“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 680: Chẳng lẽ là nhờ vào thiếu niên này sao?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai bóng người ngăn cản bước chân của Kiếm Tiểu Minh và Tần Ninh.Bọn họ chính là Nhạc Duyệt Nhi và Phần Kình."Kiếm Tiểu Minh, không bán thần kiếm tổ truyền nữa à?"Phần Kình nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười khà khà nói: "Thế này nhé, thiếu gia đây thương hại ngươi, ta ra giá một trăm linh thạch, bán nó cho ta đi!"Phần Kình mỉm cười đắc ý, ngả ngớn nhìn Kiếm Tiểu Minh."Không bán, không bán".Kiếm Tiểu Minh không nhịn được nói: "Phần Kình, hôm nay Kiếm gia ta sẽ trả toàn bộ số tiền nợ Nhạc gia và Phần gia, thằng ranh nhà người sau này chớ có trêu chọc ta!"Lúc này, Kiếm Tiểu Minh rất có lòng tin.Một món linh kiếm thất phẩm đáng giá mấy triệu linh thạch, dư sức trả hết nợ nần của Kiếm gia.Hả?Nghe thế, Phần Kình bất ngờ.Nét mặt của Kiếm Tiểu Minh hình như có gì đó hơi sai.Vừa rồi, cậu ta còn ngồi khư khư một cục mà giờ lại khí định thần nhàn như đã tính trước mọi việc, điều này rõ ràng là không hợp lý.Chẳng lẽ là nhờ vào thiếu niên này sao?Nhìn cách ăn mặc của Tần Ninh không giống như con em nhà giàu, cuối cùng, ánh mắt Phần Kình rơi vào vật trên tay Thẩm Văn Hiên đang đứng sau lưng Tần Ninh, cậu ta lập tức sửng sốt.Đó chẳng phải là thanh kiếm mà Kiếm Tiểu Minh cầm tới sao?"Vị công tử này".Phần Kình nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Tên Kiếm Tiểu Minh này mồm mép dẻo quẹo, nói năng bậy bạ, phải cẩn thận ngàn lần không nên bị tên này lừa gạt đấy!"Tần Ninh hơi nhíu mày, nói: "Cảm ơn, nhưng ta rất thích thanh kiếm này nên mới mua nó!"Phần Kình nhìn thần thái không kiêu ngạo không xu nịnh của Tần Ninh, bèn nói: "Vị công tử này, ta có lòng tốt nhắc nhở, cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu chút nào đâu!""Cảm ơn, ta biết mình đang làm gì", Tần Ninh nghiêm túc nói lại."Phần Kình, quan tâm hắn làm gì?" . Tiên Hiệp HayNhạc Duyệt Nhi đứng bên không nhịn được nói: "Người bị Kiếm Tiểu Minh lừa gạt như vậy là tự mình cam tâm tình nguyện tiêu tiền như rác, ngươi quản được à? Người ta đây là có tiền không biết tiêu vào đâu đó".Nghe thế, chân mày Tần Ninh hơi nhíu."Vị cô nương này, hình như cô hơi nhiều chuyện rồi đấy!", Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiền của ta, ta thích mua gì, dường như... không mấy liên quan đến cô nhỉ?""Đúng vậy!", Kiếm Tiểu Minh bực bội nói.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai bóng người ngăn cản bước chân của Kiếm Tiểu Minh và Tần Ninh.
Bọn họ chính là Nhạc Duyệt Nhi và Phần Kình.
"Kiếm Tiểu Minh, không bán thần kiếm tổ truyền nữa à?"
Phần Kình nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười khà khà nói: "Thế này nhé, thiếu gia đây thương hại ngươi, ta ra giá một trăm linh thạch, bán nó cho ta đi!"
Phần Kình mỉm cười đắc ý, ngả ngớn nhìn Kiếm Tiểu Minh.
"Không bán, không bán".
Kiếm Tiểu Minh không nhịn được nói: "Phần Kình, hôm nay Kiếm gia ta sẽ trả toàn bộ số tiền nợ Nhạc gia và Phần gia, thằng ranh nhà người sau này chớ có trêu chọc ta!"
Lúc này, Kiếm Tiểu Minh rất có lòng tin.
Một món linh kiếm thất phẩm đáng giá mấy triệu linh thạch, dư sức trả hết nợ nần của Kiếm gia.
Hả?
Nghe thế, Phần Kình bất ngờ.
Nét mặt của Kiếm Tiểu Minh hình như có gì đó hơi sai.
Vừa rồi, cậu ta còn ngồi khư khư một cục mà giờ lại khí định thần nhàn như đã tính trước mọi việc, điều này rõ ràng là không hợp lý.
Chẳng lẽ là nhờ vào thiếu niên này sao?
Nhìn cách ăn mặc của Tần Ninh không giống như con em nhà giàu, cuối cùng, ánh mắt Phần Kình rơi vào vật trên tay Thẩm Văn Hiên đang đứng sau lưng Tần Ninh, cậu ta lập tức sửng sốt.
Đó chẳng phải là thanh kiếm mà Kiếm Tiểu Minh cầm tới sao?
"Vị công tử này".
Phần Kình nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Tên Kiếm Tiểu Minh này mồm mép dẻo quẹo, nói năng bậy bạ, phải cẩn thận ngàn lần không nên bị tên này lừa gạt đấy!"
Tần Ninh hơi nhíu mày, nói: "Cảm ơn, nhưng ta rất thích thanh kiếm này nên mới mua nó!"
Phần Kình nhìn thần thái không kiêu ngạo không xu nịnh của Tần Ninh, bèn nói: "Vị công tử này, ta có lòng tốt nhắc nhở, cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu chút nào đâu!"
"Cảm ơn, ta biết mình đang làm gì", Tần Ninh nghiêm túc nói lại.
"Phần Kình, quan tâm hắn làm gì?" . Tiên Hiệp Hay
Nhạc Duyệt Nhi đứng bên không nhịn được nói: "Người bị Kiếm Tiểu Minh lừa gạt như vậy là tự mình cam tâm tình nguyện tiêu tiền như rác, ngươi quản được à? Người ta đây là có tiền không biết tiêu vào đâu đó".
Nghe thế, chân mày Tần Ninh hơi nhíu.
"Vị cô nương này, hình như cô hơi nhiều chuyện rồi đấy!", Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiền của ta, ta thích mua gì, dường như... không mấy liên quan đến cô nhỉ?"
"Đúng vậy!", Kiếm Tiểu Minh bực bội nói.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai bóng người ngăn cản bước chân của Kiếm Tiểu Minh và Tần Ninh.Bọn họ chính là Nhạc Duyệt Nhi và Phần Kình."Kiếm Tiểu Minh, không bán thần kiếm tổ truyền nữa à?"Phần Kình nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười khà khà nói: "Thế này nhé, thiếu gia đây thương hại ngươi, ta ra giá một trăm linh thạch, bán nó cho ta đi!"Phần Kình mỉm cười đắc ý, ngả ngớn nhìn Kiếm Tiểu Minh."Không bán, không bán".Kiếm Tiểu Minh không nhịn được nói: "Phần Kình, hôm nay Kiếm gia ta sẽ trả toàn bộ số tiền nợ Nhạc gia và Phần gia, thằng ranh nhà người sau này chớ có trêu chọc ta!"Lúc này, Kiếm Tiểu Minh rất có lòng tin.Một món linh kiếm thất phẩm đáng giá mấy triệu linh thạch, dư sức trả hết nợ nần của Kiếm gia.Hả?Nghe thế, Phần Kình bất ngờ.Nét mặt của Kiếm Tiểu Minh hình như có gì đó hơi sai.Vừa rồi, cậu ta còn ngồi khư khư một cục mà giờ lại khí định thần nhàn như đã tính trước mọi việc, điều này rõ ràng là không hợp lý.Chẳng lẽ là nhờ vào thiếu niên này sao?Nhìn cách ăn mặc của Tần Ninh không giống như con em nhà giàu, cuối cùng, ánh mắt Phần Kình rơi vào vật trên tay Thẩm Văn Hiên đang đứng sau lưng Tần Ninh, cậu ta lập tức sửng sốt.Đó chẳng phải là thanh kiếm mà Kiếm Tiểu Minh cầm tới sao?"Vị công tử này".Phần Kình nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Tên Kiếm Tiểu Minh này mồm mép dẻo quẹo, nói năng bậy bạ, phải cẩn thận ngàn lần không nên bị tên này lừa gạt đấy!"Tần Ninh hơi nhíu mày, nói: "Cảm ơn, nhưng ta rất thích thanh kiếm này nên mới mua nó!"Phần Kình nhìn thần thái không kiêu ngạo không xu nịnh của Tần Ninh, bèn nói: "Vị công tử này, ta có lòng tốt nhắc nhở, cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu chút nào đâu!""Cảm ơn, ta biết mình đang làm gì", Tần Ninh nghiêm túc nói lại."Phần Kình, quan tâm hắn làm gì?" . Tiên Hiệp HayNhạc Duyệt Nhi đứng bên không nhịn được nói: "Người bị Kiếm Tiểu Minh lừa gạt như vậy là tự mình cam tâm tình nguyện tiêu tiền như rác, ngươi quản được à? Người ta đây là có tiền không biết tiêu vào đâu đó".Nghe thế, chân mày Tần Ninh hơi nhíu."Vị cô nương này, hình như cô hơi nhiều chuyện rồi đấy!", Tần Ninh chậm rãi nói: "Tiền của ta, ta thích mua gì, dường như... không mấy liên quan đến cô nhỉ?""Đúng vậy!", Kiếm Tiểu Minh bực bội nói.