“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 637: Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta nói này, các ngươi không biết đâu, nguyên soái Thương Hư kia kẹp máu sống thọ, đến giờ vẫn còn sống, nhưng khi gặp Tần Ninh thì giống hệt như chuột thấy mèo”.“Không đúng không đúng, phải giống như là... như là...”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy. Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm...”Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.“Rồi sao nữa?”“Hu hu hu...”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!Người này, đáng giá dựa vào!Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi. Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ. Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta nói này, các ngươi không biết đâu, nguyên soái Thương Hư kia kẹp máu sống thọ, đến giờ vẫn còn sống, nhưng khi gặp Tần Ninh thì giống hệt như chuột thấy mèo”.
“Không đúng không đúng, phải giống như là... như là...”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy. Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”
“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.
“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm...”
Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.
Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.
“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”
Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.
“Rồi sao nữa?”
“Hu hu hu...”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.
Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.
Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!
Người này, đáng giá dựa vào!
Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.
Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.
Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi. Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.
Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.
Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ. Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.
Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta nói này, các ngươi không biết đâu, nguyên soái Thương Hư kia kẹp máu sống thọ, đến giờ vẫn còn sống, nhưng khi gặp Tần Ninh thì giống hệt như chuột thấy mèo”.“Không đúng không đúng, phải giống như là... như là...”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy. Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm...”Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.“Rồi sao nữa?”“Hu hu hu...”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!Người này, đáng giá dựa vào!Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi. Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ. Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.