“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 670
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Tần công tử, những chuyện mà công tử bảo chúng ta điều ta đã điều tra xong rồi. Hậu nhân của kiếm thánh Kiếm Âm Sơn, tới giờ đang ở một thành lân cận đế đô cương quốc Nam Yến, nghe nói là gia tộc hạng 2 của thành này…” “Thành nào?” “Thành Cam Ninh!” Sở đế lúc này chắp tay nói: “Còn rốt cuộc là thế nào thì thời gian ba ngày quá ngắn, chúng ta vẫn chưa điều tra kỹ càng, hơn nữa dù sao cương quốc Nam Yến cũng là một cương quốc lớn, chúng ta cũng không thể vươn tay quá xa”. “Được rồi, ta đã biết!” Tần Ninh từ tốn nói: “Thành Cam Ninh, cương quốc Nam Yến!” Sở đế và Địch đế lui xuống, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng hầu hạ được vị tổ tông này, nếu không, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mà lúc này, Tần Ninh lại vẫy tay với Tiểu Thanh. Con bò này giờ đã cao hơn một mét rưỡi, lông xanh bao phủ toàn thân, sắc nhọn vô cùng, trông cực kỳ uy phong, đã xuất hiện bản chất vốn có của Thương Thanh Quỳ Ngưu. “Thời gian này, ta thấy ngươi đi cùng Tiểu Phi lại sắp muốn bay rồi đấy. Bây giờ bắt đầu đi theo ta, đi mau, lắp xe, chuẩn bị xuất phát”. “Bò…” Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thanh chợt cau lại. Thiên Động Tiên khom lưng: “Vệ tiên sinh vẫn chưa trở lại, hay là đợi thêm ạ”. “Không cần, nói với lão Vệ, sau khi trở lại thì tới thành Cam Ninh của cương quốc Nam Yến tìm ta là được”, Tần Ninh xua tay nói: “Hôm nay ta rời đi, rồi sẽ từ cương quốc Nam Yến tới thẳng Cửu U. Sau này có chuyện gì thì có thể tới một nơi gọi là Thanh Vân Tông trong vùng đất Cửu U tìm ta”. “Thanh Vân Tông?”, Thiên Động Tiên giật mình. “Làm sao vậy?”, Tần Ninh nhìn Thiên Động Tiên, hơi nghi hoặc một chút. Thiên Động Tiên cũng chắp tay nói: “Công tử, phái Thanh Vân năm đó là do tôn giả Thanh Vân sáng lập, nhưng tôn giả Thanh Vân từ trước đến nay không có tâm tư quản lý, cho nên đến bây giờ, ở trong vùng đất Cửu U, cũng không còn tên môn phái Thanh Vân nữa rồi”. “E rằng phái Thanh Tông... Đã suy tàn rồi...” Nghe thấy lời này, cơ thể của Tần Ninh bỗng khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Suy tàn rồi sao? Nếu như thật sự không còn cái tên phái Thanh Tông, vậy thì ta sẽ tự mình lập ra một phái Thanh Tông”. Lời vừa nói ra, Tần Ninh liền cất bước rời đi. Lúc này, Thiên Động Tiên nhất thời nghẹn lại. Tần Ninh, rốt cuộc là ai? Ai cũng không biết, vì sao chỉ sau một đêm mưa, Tần Ninh lại thay đổi đến như vậy, thế nhưng ai cũng biết, không biết thì mới là tốt nhất.
“Tần công tử, những chuyện mà công tử bảo chúng ta điều ta đã điều tra xong rồi. Hậu nhân của kiếm thánh Kiếm Âm Sơn, tới giờ đang ở một thành lân cận đế đô cương quốc Nam Yến, nghe nói là gia tộc hạng 2 của thành này…”
“Thành nào?”
“Thành Cam Ninh!”
Sở đế lúc này chắp tay nói: “Còn rốt cuộc là thế nào thì thời gian ba ngày quá ngắn, chúng ta vẫn chưa điều tra kỹ càng, hơn nữa dù sao cương quốc Nam Yến cũng là một cương quốc lớn, chúng ta cũng không thể vươn tay quá xa”.
“Được rồi, ta đã biết!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Thành Cam Ninh, cương quốc Nam Yến!”
Sở đế và Địch đế lui xuống, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hầu hạ được vị tổ tông này, nếu không, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Tần Ninh lại vẫy tay với Tiểu Thanh.
Con bò này giờ đã cao hơn một mét rưỡi, lông xanh bao phủ toàn thân, sắc nhọn vô cùng, trông cực kỳ uy phong, đã xuất hiện bản chất vốn có của Thương Thanh Quỳ Ngưu.
“Thời gian này, ta thấy ngươi đi cùng Tiểu Phi lại sắp muốn bay rồi đấy. Bây giờ bắt đầu đi theo ta, đi mau, lắp xe, chuẩn bị xuất phát”.
“Bò…”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thanh chợt cau lại.
Thiên Động Tiên khom lưng: “Vệ tiên sinh vẫn chưa trở lại, hay là đợi thêm ạ”. “Không cần, nói với lão Vệ, sau khi trở lại thì tới thành Cam Ninh của cương quốc Nam Yến tìm ta là được”, Tần Ninh xua tay nói: “Hôm nay ta rời đi, rồi sẽ từ cương quốc Nam Yến tới thẳng Cửu U. Sau này có chuyện gì thì có thể tới một nơi gọi là Thanh Vân Tông trong vùng đất Cửu U tìm ta”. “Thanh Vân Tông?”, Thiên Động Tiên giật mình.
“Làm sao vậy?”, Tần Ninh nhìn Thiên Động Tiên, hơi nghi hoặc một chút.
Thiên Động Tiên cũng chắp tay nói: “Công tử, phái Thanh Vân năm đó là do tôn giả Thanh Vân sáng lập, nhưng tôn giả Thanh Vân từ trước đến nay không có tâm tư quản lý, cho nên đến bây giờ, ở trong vùng đất Cửu U, cũng không còn tên môn phái Thanh Vân nữa rồi”.
“E rằng phái Thanh Tông... Đã suy tàn rồi...”
Nghe thấy lời này, cơ thể của Tần Ninh bỗng khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Suy tàn rồi sao? Nếu như thật sự không còn cái tên phái Thanh Tông, vậy thì ta sẽ tự mình lập ra một phái Thanh Tông”.
Lời vừa nói ra, Tần Ninh liền cất bước rời đi.
Lúc này, Thiên Động Tiên nhất thời nghẹn lại.
Tần Ninh, rốt cuộc là ai?
Ai cũng không biết, vì sao chỉ sau một đêm mưa, Tần Ninh lại thay đổi đến như vậy, thế nhưng ai cũng biết, không biết thì mới là tốt nhất.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Tần công tử, những chuyện mà công tử bảo chúng ta điều ta đã điều tra xong rồi. Hậu nhân của kiếm thánh Kiếm Âm Sơn, tới giờ đang ở một thành lân cận đế đô cương quốc Nam Yến, nghe nói là gia tộc hạng 2 của thành này…” “Thành nào?” “Thành Cam Ninh!” Sở đế lúc này chắp tay nói: “Còn rốt cuộc là thế nào thì thời gian ba ngày quá ngắn, chúng ta vẫn chưa điều tra kỹ càng, hơn nữa dù sao cương quốc Nam Yến cũng là một cương quốc lớn, chúng ta cũng không thể vươn tay quá xa”. “Được rồi, ta đã biết!” Tần Ninh từ tốn nói: “Thành Cam Ninh, cương quốc Nam Yến!” Sở đế và Địch đế lui xuống, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng hầu hạ được vị tổ tông này, nếu không, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mà lúc này, Tần Ninh lại vẫy tay với Tiểu Thanh. Con bò này giờ đã cao hơn một mét rưỡi, lông xanh bao phủ toàn thân, sắc nhọn vô cùng, trông cực kỳ uy phong, đã xuất hiện bản chất vốn có của Thương Thanh Quỳ Ngưu. “Thời gian này, ta thấy ngươi đi cùng Tiểu Phi lại sắp muốn bay rồi đấy. Bây giờ bắt đầu đi theo ta, đi mau, lắp xe, chuẩn bị xuất phát”. “Bò…” Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thanh chợt cau lại. Thiên Động Tiên khom lưng: “Vệ tiên sinh vẫn chưa trở lại, hay là đợi thêm ạ”. “Không cần, nói với lão Vệ, sau khi trở lại thì tới thành Cam Ninh của cương quốc Nam Yến tìm ta là được”, Tần Ninh xua tay nói: “Hôm nay ta rời đi, rồi sẽ từ cương quốc Nam Yến tới thẳng Cửu U. Sau này có chuyện gì thì có thể tới một nơi gọi là Thanh Vân Tông trong vùng đất Cửu U tìm ta”. “Thanh Vân Tông?”, Thiên Động Tiên giật mình. “Làm sao vậy?”, Tần Ninh nhìn Thiên Động Tiên, hơi nghi hoặc một chút. Thiên Động Tiên cũng chắp tay nói: “Công tử, phái Thanh Vân năm đó là do tôn giả Thanh Vân sáng lập, nhưng tôn giả Thanh Vân từ trước đến nay không có tâm tư quản lý, cho nên đến bây giờ, ở trong vùng đất Cửu U, cũng không còn tên môn phái Thanh Vân nữa rồi”. “E rằng phái Thanh Tông... Đã suy tàn rồi...” Nghe thấy lời này, cơ thể của Tần Ninh bỗng khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Suy tàn rồi sao? Nếu như thật sự không còn cái tên phái Thanh Tông, vậy thì ta sẽ tự mình lập ra một phái Thanh Tông”. Lời vừa nói ra, Tần Ninh liền cất bước rời đi. Lúc này, Thiên Động Tiên nhất thời nghẹn lại. Tần Ninh, rốt cuộc là ai? Ai cũng không biết, vì sao chỉ sau một đêm mưa, Tần Ninh lại thay đổi đến như vậy, thế nhưng ai cũng biết, không biết thì mới là tốt nhất.