“Em đang ở bệnh viện nhi. Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho mẹ em tìm chuyên gia tốt nhất, anh…”“Anh sẽ tới ngay!”Anh cúp điện thoại, quay lại phòng họp lấy áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài mà không nói một câu nào. Công ty có quan trọng đến thế nào cũng không quan trọng bằng người nhà. Anh cực khổ kiếm tiền là vì ai chứ? 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ với ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi: “Bác sĩ có ý gì? Tân Tân… nó…”“Chưa có kết quả xét nghiệm, tôi không dám kết luận chính xác.” Bác sĩ nói một cách tỉnh táo.Tư Tĩnh Ngọc mở to mắt nhìn bác sĩ, cô biết những lời này có ý gì. Không dám kết luật chính xác có nghĩa là đã tám chín phần mười. Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không nói ra lời.Cô đứng lên, nắm tay Tân Tân đi ra ngoài. Cô biết hôm nay Thi Cẩm Ngôn có một cuộc họp quan trọng nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho anh. Bởi vì cô không phải là mẹ ruột của nó nên cô không có tư cách quyết định xét nghiệm hay không.Phòng họp công ty Hoa Phổ.Cổ đông Lý kiếm chuyện: “Thời gian trước, anh nói đi là đi, nói chuyển nhượng cổ phần là chuyển nhượng. Rốt cuộc anh có xem cổ đông chúng tôi ra gì không? Gần đây anh làm việc không hề tập trung chút nào. Tôi thấy anh nên nhường vị trí chủ tịch cho người có tư cách và năng lực hơn đi!”Thi Cẩm Ngôn nhìn cổ đông Lý bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trước đây, vì công ty không đủ tài chính nên anh mới kêu gọi đầu tư, không ngờ lại dẫn một con sói vào nhà.Anh mím môi, cười lạnh, “Vậy thì bỏ phiếu, mở đại hội cổ đông đi!”Cổ đông Lý nhíu mày, “Anh nắm giữ 60% cổ phần công ty, bỏ phiếu có ý nghĩa gì sao? Anh…”“Nếu đã không có ý nghĩa thì anh còn nói làm gì?”Cổ đông Lý nghẹn lời, “Anh!”“Được rồi! Công ty là của tất cả mọi người, các anh…”Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cắt ngang lời Thi Cẩm Ngôn nói. Thấy cái tên trên màn hình điện thoại, anh hơi ngẩn người. Tĩnh Ngọc biết hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng nên mới chủ động dẫn Tân Tân đến bệnh viện khám.Là do Tân Tân có vấn đề gì sao?Thi Cẩm Ngôn nhìn các cổ đông rồi nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”Vừa dứt lời, anh bước ra khỏi phòng họp, các cổ đông bất mãn nhỏ giọng bàn tán.Cổ đông Lý cười cười, lớn tiếng nói: “Nhìn thái độ làm việc của anh ta kìa! Tuổi còn quá trẻ, tâm tính không ổn định, cần phải rèn luyện thêm mấy năm nữa mới được. Cho nên phải đổi vị trí chủ tịch thôi!”Thi Cẩm Ngôn bấm nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hoảng hốt của Tư Tĩnh Ngọc: “Cẩm Ngôn, bác sĩ bảo em dẫn Tân Tân đi xét nghiệm tủy. Anh biết xét nghiệm tủy có nghĩa là gì không?”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, dù anh không hiểu rõ xét nghiệm tủy là sao nhưng anh đã từng nghe nói tới bệnh máu trắng.Bệnh máu trắng…Tim của anh như thắt lại, vội hỏi: “Em đang ở đâu?”“Em đang ở bệnh viện nhi. Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho mẹ em tìm chuyên gia tốt nhất, anh…”“Anh sẽ tới ngay!”Anh cúp điện thoại, quay lại phòng họp lấy áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài mà không nói một câu nào. Công ty có quan trọng đến thế nào cũng không quan trọng bằng người nhà. Anh cực khổ kiếm tiền là vì ai chứ? 

Chương 1402: Bệnh máu trắng! (6)