Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…

Chương 867: Cô có cách của cô

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Anh đừng hỏi nhiều, đi mau, đi mau.” Anh ta tức giận mắng: “Không phải đã nói với anh là đừng chạy lung tung à, sao không nghe lời thế? Anh không nghe hay là nghe không hiểu? Anh không hiểu tiếng Anh à?”“Ngại quá, tôi không rành tiếng Anh lắm.”Bảo vệ nhìn anh ngờ vực, nửa tin nửa ngờ: “Có thật là anh không hiểu không? Sao tôi nghe giọng phát âm của anh chuẩn lắm mà, nói chuyện cũng khá trôi chảy.”“Tôi vừa mới qua đây, chỉ biết vài câu đơn giản chứ không đọc được tiếng Anh, nên không đọc được bảng chỉ đường.” Bảo vệ gật đầu, lại dặn dò lần nữa: “Vậy thì anh càng không nên chạy lung tung, anh đến đây một mình à?” “Không, bà tôi đến gặp bác sĩTôi3không có việc gì làm nên đi dạo loanh quanh.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi xuống đến lầu dướiBảo vệ vẫn không yên lòng nên tiễn anh đến tận bên ngoài, dặn thêm vài lần: “Mau đến chỗ bà của anh đi, đừng có đi lang thang.” Bảo vệ đuổi Cố Thành Kiêu ra khỏi trung tâm xét nghiệm, lại còn phất tay bảo anh đi nhanh lên.Cố Thành Kiêu cười cười xin lỗi rồi xoay người bỏ điVừa xoay người, ánh mắt anh lập tức thay đổi, nụ cười gượng trên mặt cũng biến mấtAnh ấn bluetooth, kết nối với trụ sở, thấp giọng hỏi: “Số 1 dính lên tường, số 2 dính lên cửa chống trộm, có thể nghe được gì không?”“Tạm thời chưa có.”“Có phải do vị trí không tốt không?”“Có thể”“Còn1số 3 dính ở trên người bảo vệ trung tâm xét nghiệm, có lẽ anh ta biết gì đó, cậu chú ý một chút.”“Rõ.”“Cậu thông báo cho lão Phạm và Tiểu Cao Tử giám sát chặt chẽ Trác Việt, có thể anh ta sẽ lén lút theo đến đây, bảo họ ẩn nấp cho tốt, đừng để anh ta phát hiện.”“Rõ.”Cố Thành Kiêu đứng ở cửa chính của tòa nhà mới, quay đầu lại nhìn tòa nhà cũ cao ba tầngTòa nhà cũ này thật kỳ lạ, toàn bộ cửa sổ đều lắp lưới chống trộm, chóp mái lợp ngói đen nên không thể đột nhập từ bên trên, trừ cánh cửa trung tâm xét nghiệm này ra thì chỉ còn sót lại cửa sau có binh lính canh giữHiện nay, đây là hai lối ra vào duy6nhất mà anh biết được.Ở bên kia, Lâm Thiển cũng không ngồi yên, Cố Thành Kiêu có cách điều tra của Cố Thành Kiêu, mà cô cũng có cách của cô.Tại phòng thay quần áo, Lâm Thiển mặc đồ hộ lý bước ra khỏi cửaCổ đội tóc giả, đeo kính gọng đen, trên mặt còn có rất nhiều tàn nhang, hoàn toàn thay đổi thành một người khácQuan trọng là cô phát âm lưu loát tiếng Anh kiểu Mỹ, không hề thua kém dân bản địa.Lâm Thiển mặc đồ hộ lý màu xanh xám, tay mang một đôi bao tay nhựa màu vàng, trên tai giắt khẩu trang dùng một lần màu lam nhạt, nhưng cô không vội đeo vàoLâm Thiển đẩy một chiếc xe dụng cụ, tay này đẩy xe, tay kia cầm bình xịt khử trùng,4trên tay vịn xe dụng cụ còn treo một chiếc khăn lôngCô vừa nhắc nhở bệnh nhân trên hành lang cẩn thận trơn trượt, vừa phun bình xịt thuốc sát trùng lên tay vịn hành langNghiệp vụ vô cùng thuần thục.Cô vừa đi vừa quét dọnKhi Cố Thành Kiêu bị bảo vệ đuổi ra, đúng lúc cố đẩy xe đi ngang qua bọn họ, thuận lợi tiến vào trung tâm xét nghiệm.Chỉ có mặt ngoài và vị trí cầu thang bên trong của tòa nhà cũ không đổi, còn lại đều thay đổi bố tríBên ngoài đại sảnh là nơi công cộng, bệnh nhân muốn xét nghiệm đều phải xếp hàng ở đâyBên trong là khu vực làm việc của bác sĩ, ở giữa gắn hệ thống kiểm soát ra vào, nhân viên phải quét thẻ mới có3thể vào đượcNgay thời điểm mấu chốt, Lâm Thiển hơi khẩn trươngCô bắt đầu chuyển sang trạng thái làm việc, nên đeo khẩu trang vào“Hey, cô mới tới à?” Bảo vệ đã trở lại, thấy gương mặt lạ hoắc nên bước đến dò hỏi kiểm tra theo lệ“Hôm nay không phải là ca trực của Ella sao? Cô là ai?” Lâm Thiển đưa thể làm việc ra: “Đúng vậy thưa anh Mike, hôm nay tôi mới đếnTên tôi là Linda, vốn hôm nay Ella sẽ dẫn tôi đi cùng, nhưng gia đình cô ấy gọi điện bảo cô ấy về gấp, hình như con gái cô ấy bị bạn học trong trường đánh bị thương khá nặng, thế nên tôi đành phải đi một mình.”Lần này bảo vệ không hề hoài nghi, anh ta sờ sợi dây lưng siết khá chặt nhưng lại giống như sắp rơi tọt ra ngoài: “À, đúng là một tin xấuTôi đã bảo cô ấy nên cho con gái học thêm quyền anh mà cô ấy không tinCô biết dùng thẻ này không?”Dứt lời, người bảo vệ mập mạp cầm lấy thẻ làm việc của Lâm Thiển, nhìn một cáiTrong tích tắc, trái tim Lâm Thiển như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.Cô khẩn trương nói: “Ella bảo tôi cứ vào quét dọn là được.”Người bảo vệ mập mạp cười một tiếng: “Đúng là như vậy.” Anh ta tiện tay cầm thể làm việc lên quét, một tiếng “tít” vang lên, cửa mở ra: “Vào đi, cô nhân viên mới xinh xắn.” Trên hệ thống kiểm soát ra vào hiển thị khuôn mặt của Ella, nhưng người bảo vệ mập mạp không nhìn vào hệ thống kiểm soát mà chỉ nhìn Lâm Thiển chăm chú.Lâm Thiển nhận lại thể làm việc từ tay anh ta: “Cảm ơn anh.”Cô đẩy xe dụng cụ vào trong, bỗng người bảo vệ mập mạp ngăn lại: “Buổi tối mấy giờ cô tan làm? Tôi có vinh hạnh mời cô Linda ăn cơm không?” Trong nháy mắt, sự căng thẳng của cô biến thành lúng túngLâm Thiển chỉ để lộ ra đôi mắt mà anh ta cũng có thể nhận ra sắc đẹp của cô sao? Haiz, khí chất tốt quá cũng là một loại gánh nặng nha“Ha ha ha ha ha, thật xin lỗi anhTôi phải tăng ca, còn phải trực thay Ella, chắc là không rảnh.” “À, được rồi được rồi, không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà..Đúng rồi Linda, cô có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôiTôi rất vui lòng giúp cô giải quyết vấn đề.”“Cảm ơn.”Người bảo vệ mập mạp nhường đường, dáng vẻ cười tít mắt, thoạt nhìn tâm trạng không tệLâm Thiển đẩy xe dụng cụ bước vào bên trong thuận lợi, bắt đầu công việc quét dọnCô vừa quét dọn vừa để ý hoàn cảnh xung quanhBác sĩ nơi này đều tập trung làm đúng công việc của mình, ai làm việc nấy, không ai chú ý đến côLâm Thiển không thể chạm vào những dụng cụ kia, nhiệm vụ của cô là dọn dẹp rác thải y tế, và khử trùng những đồ vật trên bàn làm việcLâm Thiển từ từ đi vào bên trong, cô lại nhìn thấy một cánh cửa có hệ thống kiểm soát ra vào, cần quẹt thẻ để nhận dạng thân phận thì mới có thể vào được.Lâm Thiển liếc nhìn bên cạnh, mọi người đều hết sức tập trung vào công việcCô vừa phun thuốc sát trùng, vừa quẹt thẻMột tiếng “tít” trầm đục vang lên, cô nghe được tiếng cửa mở khóa.Bên trong nữa không phải khu làm việc của Ella, cho nên Lâm Thiển cũng không biết bên trong là làm gì.

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Anh đừng hỏi nhiều, đi mau, đi mau.” Anh ta tức giận mắng: “Không phải đã nói với anh là đừng chạy lung tung à, sao không nghe lời thế? Anh không nghe hay là nghe không hiểu? Anh không hiểu tiếng Anh à?”“Ngại quá, tôi không rành tiếng Anh lắm.”Bảo vệ nhìn anh ngờ vực, nửa tin nửa ngờ: “Có thật là anh không hiểu không? Sao tôi nghe giọng phát âm của anh chuẩn lắm mà, nói chuyện cũng khá trôi chảy.”“Tôi vừa mới qua đây, chỉ biết vài câu đơn giản chứ không đọc được tiếng Anh, nên không đọc được bảng chỉ đường.” Bảo vệ gật đầu, lại dặn dò lần nữa: “Vậy thì anh càng không nên chạy lung tung, anh đến đây một mình à?” “Không, bà tôi đến gặp bác sĩTôi3không có việc gì làm nên đi dạo loanh quanh.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi xuống đến lầu dướiBảo vệ vẫn không yên lòng nên tiễn anh đến tận bên ngoài, dặn thêm vài lần: “Mau đến chỗ bà của anh đi, đừng có đi lang thang.” Bảo vệ đuổi Cố Thành Kiêu ra khỏi trung tâm xét nghiệm, lại còn phất tay bảo anh đi nhanh lên.Cố Thành Kiêu cười cười xin lỗi rồi xoay người bỏ điVừa xoay người, ánh mắt anh lập tức thay đổi, nụ cười gượng trên mặt cũng biến mấtAnh ấn bluetooth, kết nối với trụ sở, thấp giọng hỏi: “Số 1 dính lên tường, số 2 dính lên cửa chống trộm, có thể nghe được gì không?”“Tạm thời chưa có.”“Có phải do vị trí không tốt không?”“Có thể”“Còn1số 3 dính ở trên người bảo vệ trung tâm xét nghiệm, có lẽ anh ta biết gì đó, cậu chú ý một chút.”“Rõ.”“Cậu thông báo cho lão Phạm và Tiểu Cao Tử giám sát chặt chẽ Trác Việt, có thể anh ta sẽ lén lút theo đến đây, bảo họ ẩn nấp cho tốt, đừng để anh ta phát hiện.”“Rõ.”Cố Thành Kiêu đứng ở cửa chính của tòa nhà mới, quay đầu lại nhìn tòa nhà cũ cao ba tầngTòa nhà cũ này thật kỳ lạ, toàn bộ cửa sổ đều lắp lưới chống trộm, chóp mái lợp ngói đen nên không thể đột nhập từ bên trên, trừ cánh cửa trung tâm xét nghiệm này ra thì chỉ còn sót lại cửa sau có binh lính canh giữHiện nay, đây là hai lối ra vào duy6nhất mà anh biết được.Ở bên kia, Lâm Thiển cũng không ngồi yên, Cố Thành Kiêu có cách điều tra của Cố Thành Kiêu, mà cô cũng có cách của cô.Tại phòng thay quần áo, Lâm Thiển mặc đồ hộ lý bước ra khỏi cửaCổ đội tóc giả, đeo kính gọng đen, trên mặt còn có rất nhiều tàn nhang, hoàn toàn thay đổi thành một người khácQuan trọng là cô phát âm lưu loát tiếng Anh kiểu Mỹ, không hề thua kém dân bản địa.Lâm Thiển mặc đồ hộ lý màu xanh xám, tay mang một đôi bao tay nhựa màu vàng, trên tai giắt khẩu trang dùng một lần màu lam nhạt, nhưng cô không vội đeo vàoLâm Thiển đẩy một chiếc xe dụng cụ, tay này đẩy xe, tay kia cầm bình xịt khử trùng,4trên tay vịn xe dụng cụ còn treo một chiếc khăn lôngCô vừa nhắc nhở bệnh nhân trên hành lang cẩn thận trơn trượt, vừa phun bình xịt thuốc sát trùng lên tay vịn hành langNghiệp vụ vô cùng thuần thục.Cô vừa đi vừa quét dọnKhi Cố Thành Kiêu bị bảo vệ đuổi ra, đúng lúc cố đẩy xe đi ngang qua bọn họ, thuận lợi tiến vào trung tâm xét nghiệm.Chỉ có mặt ngoài và vị trí cầu thang bên trong của tòa nhà cũ không đổi, còn lại đều thay đổi bố tríBên ngoài đại sảnh là nơi công cộng, bệnh nhân muốn xét nghiệm đều phải xếp hàng ở đâyBên trong là khu vực làm việc của bác sĩ, ở giữa gắn hệ thống kiểm soát ra vào, nhân viên phải quét thẻ mới có3thể vào đượcNgay thời điểm mấu chốt, Lâm Thiển hơi khẩn trươngCô bắt đầu chuyển sang trạng thái làm việc, nên đeo khẩu trang vào“Hey, cô mới tới à?” Bảo vệ đã trở lại, thấy gương mặt lạ hoắc nên bước đến dò hỏi kiểm tra theo lệ“Hôm nay không phải là ca trực của Ella sao? Cô là ai?” Lâm Thiển đưa thể làm việc ra: “Đúng vậy thưa anh Mike, hôm nay tôi mới đếnTên tôi là Linda, vốn hôm nay Ella sẽ dẫn tôi đi cùng, nhưng gia đình cô ấy gọi điện bảo cô ấy về gấp, hình như con gái cô ấy bị bạn học trong trường đánh bị thương khá nặng, thế nên tôi đành phải đi một mình.”Lần này bảo vệ không hề hoài nghi, anh ta sờ sợi dây lưng siết khá chặt nhưng lại giống như sắp rơi tọt ra ngoài: “À, đúng là một tin xấuTôi đã bảo cô ấy nên cho con gái học thêm quyền anh mà cô ấy không tinCô biết dùng thẻ này không?”Dứt lời, người bảo vệ mập mạp cầm lấy thẻ làm việc của Lâm Thiển, nhìn một cáiTrong tích tắc, trái tim Lâm Thiển như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.Cô khẩn trương nói: “Ella bảo tôi cứ vào quét dọn là được.”Người bảo vệ mập mạp cười một tiếng: “Đúng là như vậy.” Anh ta tiện tay cầm thể làm việc lên quét, một tiếng “tít” vang lên, cửa mở ra: “Vào đi, cô nhân viên mới xinh xắn.” Trên hệ thống kiểm soát ra vào hiển thị khuôn mặt của Ella, nhưng người bảo vệ mập mạp không nhìn vào hệ thống kiểm soát mà chỉ nhìn Lâm Thiển chăm chú.Lâm Thiển nhận lại thể làm việc từ tay anh ta: “Cảm ơn anh.”Cô đẩy xe dụng cụ vào trong, bỗng người bảo vệ mập mạp ngăn lại: “Buổi tối mấy giờ cô tan làm? Tôi có vinh hạnh mời cô Linda ăn cơm không?” Trong nháy mắt, sự căng thẳng của cô biến thành lúng túngLâm Thiển chỉ để lộ ra đôi mắt mà anh ta cũng có thể nhận ra sắc đẹp của cô sao? Haiz, khí chất tốt quá cũng là một loại gánh nặng nha“Ha ha ha ha ha, thật xin lỗi anhTôi phải tăng ca, còn phải trực thay Ella, chắc là không rảnh.” “À, được rồi được rồi, không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà..Đúng rồi Linda, cô có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôiTôi rất vui lòng giúp cô giải quyết vấn đề.”“Cảm ơn.”Người bảo vệ mập mạp nhường đường, dáng vẻ cười tít mắt, thoạt nhìn tâm trạng không tệLâm Thiển đẩy xe dụng cụ bước vào bên trong thuận lợi, bắt đầu công việc quét dọnCô vừa quét dọn vừa để ý hoàn cảnh xung quanhBác sĩ nơi này đều tập trung làm đúng công việc của mình, ai làm việc nấy, không ai chú ý đến côLâm Thiển không thể chạm vào những dụng cụ kia, nhiệm vụ của cô là dọn dẹp rác thải y tế, và khử trùng những đồ vật trên bàn làm việcLâm Thiển từ từ đi vào bên trong, cô lại nhìn thấy một cánh cửa có hệ thống kiểm soát ra vào, cần quẹt thẻ để nhận dạng thân phận thì mới có thể vào được.Lâm Thiển liếc nhìn bên cạnh, mọi người đều hết sức tập trung vào công việcCô vừa phun thuốc sát trùng, vừa quẹt thẻMột tiếng “tít” trầm đục vang lên, cô nghe được tiếng cửa mở khóa.Bên trong nữa không phải khu làm việc của Ella, cho nên Lâm Thiển cũng không biết bên trong là làm gì.

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Anh đừng hỏi nhiều, đi mau, đi mau.” Anh ta tức giận mắng: “Không phải đã nói với anh là đừng chạy lung tung à, sao không nghe lời thế? Anh không nghe hay là nghe không hiểu? Anh không hiểu tiếng Anh à?”“Ngại quá, tôi không rành tiếng Anh lắm.”Bảo vệ nhìn anh ngờ vực, nửa tin nửa ngờ: “Có thật là anh không hiểu không? Sao tôi nghe giọng phát âm của anh chuẩn lắm mà, nói chuyện cũng khá trôi chảy.”“Tôi vừa mới qua đây, chỉ biết vài câu đơn giản chứ không đọc được tiếng Anh, nên không đọc được bảng chỉ đường.” Bảo vệ gật đầu, lại dặn dò lần nữa: “Vậy thì anh càng không nên chạy lung tung, anh đến đây một mình à?” “Không, bà tôi đến gặp bác sĩTôi3không có việc gì làm nên đi dạo loanh quanh.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi xuống đến lầu dướiBảo vệ vẫn không yên lòng nên tiễn anh đến tận bên ngoài, dặn thêm vài lần: “Mau đến chỗ bà của anh đi, đừng có đi lang thang.” Bảo vệ đuổi Cố Thành Kiêu ra khỏi trung tâm xét nghiệm, lại còn phất tay bảo anh đi nhanh lên.Cố Thành Kiêu cười cười xin lỗi rồi xoay người bỏ điVừa xoay người, ánh mắt anh lập tức thay đổi, nụ cười gượng trên mặt cũng biến mấtAnh ấn bluetooth, kết nối với trụ sở, thấp giọng hỏi: “Số 1 dính lên tường, số 2 dính lên cửa chống trộm, có thể nghe được gì không?”“Tạm thời chưa có.”“Có phải do vị trí không tốt không?”“Có thể”“Còn1số 3 dính ở trên người bảo vệ trung tâm xét nghiệm, có lẽ anh ta biết gì đó, cậu chú ý một chút.”“Rõ.”“Cậu thông báo cho lão Phạm và Tiểu Cao Tử giám sát chặt chẽ Trác Việt, có thể anh ta sẽ lén lút theo đến đây, bảo họ ẩn nấp cho tốt, đừng để anh ta phát hiện.”“Rõ.”Cố Thành Kiêu đứng ở cửa chính của tòa nhà mới, quay đầu lại nhìn tòa nhà cũ cao ba tầngTòa nhà cũ này thật kỳ lạ, toàn bộ cửa sổ đều lắp lưới chống trộm, chóp mái lợp ngói đen nên không thể đột nhập từ bên trên, trừ cánh cửa trung tâm xét nghiệm này ra thì chỉ còn sót lại cửa sau có binh lính canh giữHiện nay, đây là hai lối ra vào duy6nhất mà anh biết được.Ở bên kia, Lâm Thiển cũng không ngồi yên, Cố Thành Kiêu có cách điều tra của Cố Thành Kiêu, mà cô cũng có cách của cô.Tại phòng thay quần áo, Lâm Thiển mặc đồ hộ lý bước ra khỏi cửaCổ đội tóc giả, đeo kính gọng đen, trên mặt còn có rất nhiều tàn nhang, hoàn toàn thay đổi thành một người khácQuan trọng là cô phát âm lưu loát tiếng Anh kiểu Mỹ, không hề thua kém dân bản địa.Lâm Thiển mặc đồ hộ lý màu xanh xám, tay mang một đôi bao tay nhựa màu vàng, trên tai giắt khẩu trang dùng một lần màu lam nhạt, nhưng cô không vội đeo vàoLâm Thiển đẩy một chiếc xe dụng cụ, tay này đẩy xe, tay kia cầm bình xịt khử trùng,4trên tay vịn xe dụng cụ còn treo một chiếc khăn lôngCô vừa nhắc nhở bệnh nhân trên hành lang cẩn thận trơn trượt, vừa phun bình xịt thuốc sát trùng lên tay vịn hành langNghiệp vụ vô cùng thuần thục.Cô vừa đi vừa quét dọnKhi Cố Thành Kiêu bị bảo vệ đuổi ra, đúng lúc cố đẩy xe đi ngang qua bọn họ, thuận lợi tiến vào trung tâm xét nghiệm.Chỉ có mặt ngoài và vị trí cầu thang bên trong của tòa nhà cũ không đổi, còn lại đều thay đổi bố tríBên ngoài đại sảnh là nơi công cộng, bệnh nhân muốn xét nghiệm đều phải xếp hàng ở đâyBên trong là khu vực làm việc của bác sĩ, ở giữa gắn hệ thống kiểm soát ra vào, nhân viên phải quét thẻ mới có3thể vào đượcNgay thời điểm mấu chốt, Lâm Thiển hơi khẩn trươngCô bắt đầu chuyển sang trạng thái làm việc, nên đeo khẩu trang vào“Hey, cô mới tới à?” Bảo vệ đã trở lại, thấy gương mặt lạ hoắc nên bước đến dò hỏi kiểm tra theo lệ“Hôm nay không phải là ca trực của Ella sao? Cô là ai?” Lâm Thiển đưa thể làm việc ra: “Đúng vậy thưa anh Mike, hôm nay tôi mới đếnTên tôi là Linda, vốn hôm nay Ella sẽ dẫn tôi đi cùng, nhưng gia đình cô ấy gọi điện bảo cô ấy về gấp, hình như con gái cô ấy bị bạn học trong trường đánh bị thương khá nặng, thế nên tôi đành phải đi một mình.”Lần này bảo vệ không hề hoài nghi, anh ta sờ sợi dây lưng siết khá chặt nhưng lại giống như sắp rơi tọt ra ngoài: “À, đúng là một tin xấuTôi đã bảo cô ấy nên cho con gái học thêm quyền anh mà cô ấy không tinCô biết dùng thẻ này không?”Dứt lời, người bảo vệ mập mạp cầm lấy thẻ làm việc của Lâm Thiển, nhìn một cáiTrong tích tắc, trái tim Lâm Thiển như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.Cô khẩn trương nói: “Ella bảo tôi cứ vào quét dọn là được.”Người bảo vệ mập mạp cười một tiếng: “Đúng là như vậy.” Anh ta tiện tay cầm thể làm việc lên quét, một tiếng “tít” vang lên, cửa mở ra: “Vào đi, cô nhân viên mới xinh xắn.” Trên hệ thống kiểm soát ra vào hiển thị khuôn mặt của Ella, nhưng người bảo vệ mập mạp không nhìn vào hệ thống kiểm soát mà chỉ nhìn Lâm Thiển chăm chú.Lâm Thiển nhận lại thể làm việc từ tay anh ta: “Cảm ơn anh.”Cô đẩy xe dụng cụ vào trong, bỗng người bảo vệ mập mạp ngăn lại: “Buổi tối mấy giờ cô tan làm? Tôi có vinh hạnh mời cô Linda ăn cơm không?” Trong nháy mắt, sự căng thẳng của cô biến thành lúng túngLâm Thiển chỉ để lộ ra đôi mắt mà anh ta cũng có thể nhận ra sắc đẹp của cô sao? Haiz, khí chất tốt quá cũng là một loại gánh nặng nha“Ha ha ha ha ha, thật xin lỗi anhTôi phải tăng ca, còn phải trực thay Ella, chắc là không rảnh.” “À, được rồi được rồi, không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà..Đúng rồi Linda, cô có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôiTôi rất vui lòng giúp cô giải quyết vấn đề.”“Cảm ơn.”Người bảo vệ mập mạp nhường đường, dáng vẻ cười tít mắt, thoạt nhìn tâm trạng không tệLâm Thiển đẩy xe dụng cụ bước vào bên trong thuận lợi, bắt đầu công việc quét dọnCô vừa quét dọn vừa để ý hoàn cảnh xung quanhBác sĩ nơi này đều tập trung làm đúng công việc của mình, ai làm việc nấy, không ai chú ý đến côLâm Thiển không thể chạm vào những dụng cụ kia, nhiệm vụ của cô là dọn dẹp rác thải y tế, và khử trùng những đồ vật trên bàn làm việcLâm Thiển từ từ đi vào bên trong, cô lại nhìn thấy một cánh cửa có hệ thống kiểm soát ra vào, cần quẹt thẻ để nhận dạng thân phận thì mới có thể vào được.Lâm Thiển liếc nhìn bên cạnh, mọi người đều hết sức tập trung vào công việcCô vừa phun thuốc sát trùng, vừa quẹt thẻMột tiếng “tít” trầm đục vang lên, cô nghe được tiếng cửa mở khóa.Bên trong nữa không phải khu làm việc của Ella, cho nên Lâm Thiển cũng không biết bên trong là làm gì.

Chương 867: Cô có cách của cô