“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 631: Một trận đấu thành danh.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Những người còn lại cũng tự giác dọn sạch chiến trường.  ...  Từ lúc chém giết ba người Sở Thiên Kiêu đến giờ đã qua nửa tháng, nửa tháng này, toàn bộ Đại Hoang Cổ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.  Ba thiên chi kiêu tử của ba cương quốc lớn đã chết trận, thậm chí một số trong nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đã chết hoặc biến mất, những cuộc giao đấu bộc lộ tài năng cũng sẽ không xuất hiện.  Nhưng lúc này, danh tiếng của Tần Ninh đã truyền ra khắp toàn bộ Đại Hoang Cổ.  Một tên nhóc vô danh đến từ đế quốc Bắc Minh, một trận đấu thành danh.  Có điều tất cả đều đang đợi, đợi lúc Đại Hoang Cổ mở lại lần nữa.  Khi ấy, các cương quốc biết được tin các con em ưu tú nhà mình chết trong Đại Hoang Cổ đều là do một tay Tần Ninh gây nên, e rằng truyền thuyết của Tần Ninh cũng dừng lại ở đây.  Mà Tần Ninh thì cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.  Ba người Sở Thiên Kiêu đã bị giết rồi, hắn cũng chẳng để ý quá nhiều.  Ngày hôm đó, ở một sơn cốc trong Đại Hoang Cổ.  Nhóm Tần Ninh khoanh chân ngồi thiền.  Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh xắn, phát triển ngày một quyến rũ, vóc người cũng mảnh mai hơn, dung nhan thanh thuần đó khiến người ta mê hoặc.  “Khí đi linh hải, linh đài, linh luân, linh phách, sau đó đả thông cả bốn chỗ, từ đó ngưng tụ thành một luống khí lưu, nhập xuống phần bụng dưới, ngưng tụ đan điền, tiếp tục đi xuống, chín chín tam mươi mốt vòng tuần hoàn, đan điền sẽ thành!”  Tần Ninh từ từ nói: “Không cần sốt ruột, cô là hỗn độn thể, ngưng tụ đan điền sẽ dễ hơn người khác”.  “Hơn nữa, nếu đạt đến cảnh giới Địa Võ, đan điền cô sẽ không chứa linh khí mà là đi qua linh hải, linh đài, linh luân, linh phách sẽ chuyển hóa thành chân nguyên!”  “Khi ấy, hỗn độn thể của cô lúc ấy mới bắt đầu giai đoạn chói mắt nhất!”  Tần Ninh kiên nhẫn giảng giải, Vân Sương Nhi khép hờ hai mắt, linh khí cơ thể không ngừng chảy.  Cuộc chiến nửa tháng trước giúp cô ấy đột phá cảnh giới Linh Phách tầng chín, mà đến nửa tháng nay, cô ấy vẫn luôn thử ngưng tụ đan điền, mà thất bại liên tục.  Mấy ngày này, Tần Ninh chuyên tâm bỏ những việc trong tay xuống, tỉ mỉ dạy dỗ.  Rầm...  Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ bên trong cơ thể Vân Sương Nhi nổ ra, khí phách mạnh mẽ mở ra hoàn toàn. 

Những người còn lại cũng tự giác dọn sạch chiến trường.  

...  

Từ lúc chém giết ba người Sở Thiên Kiêu đến giờ đã qua nửa tháng, nửa tháng này, toàn bộ Đại Hoang Cổ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.  

Ba thiên chi kiêu tử của ba cương quốc lớn đã chết trận, thậm chí một số trong nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đã chết hoặc biến mất, những cuộc giao đấu bộc lộ tài năng cũng sẽ không xuất hiện.  

Nhưng lúc này, danh tiếng của Tần Ninh đã truyền ra khắp toàn bộ Đại Hoang Cổ.  

Một tên nhóc vô danh đến từ đế quốc Bắc Minh, một trận đấu thành danh.  

Có điều tất cả đều đang đợi, đợi lúc Đại Hoang Cổ mở lại lần nữa.  

Khi ấy, các cương quốc biết được tin các con em ưu tú nhà mình chết trong Đại Hoang Cổ đều là do một tay Tần Ninh gây nên, e rằng truyền thuyết của Tần Ninh cũng dừng lại ở đây.  

Mà Tần Ninh thì cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.  

Ba người Sở Thiên Kiêu đã bị giết rồi, hắn cũng chẳng để ý quá nhiều.  

Ngày hôm đó, ở một sơn cốc trong Đại Hoang Cổ.  

Nhóm Tần Ninh khoanh chân ngồi thiền.  

Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh xắn, phát triển ngày một quyến rũ, vóc người cũng mảnh mai hơn, dung nhan thanh thuần đó khiến người ta mê hoặc.  

“Khí đi linh hải, linh đài, linh luân, linh phách, sau đó đả thông cả bốn chỗ, từ đó ngưng tụ thành một luống khí lưu, nhập xuống phần bụng dưới, ngưng tụ đan điền, tiếp tục đi xuống, chín chín tam mươi mốt vòng tuần hoàn, đan điền sẽ thành!”  

Tần Ninh từ từ nói: “Không cần sốt ruột, cô là hỗn độn thể, ngưng tụ đan điền sẽ dễ hơn người khác”.  

“Hơn nữa, nếu đạt đến cảnh giới Địa Võ, đan điền cô sẽ không chứa linh khí mà là đi qua linh hải, linh đài, linh luân, linh phách sẽ chuyển hóa thành chân nguyên!”  

“Khi ấy, hỗn độn thể của cô lúc ấy mới bắt đầu giai đoạn chói mắt nhất!”  

Tần Ninh kiên nhẫn giảng giải, Vân Sương Nhi khép hờ hai mắt, linh khí cơ thể không ngừng chảy.  

Cuộc chiến nửa tháng trước giúp cô ấy đột phá cảnh giới Linh Phách tầng chín, mà đến nửa tháng nay, cô ấy vẫn luôn thử ngưng tụ đan điền, mà thất bại liên tục.  

Mấy ngày này, Tần Ninh chuyên tâm bỏ những việc trong tay xuống, tỉ mỉ dạy dỗ.  

Rầm...  

Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ bên trong cơ thể Vân Sương Nhi nổ ra, khí phách mạnh mẽ mở ra hoàn toàn. 

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Những người còn lại cũng tự giác dọn sạch chiến trường.  ...  Từ lúc chém giết ba người Sở Thiên Kiêu đến giờ đã qua nửa tháng, nửa tháng này, toàn bộ Đại Hoang Cổ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.  Ba thiên chi kiêu tử của ba cương quốc lớn đã chết trận, thậm chí một số trong nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đã chết hoặc biến mất, những cuộc giao đấu bộc lộ tài năng cũng sẽ không xuất hiện.  Nhưng lúc này, danh tiếng của Tần Ninh đã truyền ra khắp toàn bộ Đại Hoang Cổ.  Một tên nhóc vô danh đến từ đế quốc Bắc Minh, một trận đấu thành danh.  Có điều tất cả đều đang đợi, đợi lúc Đại Hoang Cổ mở lại lần nữa.  Khi ấy, các cương quốc biết được tin các con em ưu tú nhà mình chết trong Đại Hoang Cổ đều là do một tay Tần Ninh gây nên, e rằng truyền thuyết của Tần Ninh cũng dừng lại ở đây.  Mà Tần Ninh thì cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.  Ba người Sở Thiên Kiêu đã bị giết rồi, hắn cũng chẳng để ý quá nhiều.  Ngày hôm đó, ở một sơn cốc trong Đại Hoang Cổ.  Nhóm Tần Ninh khoanh chân ngồi thiền.  Vân Sương Nhi mặc váy dài màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh xắn, phát triển ngày một quyến rũ, vóc người cũng mảnh mai hơn, dung nhan thanh thuần đó khiến người ta mê hoặc.  “Khí đi linh hải, linh đài, linh luân, linh phách, sau đó đả thông cả bốn chỗ, từ đó ngưng tụ thành một luống khí lưu, nhập xuống phần bụng dưới, ngưng tụ đan điền, tiếp tục đi xuống, chín chín tam mươi mốt vòng tuần hoàn, đan điền sẽ thành!”  Tần Ninh từ từ nói: “Không cần sốt ruột, cô là hỗn độn thể, ngưng tụ đan điền sẽ dễ hơn người khác”.  “Hơn nữa, nếu đạt đến cảnh giới Địa Võ, đan điền cô sẽ không chứa linh khí mà là đi qua linh hải, linh đài, linh luân, linh phách sẽ chuyển hóa thành chân nguyên!”  “Khi ấy, hỗn độn thể của cô lúc ấy mới bắt đầu giai đoạn chói mắt nhất!”  Tần Ninh kiên nhẫn giảng giải, Vân Sương Nhi khép hờ hai mắt, linh khí cơ thể không ngừng chảy.  Cuộc chiến nửa tháng trước giúp cô ấy đột phá cảnh giới Linh Phách tầng chín, mà đến nửa tháng nay, cô ấy vẫn luôn thử ngưng tụ đan điền, mà thất bại liên tục.  Mấy ngày này, Tần Ninh chuyên tâm bỏ những việc trong tay xuống, tỉ mỉ dạy dỗ.  Rầm...  Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ bên trong cơ thể Vân Sương Nhi nổ ra, khí phách mạnh mẽ mở ra hoàn toàn. 

Chương 631: Một trận đấu thành danh.