“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 611
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Huynh yên tâm, Sở Thiên Kiêu ta làm người vô cùng đáng tin”. Cách ăn mặc của Hạng Vân Thăng lại trông rõ là tao nhã, lịch sự, từ tốn nói: “Hai tấm lệnh bài nòng cốt đều trong tay Tần Ninh, không biết nhóc này nghĩ thế nào mà muốn công khai đấu giá!” “Có lẽ là vì quá tự tin!” Địch Minh lúc này toét miệng cười nói: “Địch Chiến cũng bị hắn giết rồi. Ta thấy tò mò, đó là một người thế nào, nghe nói tới từ đế quốc Bắc Minh. Xem ra, rắn chết vẫn còn nọc, đế quốc Bắc Minh cũng không phải là không còn gì!” 3 tên này đưa mắt nhìn nhau cười, đều không nói nhiều. Trước đây bọn chúng đã cùng điều tra được dấu vết lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ thì muốn ra tay tranh giành. Nhưng kết quả lại khó phân thắng bại. Cuối cùng Sở Thiên Kiêu đề nghị, lệnh bài nòng cốt Thánh Vương Phủ giao cho hắn ta, còn 3 tấm lệnh bài nòng cốt còn lại thì hắn ta sẽ giúp hai tên kia tranh giành. Bây giờ, nghe thấy lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo và U Minh tông đều ở trong tay Tần Ninh, hơn nữa, Tần Ninh lại giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn bọn chúng trước mặt mọi người. Đó cũng là một kiểu khiêu khích nên 3 tên này đem theo người tới đây. Không ngờ, Tần Ninh lại không hề rời đi. Thật không biết là Tần Ninh tự kiêu hay tự đại đây! Nhưng cho dù Tần Ninh nghĩ thế nào, bây giờ xem ra, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các cũng không giành được. Vậy chỉ còn lệnh bài nòng cốt của hai tông môn lớn. Có được lệnh bài nòng cốt thì chưa nói tới có thể trực tiếp tham gia vào tứ đại tông môn, mà còn được chọn một vị trưởng lão, bái làm thầy, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão. Một lệnh bài thông thường không thể so sánh được. Lúc này, ở lối ra mộ cổ, một đám người đang nhìn chằm chằm như hổ đói. . Ngôn Tình SủngBa người Yến Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay. “Nếu không, ta giao lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ra nhé?” Yến Quy Phàm khổ sở nói: “Có lẽ, bọn chúng sẽ rời đi”. “Người đừng có mơ!”, Vân Sương Nhi lên tiếng nói: “Trong mắt chúng, cương quốc là độc nhất vô nhị. Chúng chính là thiên chi kiêu tử thì sao có thể thỏa mãn? Ngươi đưa cho bọn chúng lệnh bài nòng cốt Kiếm Các, nói không chừng bọn chúng còn muốn nuốt lệnh bài nòng cốt của 2 tông môn lớn, giết luôn chúng ta đấy”. Yến Quy Phàm toát mồ hôi hột mà gật đầu. Rõ ràng là đám Sở Thiên Kiêu không biết, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ở trong tay họ. Nếu không thì sợ là bây giờ sẽ không khách sáo như vậy.
“Huynh yên tâm, Sở Thiên Kiêu ta làm người vô cùng đáng tin”.
Cách ăn mặc của Hạng Vân Thăng lại trông rõ là tao nhã, lịch sự, từ tốn nói: “Hai tấm lệnh bài nòng cốt đều trong tay Tần Ninh, không biết nhóc này nghĩ thế nào mà muốn công khai đấu giá!”
“Có lẽ là vì quá tự tin!”
Địch Minh lúc này toét miệng cười nói: “Địch Chiến cũng bị hắn giết rồi. Ta thấy tò mò, đó là một người thế nào, nghe nói tới từ đế quốc Bắc Minh. Xem ra, rắn chết vẫn còn nọc, đế quốc Bắc Minh cũng không phải là không còn gì!”
3 tên này đưa mắt nhìn nhau cười, đều không nói nhiều.
Trước đây bọn chúng đã cùng điều tra được dấu vết lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ thì muốn ra tay tranh giành.
Nhưng kết quả lại khó phân thắng bại.
Cuối cùng Sở Thiên Kiêu đề nghị, lệnh bài nòng cốt Thánh Vương Phủ giao cho hắn ta, còn 3 tấm lệnh bài nòng cốt còn lại thì hắn ta sẽ giúp hai tên kia tranh giành.
Bây giờ, nghe thấy lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo và U Minh tông đều ở trong tay Tần Ninh, hơn nữa, Tần Ninh lại giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn bọn chúng trước mặt mọi người. Đó cũng là một kiểu khiêu khích nên 3 tên này đem theo người tới đây.
Không ngờ, Tần Ninh lại không hề rời đi.
Thật không biết là Tần Ninh tự kiêu hay tự đại đây!
Nhưng cho dù Tần Ninh nghĩ thế nào, bây giờ xem ra, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các cũng không giành được. Vậy chỉ còn lệnh bài nòng cốt của hai tông môn lớn.
Có được lệnh bài nòng cốt thì chưa nói tới có thể trực tiếp tham gia vào tứ đại tông môn, mà còn được chọn một vị trưởng lão, bái làm thầy, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão.
Một lệnh bài thông thường không thể so sánh được.
Lúc này, ở lối ra mộ cổ, một đám người đang nhìn chằm chằm như hổ đói. . Ngôn Tình Sủng
Ba người Yến Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Nếu không, ta giao lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ra nhé?”
Yến Quy Phàm khổ sở nói: “Có lẽ, bọn chúng sẽ rời đi”.
“Người đừng có mơ!”, Vân Sương Nhi lên tiếng nói: “Trong mắt chúng, cương quốc là độc nhất vô nhị. Chúng chính là thiên chi kiêu tử thì sao có thể thỏa mãn? Ngươi đưa cho bọn chúng lệnh bài nòng cốt Kiếm Các, nói không chừng bọn chúng còn muốn nuốt lệnh bài nòng cốt của 2 tông môn lớn, giết luôn chúng ta đấy”.
Yến Quy Phàm toát mồ hôi hột mà gật đầu.
Rõ ràng là đám Sở Thiên Kiêu không biết, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ở trong tay họ.
Nếu không thì sợ là bây giờ sẽ không khách sáo như vậy.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Huynh yên tâm, Sở Thiên Kiêu ta làm người vô cùng đáng tin”. Cách ăn mặc của Hạng Vân Thăng lại trông rõ là tao nhã, lịch sự, từ tốn nói: “Hai tấm lệnh bài nòng cốt đều trong tay Tần Ninh, không biết nhóc này nghĩ thế nào mà muốn công khai đấu giá!” “Có lẽ là vì quá tự tin!” Địch Minh lúc này toét miệng cười nói: “Địch Chiến cũng bị hắn giết rồi. Ta thấy tò mò, đó là một người thế nào, nghe nói tới từ đế quốc Bắc Minh. Xem ra, rắn chết vẫn còn nọc, đế quốc Bắc Minh cũng không phải là không còn gì!” 3 tên này đưa mắt nhìn nhau cười, đều không nói nhiều. Trước đây bọn chúng đã cùng điều tra được dấu vết lệnh bài nòng cốt của Thánh Vương Phủ thì muốn ra tay tranh giành. Nhưng kết quả lại khó phân thắng bại. Cuối cùng Sở Thiên Kiêu đề nghị, lệnh bài nòng cốt Thánh Vương Phủ giao cho hắn ta, còn 3 tấm lệnh bài nòng cốt còn lại thì hắn ta sẽ giúp hai tên kia tranh giành. Bây giờ, nghe thấy lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo và U Minh tông đều ở trong tay Tần Ninh, hơn nữa, Tần Ninh lại giết thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc lớn bọn chúng trước mặt mọi người. Đó cũng là một kiểu khiêu khích nên 3 tên này đem theo người tới đây. Không ngờ, Tần Ninh lại không hề rời đi. Thật không biết là Tần Ninh tự kiêu hay tự đại đây! Nhưng cho dù Tần Ninh nghĩ thế nào, bây giờ xem ra, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các cũng không giành được. Vậy chỉ còn lệnh bài nòng cốt của hai tông môn lớn. Có được lệnh bài nòng cốt thì chưa nói tới có thể trực tiếp tham gia vào tứ đại tông môn, mà còn được chọn một vị trưởng lão, bái làm thầy, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão. Một lệnh bài thông thường không thể so sánh được. Lúc này, ở lối ra mộ cổ, một đám người đang nhìn chằm chằm như hổ đói. . Ngôn Tình SủngBa người Yến Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay. “Nếu không, ta giao lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ra nhé?” Yến Quy Phàm khổ sở nói: “Có lẽ, bọn chúng sẽ rời đi”. “Người đừng có mơ!”, Vân Sương Nhi lên tiếng nói: “Trong mắt chúng, cương quốc là độc nhất vô nhị. Chúng chính là thiên chi kiêu tử thì sao có thể thỏa mãn? Ngươi đưa cho bọn chúng lệnh bài nòng cốt Kiếm Các, nói không chừng bọn chúng còn muốn nuốt lệnh bài nòng cốt của 2 tông môn lớn, giết luôn chúng ta đấy”. Yến Quy Phàm toát mồ hôi hột mà gật đầu. Rõ ràng là đám Sở Thiên Kiêu không biết, lệnh bài nòng cốt Kiếm Các ở trong tay họ. Nếu không thì sợ là bây giờ sẽ không khách sáo như vậy.