“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 598
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nói xong, Tần Ninh đi vào cửa mộ cổ, từ từ nói: “Đi vào thôi!” Diệp Viên Viên nghe vậy thì có hơi chút do dự, sự đáng sợ trong cổ mộ, đến giờ nàng còn cảm nhận rất rõ. Nếu không phải vì chịu đả kích cực lớn trong mộ cổ thì có lẽ đám Sở Lăng Thiên chưa chắc đã có thể giữ chân được nàng! Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia hoài niệm. Mọi người đi vào bên trong mộ cổ, lúc này cửa lớn cổ mộ hiện ra trước mắt mọi người. Một khí thế đáng sợ âm u bao phủ về phía bọn họ. Diệp Viên Viên hít vào, nói nhỏ: “Chính là hơi thở này cứ cuốn lấy không tan, khiến người ta cảm thấy âm u...” Tần Ninh gật đầu, nhìn về mộ cổ tối mù bên trong. Đi vào trong cửa lớn mộ cổ chính là một phòng hình tròn, gian phòng xung quanh trống trải vô cùng. Nhóm Yến Quy Phàm lệnh cho những người khác canh giữ ở ngoài, còn mình đi theo Tần Ninh vào trong. Mà lúc này, Tần Ninh không vội không hoảng, đi vào sâu bên trong, vượt qua từng gian mật thất. Diệp Viên Viên lúc trước đã vào đây nên có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn tư thái của Tần Ninh thì xem ra còn quen hơn cả nàng. Cảm giác này thật kỳ lạ. Giống như kiểu Tần Ninh đến đây vô số lần vậy. . Truyện Xuyên KhôngNhưng đây rõ ràng là lần đầu hắn đi vào mà. “Công tử, không thể vào bên trong nữa!” Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh muốn đi tiếp nữa, bèn ngăn cản: “Trong đó có một loại hơi thở rất mê hoặc người khác”. “Mọi người không cần vào theo ta đâu!” Tần Ninh lại nghiêm túc đáp: “Một mình ta đi là được!” Nghe vậy, Diệp Viên Viên còn muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy nụ cười bình thản của Tần Ninh thì cũng không nói nữa. Tần Ninh chưa bao giờ làm những chuyện mà mình không nắm chắc, hắn đã nói vậy thì chắc chắn hiểu về chỗ này. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dừng lại, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ cùng Yến Bình Sinh và Thánh Thiên Viêm cũng không tiến lên nữa. Tần Ninh đi vào trong thạch thất, bóng người dần biến mất.
Nói xong, Tần Ninh đi vào cửa mộ cổ, từ từ nói: “Đi vào thôi!”
Diệp Viên Viên nghe vậy thì có hơi chút do dự, sự đáng sợ trong cổ mộ, đến giờ nàng còn cảm nhận rất rõ.
Nếu không phải vì chịu đả kích cực lớn trong mộ cổ thì có lẽ đám Sở Lăng Thiên chưa chắc đã có thể giữ chân được nàng!
Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia hoài niệm.
Mọi người đi vào bên trong mộ cổ, lúc này cửa lớn cổ mộ hiện ra trước mắt mọi người.
Một khí thế đáng sợ âm u bao phủ về phía bọn họ.
Diệp Viên Viên hít vào, nói nhỏ: “Chính là hơi thở này cứ cuốn lấy không tan, khiến người ta cảm thấy âm u...”
Tần Ninh gật đầu, nhìn về mộ cổ tối mù bên trong.
Đi vào trong cửa lớn mộ cổ chính là một phòng hình tròn, gian phòng xung quanh trống trải vô cùng.
Nhóm Yến Quy Phàm lệnh cho những người khác canh giữ ở ngoài, còn mình đi theo Tần Ninh vào trong.
Mà lúc này, Tần Ninh không vội không hoảng, đi vào sâu bên trong, vượt qua từng gian mật thất.
Diệp Viên Viên lúc trước đã vào đây nên có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn tư thái của Tần Ninh thì xem ra còn quen hơn cả nàng.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Giống như kiểu Tần Ninh đến đây vô số lần vậy. . Truyện Xuyên Không
Nhưng đây rõ ràng là lần đầu hắn đi vào mà.
“Công tử, không thể vào bên trong nữa!”
Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh muốn đi tiếp nữa, bèn ngăn cản: “Trong đó có một loại hơi thở rất mê hoặc người khác”.
“Mọi người không cần vào theo ta đâu!”
Tần Ninh lại nghiêm túc đáp: “Một mình ta đi là được!”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên còn muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy nụ cười bình thản của Tần Ninh thì cũng không nói nữa.
Tần Ninh chưa bao giờ làm những chuyện mà mình không nắm chắc, hắn đã nói vậy thì chắc chắn hiểu về chỗ này.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dừng lại, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ cùng Yến Bình Sinh và Thánh Thiên Viêm cũng không tiến lên nữa.
Tần Ninh đi vào trong thạch thất, bóng người dần biến mất.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nói xong, Tần Ninh đi vào cửa mộ cổ, từ từ nói: “Đi vào thôi!” Diệp Viên Viên nghe vậy thì có hơi chút do dự, sự đáng sợ trong cổ mộ, đến giờ nàng còn cảm nhận rất rõ. Nếu không phải vì chịu đả kích cực lớn trong mộ cổ thì có lẽ đám Sở Lăng Thiên chưa chắc đã có thể giữ chân được nàng! Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia hoài niệm. Mọi người đi vào bên trong mộ cổ, lúc này cửa lớn cổ mộ hiện ra trước mắt mọi người. Một khí thế đáng sợ âm u bao phủ về phía bọn họ. Diệp Viên Viên hít vào, nói nhỏ: “Chính là hơi thở này cứ cuốn lấy không tan, khiến người ta cảm thấy âm u...” Tần Ninh gật đầu, nhìn về mộ cổ tối mù bên trong. Đi vào trong cửa lớn mộ cổ chính là một phòng hình tròn, gian phòng xung quanh trống trải vô cùng. Nhóm Yến Quy Phàm lệnh cho những người khác canh giữ ở ngoài, còn mình đi theo Tần Ninh vào trong. Mà lúc này, Tần Ninh không vội không hoảng, đi vào sâu bên trong, vượt qua từng gian mật thất. Diệp Viên Viên lúc trước đã vào đây nên có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn tư thái của Tần Ninh thì xem ra còn quen hơn cả nàng. Cảm giác này thật kỳ lạ. Giống như kiểu Tần Ninh đến đây vô số lần vậy. . Truyện Xuyên KhôngNhưng đây rõ ràng là lần đầu hắn đi vào mà. “Công tử, không thể vào bên trong nữa!” Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh muốn đi tiếp nữa, bèn ngăn cản: “Trong đó có một loại hơi thở rất mê hoặc người khác”. “Mọi người không cần vào theo ta đâu!” Tần Ninh lại nghiêm túc đáp: “Một mình ta đi là được!” Nghe vậy, Diệp Viên Viên còn muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy nụ cười bình thản của Tần Ninh thì cũng không nói nữa. Tần Ninh chưa bao giờ làm những chuyện mà mình không nắm chắc, hắn đã nói vậy thì chắc chắn hiểu về chỗ này. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dừng lại, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ cùng Yến Bình Sinh và Thánh Thiên Viêm cũng không tiến lên nữa. Tần Ninh đi vào trong thạch thất, bóng người dần biến mất.