“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 673: Vĩnh viễn cai quản thành Cam Ninh”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chuyện này thật sự quá mâu thuẫn. “Nghĩ cái gì thế? Nghiêm túc nghe đi!” Lúc này, Tần Ninh bỗng quát lớn một tiếng, nói: “Bỏ lỡ thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu, nếu như ngươi không nhớ được thì ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”. “Vâng vâng vâng!” Thẩm Văn Hiên lập tức dùng hết sức lực chăm chú lắng nghe. Hai tháng sau đó, Tiểu Thanh kéo xe, Tần Ninh ngồi trên xe, Thẩm Văn Hiên nói. “Sư tôn, Cửu Nguyên đan điển quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không biết sư tôn có biết, nhân vật số một Cửu Nguyên Đan Đế này, rốt cuộc có phong thái ra sao không?” Những ngày qua, kiến thức của Thẩm Văn Hiên được mở rộng vô cùng, trong lòng không nhịn được mà cảm thán. “Chắc chắn phải là một người giống như ta, anh tuấn tiêu sái ngời ngời!” Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Hiên sững sờ, Tiểu Thanh thì lè lưỡi, như đang hăng hái cười nhạo Tần Ninh. “Con nghé con này, ta thấy ngươi là đang thèm đòn đúng không?” “Ồ...ồ...” Hai người một bò, vui đáo để. Gần ba tháng, đánh xe từ từ, hai người rốt cuộc cũng đến được đế đô của cương quốc Nam Yến. Thành Cam Ninh kia, gần đế đô, là một toà thành nhỏ có mấy triệu người. Ngày hôm đó, hai người đánh xe đi xuyên qua đế đô của cương quốc Nam Yến, thẳng đến thành Cam Ninh. “Nghe nói thành Cam Ninh này cũng có lai lịch không hề nhỏ”. Thẩm Văn Hiên mở miệng nói: “Yến Vương của cương quốc Nam Yến năm đó đã từng có một trận suýt chút nữa bị diệt quốc, mà thảm nhất là có một lần, đế đô bị bao vây, mắt thấy đế đô sắp bị công phá, nhất định phải có quân tiếp viện, nhưng lại không thể nào truyền được tin tức ra”. “Thế là thành chủ thành Cam Ninh chọn lựa tinh nhuệ, đào đường hầm ngay trong đêm, đào hơn trăm dặm, đào thông thành Yến Đô và thành Cam Ninh, Yến Vương cũng nhờ đó mà rời đi, tự mình điều binh, dẫn người đến giải cứu đế đô thoát khỏi nguy cơ”. “Từ đó về sau, Yến Vương lúc trước đã sắc phong thành chủ thành Cam Ninh, Cam gia cha truyền con nối, vĩnh viễn cai quản thành Cam Ninh”. Thẩm Văn Hiên nói tiếp: “Nghe nói thành Yến Đô mở rộng, vốn dĩ nói mở rộng về phía bắc sẽ càng tốt hơn, thế nhưng ngoài trăm dặm phía bắc chính là thành Cam Ninh, vì thế thành Yến Đô đành phải mở rộng về ba hướng tây đông nam còn lại, tuyệt đối không dám động đến một viên ngói hay một viên gạch ở thành Cam Ninh”.
Chuyện này thật sự quá mâu thuẫn.
“Nghĩ cái gì thế? Nghiêm túc nghe đi!”
Lúc này, Tần Ninh bỗng quát lớn một tiếng, nói: “Bỏ lỡ thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu, nếu như ngươi không nhớ được thì ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”.
“Vâng vâng vâng!”
Thẩm Văn Hiên lập tức dùng hết sức lực chăm chú lắng nghe.
Hai tháng sau đó, Tiểu Thanh kéo xe, Tần Ninh ngồi trên xe, Thẩm Văn Hiên nói.
“Sư tôn, Cửu Nguyên đan điển quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không biết sư tôn có biết, nhân vật số một Cửu Nguyên Đan Đế này, rốt cuộc có phong thái ra sao không?”
Những ngày qua, kiến thức của Thẩm Văn Hiên được mở rộng vô cùng, trong lòng không nhịn được mà cảm thán.
“Chắc chắn phải là một người giống như ta, anh tuấn tiêu sái ngời ngời!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Hiên sững sờ, Tiểu Thanh thì lè lưỡi, như đang hăng hái cười nhạo Tần Ninh.
“Con nghé con này, ta thấy ngươi là đang thèm đòn đúng không?”
“Ồ...ồ...”
Hai người một bò, vui đáo để.
Gần ba tháng, đánh xe từ từ, hai người rốt cuộc cũng đến được đế đô của cương quốc Nam Yến.
Thành Cam Ninh kia, gần đế đô, là một toà thành nhỏ có mấy triệu người.
Ngày hôm đó, hai người đánh xe đi xuyên qua đế đô của cương quốc Nam Yến, thẳng đến thành Cam Ninh.
“Nghe nói thành Cam Ninh này cũng có lai lịch không hề nhỏ”.
Thẩm Văn Hiên mở miệng nói: “Yến Vương của cương quốc Nam Yến năm đó đã từng có một trận suýt chút nữa bị diệt quốc, mà thảm nhất là có một lần, đế đô bị bao vây, mắt thấy đế đô sắp bị công phá, nhất định phải có quân tiếp viện, nhưng lại không thể nào truyền được tin tức ra”.
“Thế là thành chủ thành Cam Ninh chọn lựa tinh nhuệ, đào đường hầm ngay trong đêm, đào hơn trăm dặm, đào thông thành Yến Đô và thành Cam Ninh, Yến Vương cũng nhờ đó mà rời đi, tự mình điều binh, dẫn người đến giải cứu đế đô thoát khỏi nguy cơ”.
“Từ đó về sau, Yến Vương lúc trước đã sắc phong thành chủ thành Cam Ninh, Cam gia cha truyền con nối, vĩnh viễn cai quản thành Cam Ninh”.
Thẩm Văn Hiên nói tiếp: “Nghe nói thành Yến Đô mở rộng, vốn dĩ nói mở rộng về phía bắc sẽ càng tốt hơn, thế nhưng ngoài trăm dặm phía bắc chính là thành Cam Ninh, vì thế thành Yến Đô đành phải mở rộng về ba hướng tây đông nam còn lại, tuyệt đối không dám động đến một viên ngói hay một viên gạch ở thành Cam Ninh”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chuyện này thật sự quá mâu thuẫn. “Nghĩ cái gì thế? Nghiêm túc nghe đi!” Lúc này, Tần Ninh bỗng quát lớn một tiếng, nói: “Bỏ lỡ thôn này thì không còn quán trọ nào nữa đâu, nếu như ngươi không nhớ được thì ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”. “Vâng vâng vâng!” Thẩm Văn Hiên lập tức dùng hết sức lực chăm chú lắng nghe. Hai tháng sau đó, Tiểu Thanh kéo xe, Tần Ninh ngồi trên xe, Thẩm Văn Hiên nói. “Sư tôn, Cửu Nguyên đan điển quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không biết sư tôn có biết, nhân vật số một Cửu Nguyên Đan Đế này, rốt cuộc có phong thái ra sao không?” Những ngày qua, kiến thức của Thẩm Văn Hiên được mở rộng vô cùng, trong lòng không nhịn được mà cảm thán. “Chắc chắn phải là một người giống như ta, anh tuấn tiêu sái ngời ngời!” Nghe thấy vậy, Thẩm Văn Hiên sững sờ, Tiểu Thanh thì lè lưỡi, như đang hăng hái cười nhạo Tần Ninh. “Con nghé con này, ta thấy ngươi là đang thèm đòn đúng không?” “Ồ...ồ...” Hai người một bò, vui đáo để. Gần ba tháng, đánh xe từ từ, hai người rốt cuộc cũng đến được đế đô của cương quốc Nam Yến. Thành Cam Ninh kia, gần đế đô, là một toà thành nhỏ có mấy triệu người. Ngày hôm đó, hai người đánh xe đi xuyên qua đế đô của cương quốc Nam Yến, thẳng đến thành Cam Ninh. “Nghe nói thành Cam Ninh này cũng có lai lịch không hề nhỏ”. Thẩm Văn Hiên mở miệng nói: “Yến Vương của cương quốc Nam Yến năm đó đã từng có một trận suýt chút nữa bị diệt quốc, mà thảm nhất là có một lần, đế đô bị bao vây, mắt thấy đế đô sắp bị công phá, nhất định phải có quân tiếp viện, nhưng lại không thể nào truyền được tin tức ra”. “Thế là thành chủ thành Cam Ninh chọn lựa tinh nhuệ, đào đường hầm ngay trong đêm, đào hơn trăm dặm, đào thông thành Yến Đô và thành Cam Ninh, Yến Vương cũng nhờ đó mà rời đi, tự mình điều binh, dẫn người đến giải cứu đế đô thoát khỏi nguy cơ”. “Từ đó về sau, Yến Vương lúc trước đã sắc phong thành chủ thành Cam Ninh, Cam gia cha truyền con nối, vĩnh viễn cai quản thành Cam Ninh”. Thẩm Văn Hiên nói tiếp: “Nghe nói thành Yến Đô mở rộng, vốn dĩ nói mở rộng về phía bắc sẽ càng tốt hơn, thế nhưng ngoài trăm dặm phía bắc chính là thành Cam Ninh, vì thế thành Yến Đô đành phải mở rộng về ba hướng tây đông nam còn lại, tuyệt đối không dám động đến một viên ngói hay một viên gạch ở thành Cam Ninh”.