“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 765: Thức tỉnh rùa thần!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mấy vị trưởng lão dẫn theo đệ tử cúi lạy trên mặt đất.Lão rùa lúc này híp mắt, thân thể nặng nề, tập tễnh leo lên, nhìn mọi người: “Lão tổ đã cho các ngươi cơ duyên mà còn chưa nhìn ra à?”Cho cơ duyên?Mấy trưởng lão nhìn nhau ngơ ngác.Đột nhiên, ánh mắt Lý Dương Chiêu rơi vào người của Tần Ninh bên trong đình nghỉ mát.Lẽ nào cơ duyên mà rùa thần nói chính là Tần Ninh?Lý Dương Chiêu lúc này như có điều suy nghĩ.Thanh Vân tông suy tàn, đã là sào sâu khó nhổ, Tần Ninh sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa, nếu nói Tần Ninh có mưu đồ, vậy ông ta cũng chẳng nghĩ nổi Tần Ninh đang mưu đồ chuyện gì nữa?Mưu đồ cục diện rối rắm này của Thanh Vân tông sao? Đương nhiên là không.Hơn nữa, hôm nay Tần Ninh đến, rùa thần liền thức tỉnh, bọn họ thử trăm ngàn cách đều không được, Tần Ninh ngồi ở đó, bày một bàn cờ, như là ngủ một giấc, rùa thần liền tỉnh?Dĩ nhiên là có chuyện mà bọn họ không biết bên trong.“Tham kiến tông chủ!”Lý Dương Chiêu bái lạy Tần Ninh, cúi thấp đầu.Tần Ninh đã dùng hành động chứng minh, hắn không hề nói dối.Hắn làm được!Thức tỉnh rùa thần!Bọn họ không có lí do gì để phản bác Tần Ninh.Mà lời nói của rùa thần cũng có ngụ ý.Lúc này, ngoài nói đến Tần Ninh ra thì còn ai nữa?Hoa Vinh, Lữ Khí, Từ Phàm cùng Liễu Thương Hải cũng từng người lễ bái một.Mọi chuyện đã định.Tần Ninh lúc này, khẽ mở mắt, nhìn năm vị trưởng lão.“Từ nay trở đi, ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, nếu các ông có ý kiến thì có thể nói ngay, còn không, đến lúc làm trái lời ta, ta sẽ chém không tha”.“Dạ!”Lý Dương Chiêu lúc này gật đầu.Tần Ninh bước ra, đi tới rùa thần, khẽ vuốt.Rùa thần nhắm hai mắt lại, cảm xúc hưởng thụ, làm cho năm vị trưởng lão hoàn toàn không có gì để nói.Tần Ninh này, thật sự không đơn giản.Rùa thần chậm rãi nói: “Hiện giờ tông chủ mới đã xuất hiện, các ngươi chỉ cần làm theo những gì tông chủ mới nói, thời hưng thịnh của Thanh Vân tông sắp tới rồi”.
Mấy vị trưởng lão dẫn theo đệ tử cúi lạy trên mặt đất.
Lão rùa lúc này híp mắt, thân thể nặng nề, tập tễnh leo lên, nhìn mọi người: “Lão tổ đã cho các ngươi cơ duyên mà còn chưa nhìn ra à?”
Cho cơ duyên?
Mấy trưởng lão nhìn nhau ngơ ngác.
Đột nhiên, ánh mắt Lý Dương Chiêu rơi vào người của Tần Ninh bên trong đình nghỉ mát.
Lẽ nào cơ duyên mà rùa thần nói chính là Tần Ninh?
Lý Dương Chiêu lúc này như có điều suy nghĩ.
Thanh Vân tông suy tàn, đã là sào sâu khó nhổ, Tần Ninh sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa, nếu nói Tần Ninh có mưu đồ, vậy ông ta cũng chẳng nghĩ nổi Tần Ninh đang mưu đồ chuyện gì nữa?
Mưu đồ cục diện rối rắm này của Thanh Vân tông sao? Đương nhiên là không.
Hơn nữa, hôm nay Tần Ninh đến, rùa thần liền thức tỉnh, bọn họ thử trăm ngàn cách đều không được, Tần Ninh ngồi ở đó, bày một bàn cờ, như là ngủ một giấc, rùa thần liền tỉnh?
Dĩ nhiên là có chuyện mà bọn họ không biết bên trong.
“Tham kiến tông chủ!”
Lý Dương Chiêu bái lạy Tần Ninh, cúi thấp đầu.
Tần Ninh đã dùng hành động chứng minh, hắn không hề nói dối.
Hắn làm được!
Thức tỉnh rùa thần!
Bọn họ không có lí do gì để phản bác Tần Ninh.
Mà lời nói của rùa thần cũng có ngụ ý.
Lúc này, ngoài nói đến Tần Ninh ra thì còn ai nữa?
Hoa Vinh, Lữ Khí, Từ Phàm cùng Liễu Thương Hải cũng từng người lễ bái một.
Mọi chuyện đã định.
Tần Ninh lúc này, khẽ mở mắt, nhìn năm vị trưởng lão.
“Từ nay trở đi, ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, nếu các ông có ý kiến thì có thể nói ngay, còn không, đến lúc làm trái lời ta, ta sẽ chém không tha”.
“Dạ!”
Lý Dương Chiêu lúc này gật đầu.
Tần Ninh bước ra, đi tới rùa thần, khẽ vuốt.
Rùa thần nhắm hai mắt lại, cảm xúc hưởng thụ, làm cho năm vị trưởng lão hoàn toàn không có gì để nói.
Tần Ninh này, thật sự không đơn giản.
Rùa thần chậm rãi nói: “Hiện giờ tông chủ mới đã xuất hiện, các ngươi chỉ cần làm theo những gì tông chủ mới nói, thời hưng thịnh của Thanh Vân tông sắp tới rồi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mấy vị trưởng lão dẫn theo đệ tử cúi lạy trên mặt đất.Lão rùa lúc này híp mắt, thân thể nặng nề, tập tễnh leo lên, nhìn mọi người: “Lão tổ đã cho các ngươi cơ duyên mà còn chưa nhìn ra à?”Cho cơ duyên?Mấy trưởng lão nhìn nhau ngơ ngác.Đột nhiên, ánh mắt Lý Dương Chiêu rơi vào người của Tần Ninh bên trong đình nghỉ mát.Lẽ nào cơ duyên mà rùa thần nói chính là Tần Ninh?Lý Dương Chiêu lúc này như có điều suy nghĩ.Thanh Vân tông suy tàn, đã là sào sâu khó nhổ, Tần Ninh sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa, nếu nói Tần Ninh có mưu đồ, vậy ông ta cũng chẳng nghĩ nổi Tần Ninh đang mưu đồ chuyện gì nữa?Mưu đồ cục diện rối rắm này của Thanh Vân tông sao? Đương nhiên là không.Hơn nữa, hôm nay Tần Ninh đến, rùa thần liền thức tỉnh, bọn họ thử trăm ngàn cách đều không được, Tần Ninh ngồi ở đó, bày một bàn cờ, như là ngủ một giấc, rùa thần liền tỉnh?Dĩ nhiên là có chuyện mà bọn họ không biết bên trong.“Tham kiến tông chủ!”Lý Dương Chiêu bái lạy Tần Ninh, cúi thấp đầu.Tần Ninh đã dùng hành động chứng minh, hắn không hề nói dối.Hắn làm được!Thức tỉnh rùa thần!Bọn họ không có lí do gì để phản bác Tần Ninh.Mà lời nói của rùa thần cũng có ngụ ý.Lúc này, ngoài nói đến Tần Ninh ra thì còn ai nữa?Hoa Vinh, Lữ Khí, Từ Phàm cùng Liễu Thương Hải cũng từng người lễ bái một.Mọi chuyện đã định.Tần Ninh lúc này, khẽ mở mắt, nhìn năm vị trưởng lão.“Từ nay trở đi, ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, nếu các ông có ý kiến thì có thể nói ngay, còn không, đến lúc làm trái lời ta, ta sẽ chém không tha”.“Dạ!”Lý Dương Chiêu lúc này gật đầu.Tần Ninh bước ra, đi tới rùa thần, khẽ vuốt.Rùa thần nhắm hai mắt lại, cảm xúc hưởng thụ, làm cho năm vị trưởng lão hoàn toàn không có gì để nói.Tần Ninh này, thật sự không đơn giản.Rùa thần chậm rãi nói: “Hiện giờ tông chủ mới đã xuất hiện, các ngươi chỉ cần làm theo những gì tông chủ mới nói, thời hưng thịnh của Thanh Vân tông sắp tới rồi”.