“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 736: “Vậy thì cáo từ!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh nhìn phía trước, hơi nhíu mày. Lão Vệ chắp tay nói: “Ngại quá, công tử, hơi máu tanh một chút...” “Giải quyết xong phiền phức rồi, đi thôi!”, Tần Ninh không nói nhiều. “Xem ra, sau mấy vạn năm, vùng đất Cửu U hiện giờ đúng là trăm hoa đua nở đấy, náo nhiệt vô cùng. Nhưng giờ ta đã trở về, trăm hoa cũng phải tàn thôi!” “Xì, vùng đất Cửu U luôn là sát phạt loạn lạc, ngươi nghĩ ngươi là Cửu U Đại Đế hay sao mà trăm hoa phải tàn...”, Lâm Vi Vũ hứ một tiếng. Lão Vệ chỉ mỉm cười, lui sang một bên. Nhưng mấy người vừa mới bước ra thì lão Vệ đã nhăn mày lại. “Vẫn còn người à?”, Tần Ninh nhìn lão Vệ, không khỏi nói. “Lần này chắc là đến đón Lâm tiểu thư rồi!”, lão Vệ híp mắt, không nói nữa. Không bao lâu sau, phía khe núi có hơn trăm người xé gió xông đến, một kiến ý xung thiên ngưng tụ bùng nổ, bao phủ toàn bộ khe núi. “Tần thúc!” Thấy người này, Lâm Vi Vũ vẫy tay, vui vẻ không thôi. Người đàn ông đứng đầu chắp tay phía sau, thấy Lâm Vi Vũ, khuôn mặt lo lắng lập tức thở phào. Ông ta hạ thân xuống, đánh giá nhóm Tần Ninh một cái rồi nhìn Lâm Vi Vũ. “Tiểu Vũ!” Người này mặc áo xanh, tóc dài cột lại, khuôn mặt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần, nhìn Lâm Vi Vũ cực kỳ cưng chiều. “Cha cháu lo muốn chết rồi đó, lần này trở về, chắc chắn cháu không thoát khỏi trừng phạt đâu!” Lâm Vi Vũ lè lưỡi nói: “Cháu vẫn ổn đấy thôi?” “Bọn họ là ai?”, người đàn ông nhìn về nhóm Tần Ninh, cẩn thận nói. “Đây là Tần Ninh, hắn đã cứu cháu!” Lâm Vi Vũ cười hì hì nói. “Cảm ơn các vị xuất thủ tương trợ, tại hạ là Tần Triết của Kiếm Các, nếu như quý vị rảnh có thể đến Kiếm Các nghỉ ngơi mấy hôm, các chủ Kiếm Các nhất định sẽ cảm tạ thật long trọng!” “Vậy thì không cần đâu!” Tần Ninh phất tay nói: “Lâm Vi Vũ, năm viên nguyên thạch hệ Lôi còn lại, ta cũng không cần nữa”. “Nhưng cũng cần một ân tình của cô, bên trong Kiếm Các của cô có một đệ tử mới vào, tên Yến Quy Phàm, người này có chút quen thuộc với ta, mong cô giúp ta chăm sóc hắn ta, đừng để ai bắt nạt hắn ta!” “Được được!”, Lâm Vi Vũ gật đầu đáp: “Trong Kiếm Các, người Lâm Vi Vũ ta muốn bảo vệ thì không kẻ nào dám bắt nạt đâu!” “Vậy thì cáo từ!”
Tần Ninh nhìn phía trước, hơi nhíu mày.
Lão Vệ chắp tay nói: “Ngại quá, công tử, hơi máu tanh một chút...”
“Giải quyết xong phiền phức rồi, đi thôi!”, Tần Ninh không nói nhiều.
“Xem ra, sau mấy vạn năm, vùng đất Cửu U hiện giờ đúng là trăm hoa đua nở đấy, náo nhiệt vô cùng. Nhưng giờ ta đã trở về, trăm hoa cũng phải tàn thôi!”
“Xì, vùng đất Cửu U luôn là sát phạt loạn lạc, ngươi nghĩ ngươi là Cửu U Đại Đế hay sao mà trăm hoa phải tàn...”, Lâm Vi Vũ hứ một tiếng.
Lão Vệ chỉ mỉm cười, lui sang một bên.
Nhưng mấy người vừa mới bước ra thì lão Vệ đã nhăn mày lại.
“Vẫn còn người à?”, Tần Ninh nhìn lão Vệ, không khỏi nói.
“Lần này chắc là đến đón Lâm tiểu thư rồi!”, lão Vệ híp mắt, không nói nữa.
Không bao lâu sau, phía khe núi có hơn trăm người xé gió xông đến, một kiến ý xung thiên ngưng tụ bùng nổ, bao phủ toàn bộ khe núi.
“Tần thúc!”
Thấy người này, Lâm Vi Vũ vẫy tay, vui vẻ không thôi.
Người đàn ông đứng đầu chắp tay phía sau, thấy Lâm Vi Vũ, khuôn mặt lo lắng lập tức thở phào.
Ông ta hạ thân xuống, đánh giá nhóm Tần Ninh một cái rồi nhìn Lâm Vi Vũ.
“Tiểu Vũ!”
Người này mặc áo xanh, tóc dài cột lại, khuôn mặt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần, nhìn Lâm Vi Vũ cực kỳ cưng chiều.
“Cha cháu lo muốn chết rồi đó, lần này trở về, chắc chắn cháu không thoát khỏi trừng phạt đâu!”
Lâm Vi Vũ lè lưỡi nói: “Cháu vẫn ổn đấy thôi?”
“Bọn họ là ai?”, người đàn ông nhìn về nhóm Tần Ninh, cẩn thận nói.
“Đây là Tần Ninh, hắn đã cứu cháu!”
Lâm Vi Vũ cười hì hì nói.
“Cảm ơn các vị xuất thủ tương trợ, tại hạ là Tần Triết của Kiếm Các, nếu như quý vị rảnh có thể đến Kiếm Các nghỉ ngơi mấy hôm, các chủ Kiếm Các nhất định sẽ cảm tạ thật long trọng!”
“Vậy thì không cần đâu!”
Tần Ninh phất tay nói: “Lâm Vi Vũ, năm viên nguyên thạch hệ Lôi còn lại, ta cũng không cần nữa”.
“Nhưng cũng cần một ân tình của cô, bên trong Kiếm Các của cô có một đệ tử mới vào, tên Yến Quy Phàm, người này có chút quen thuộc với ta, mong cô giúp ta chăm sóc hắn ta, đừng để ai bắt nạt hắn ta!”
“Được được!”, Lâm Vi Vũ gật đầu đáp: “Trong Kiếm Các, người Lâm Vi Vũ ta muốn bảo vệ thì không kẻ nào dám bắt nạt đâu!”
“Vậy thì cáo từ!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh nhìn phía trước, hơi nhíu mày. Lão Vệ chắp tay nói: “Ngại quá, công tử, hơi máu tanh một chút...” “Giải quyết xong phiền phức rồi, đi thôi!”, Tần Ninh không nói nhiều. “Xem ra, sau mấy vạn năm, vùng đất Cửu U hiện giờ đúng là trăm hoa đua nở đấy, náo nhiệt vô cùng. Nhưng giờ ta đã trở về, trăm hoa cũng phải tàn thôi!” “Xì, vùng đất Cửu U luôn là sát phạt loạn lạc, ngươi nghĩ ngươi là Cửu U Đại Đế hay sao mà trăm hoa phải tàn...”, Lâm Vi Vũ hứ một tiếng. Lão Vệ chỉ mỉm cười, lui sang một bên. Nhưng mấy người vừa mới bước ra thì lão Vệ đã nhăn mày lại. “Vẫn còn người à?”, Tần Ninh nhìn lão Vệ, không khỏi nói. “Lần này chắc là đến đón Lâm tiểu thư rồi!”, lão Vệ híp mắt, không nói nữa. Không bao lâu sau, phía khe núi có hơn trăm người xé gió xông đến, một kiến ý xung thiên ngưng tụ bùng nổ, bao phủ toàn bộ khe núi. “Tần thúc!” Thấy người này, Lâm Vi Vũ vẫy tay, vui vẻ không thôi. Người đàn ông đứng đầu chắp tay phía sau, thấy Lâm Vi Vũ, khuôn mặt lo lắng lập tức thở phào. Ông ta hạ thân xuống, đánh giá nhóm Tần Ninh một cái rồi nhìn Lâm Vi Vũ. “Tiểu Vũ!” Người này mặc áo xanh, tóc dài cột lại, khuôn mặt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần, nhìn Lâm Vi Vũ cực kỳ cưng chiều. “Cha cháu lo muốn chết rồi đó, lần này trở về, chắc chắn cháu không thoát khỏi trừng phạt đâu!” Lâm Vi Vũ lè lưỡi nói: “Cháu vẫn ổn đấy thôi?” “Bọn họ là ai?”, người đàn ông nhìn về nhóm Tần Ninh, cẩn thận nói. “Đây là Tần Ninh, hắn đã cứu cháu!” Lâm Vi Vũ cười hì hì nói. “Cảm ơn các vị xuất thủ tương trợ, tại hạ là Tần Triết của Kiếm Các, nếu như quý vị rảnh có thể đến Kiếm Các nghỉ ngơi mấy hôm, các chủ Kiếm Các nhất định sẽ cảm tạ thật long trọng!” “Vậy thì không cần đâu!” Tần Ninh phất tay nói: “Lâm Vi Vũ, năm viên nguyên thạch hệ Lôi còn lại, ta cũng không cần nữa”. “Nhưng cũng cần một ân tình của cô, bên trong Kiếm Các của cô có một đệ tử mới vào, tên Yến Quy Phàm, người này có chút quen thuộc với ta, mong cô giúp ta chăm sóc hắn ta, đừng để ai bắt nạt hắn ta!” “Được được!”, Lâm Vi Vũ gật đầu đáp: “Trong Kiếm Các, người Lâm Vi Vũ ta muốn bảo vệ thì không kẻ nào dám bắt nạt đâu!” “Vậy thì cáo từ!”