Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 881: Thăm sa tinh
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Rõ ràng Tư Khoa Giai có thể dùng tay lại và tìm cơ hội khác, nhưng anh ta không làm vậy, vẫn phóng phi tiêu raHiện giờ Tư Khoa Giai đã ngồi vững vị trí đầu bảng sát thủ chợ đenHơn nữa, anh ta còn không ngừng đổi mới thành tích, giá trị con người cũng không ngừng tăng theo.Tuy rằng Trác Việt và Trác Lực đã phân chia tổ chức Lão Đoàn thành hai phe, nhưng thật ra ngoài mặt bọn họ đều là tổ chức Lão Đoàn khiến người nghe sợ mất mậtLần trước Trác Việt đã ngăn nhiệm vụ tiền thưởng của Kim Bách Minh, đích thân đến thành phố BHơn nữa còn cố ý sẩy tay, phá hủy tỉ lệ hoàn thành nhiệm3vụ trăm phần trăm huyền thoại của tổ chức sát thủ Lão ĐoànLúc đó, giá trị con người của Tư Khoa Giai cũng rớt xuống, ảnh hưởng rất lớn tới anh ta.Hôm nay Trác Việt và Tư Khoa Giai đã như nước với lửa, hoặc là không gặp, một khi đã gặp thì chỉ có khai chiến cho đến khi một mất một cònBên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ba người tiến hành xử lý khử trùng và mặc trang phục chống khuẩn đặc biệtTrác Việt dẫn đường phía trước, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nắm tay nhau đi phía sauNọc độc rắn trong cơ thể Sa Tinh đã khuếch tán, bắt đầu xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của anh ta, thuốc1ức chế đã không thể nào ngăn cản được sự tấn công của nọc rắnSa Tinh có khuôn mặt chất phác, anh ta đang nằm trên giường nhìn lên trần nhàThấy bạn cũ, anh ta cố sức vịn mép giường ngồi dậy, trên mặt là nụ cười ngập tràn vui mừng“Cậu lại tới à, chuyện ở Miami đã giải quyết xong chưa?” Sa Tinh và Trác Việt trao đổi với nhau bằng tiếng nước X, Lâm Thiên nghe chẳng hiểu câu nào“Hôm nay mình có đưa hai người bạn đến thăm cậu.” Trác Việt giới thiệu với anh ta: “Người này là thủ trưởng Cổ - Cố Thành Kiêu, còn người này là vợ của thủ trưởng Cổ.” Vẻ mặt Lâm Thiển nghệt ra, nói gì vậy?6Có thể phiên dịch một chút không? Cố Thành Kiêu hiểu được một ít tiếng nước X nên mới gật đầu một cái về phía giường bệnh của Sa Tinh.Sa Tinh hơi kích động, không ngờ lại anh ta có thể tận mắt nhìn thấy Cố Thành Kiêu lúc còn sống“Thủ trưởng Cổ, lúc tôi làm sát thủ, chỉ cần trả tiền thì nhiệm vụ gì tôi cũng nhậnChỉ riêng mình anh, nếu như nhiệm vụ là ám sát anh thì tôi chẳng dám nhận đâu, mà không riêng gì tôi mà chẳng ai dám nhận.”Thời điểm Sa Tinh nói chuyện này, anh ta đều nói bằng giọng điệu ung dung, giống như khoe khoang quá khứ huy hoàng, lại giống như đùa giỡn, nhưng quan trọng4là anh ta cũng rất kính nể Cố Thành KiêuCố Thành Kiêu hiểu được tiếng nước X, có thể nói vài câu đơn giảnAnh đùa: “Có phải do giá thấp quá không?” Đối với một người sắp chết, hơn nữa lại còn trúng độc giống Lâm Thiên, Cố Thành Kiêu có cảm giác đồng tìnhSa Tinh cười rộ, lắc đầu nói: “Không không không, giá có cao đi nữa cũng không ai dám nhậnBởi vì trong lòng mọi người đều biết có những người có thể giết, có những người không giết được.” Cố Thành Kiêu: “Nói thẳng vậy à, không sợ tôi báo cáo hành tung của các cậu cho cảnh sát hình sự quốc tế sao?” Trác Việt hơi run, nhưng vẻ mặt Sa Tinh3vẫn ung dung như cũ: “Nếu anh muốn tố cáo thì cũng chẳng cần phải nói chúng tôi biết, đúng không thủ trưởng Cổ?” Biểu cảm Cố Thành Kiêu nghiêm túc, giống như câu nói đùa vừa rồi chỉ là sự giả vờ mà thôiTrác Việt hơi khẩn trương, Sa Tinh chỉ cười nhạt với người anh em: “Không sao, mình cũng sắp chết rồi, có thể nào cũng chẳng quan trọng nữa.” Trái tim Trác Việt co thắt: “Cậu cố chịu đựng, nhất định Thủy Tiên sẽ đem thuốc giải được điều chế đến.”Sa Tinh cười, vô cùng ấm áp: “Ôi chao, mình nhớ Thủy Tiên quá, nếu như có thể trị khỏi, mình nhất định phải thổ lộ với cô ấy.” Bọn họ cười cười nói nói, nhưng Lâm Thiển chẳng hiểu được câu nàoCô thầm níu vạt áo Cố Thành Kiêu, khẽ hỏi: “Mọi người đang nói gì đấy?” Vẻ mặt Cố Thành Kiêu nghiêm nghị đáp: “Anh cảnh cáo bọn họ, đợi khi nào tìm được thuốc giải chất độc trên người em, anh sẽ giao bọn họ cho cảnh sát hình sự quốc tếBọn họ đang cầu xin anh.” “..Dù em học ít nhưng anh cũng đừng hòng gạt emAnh muốn bắt bọn họ mà họ còn cười tươi vậy à?”“Bị em nhận ra rồi.” “...” Nhận ra rõ lắm đấyLâm Thiển không hiểu bọn họ nói gì, cô chỉ có thể quan sát nhiều một chútSa Tinh trước mặt đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xươngVóc dáng anh ta cao lớn, xương chân rất dài, một khi gầy đi thì giống như cây gậy trúc, mạch máu dưới da nổi rõ mồn mộtNói thật, tình hình Sa Tinh còn tốt hơn nhiều so với dự đoán tệ nhất mà Lâm Thiển đã nghĩ.Có điều dù Sa Tinh vừa nói đùa vừa che giấu, nhưng Lâm Thiên vẫn có thể nhận ra nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng anh taCô nghĩ, hẳn là anh ta đã trải qua một quá trình giày vò nên mới có thể cười nói được như ngày hôm nayChỉ một lát sau, Sa Tinh bất thình lình ngã vật xuống giường, cơ thể gầy yếu co quắp lại, co giật liên hồi, cố gắng chịu đựng cơn đau“Sa Tinh, Sa Tinh?” Tận mắt thấy người anh em phát độc, Trác Việt vô cùng đau lòng“Bác sĩ, bác sĩ, mau đến đây!” Bác sĩ và y tá đều chạy đếnDường như bọn họ đã quá quen với tình trạng này, vẻ mặt cả đám người đều lạnh tanh, phối hợp buộc chặt Sa Tinh vào giường bệnh một cách ăn ý thuần thụcĐám người Trác Việt bị đuổi đến sát tường, Cố Thành Kiêu nắm chặt tay Lâm Thiển, mà Lâm Thiển cũng vô thức trốn sau lưng Cố Thành KiêuLúc vừa mới vào bọn họ đã thấy trên giường treo những mảnh vải, hóa ra chúng dùng để buộc chặt tay chân Sa TinhLâm Thiển rất sợ hãi, nhưng cô ép mình phải rời khỏi bóng lưng của Cố Thành Kiêu, đối mặt với cảnh tượng trước mắt.Có lẽ không bao lâu nữa trong tương lai, cô sẽ bị độc phát mà đau đớn co rút toàn thân.Lâm Thiển thấy vẻ mặt lạnh lùng của y bác sĩ, giống như trong tay bọn họ không phải con người mà là một con vậtLúc này, có y tá đẩy bọn họ ra ngoàiTrước khi đi, Lâm Thiển nhìn thấy bác sĩ giơ lên một ống tiêm còn to hơn xương đùi của Sa Tinh, còn kim tiêm thì to bằng đầu ngón tay, đâm mạnh vào phần lưng của Sa Tinh.Dù bị “mời” ra khỏi phòng bệnh, bọn họ vẫn còn nghe được tiếng kêu gào đau đớn của Sa TinhAnh ta gào thét không quá lớn, nhưng âm thanh rất thảm thiếtHành động đó thể hiện sự đầu hàng đau đớn, nhưng anh ta lại càng khát vọng được sống hơnSa Tinh bằng lòng chịu đựng sự đối xử tàn nhẫn chỉ để tiếp tục được sốngCố Thành Kiêu vẫn luôn để ý cảm xúc của Lâm ThiểnKhi tình hình tồi tệ, anh che lỗ tại Lâm Thiển lại: “Đừng nghe nữa, em không cần phải tự hành hạ bản thân.”Nhưng Lâm Thiên lại kéo tay anh ra, đáp: “Không sao, em không cảm thấy đây là hành hạ, ngược lại càng khiến em có khát vọng được sống hơn.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Rõ ràng Tư Khoa Giai có thể dùng tay lại và tìm cơ hội khác, nhưng anh ta không làm vậy, vẫn phóng phi tiêu raHiện giờ Tư Khoa Giai đã ngồi vững vị trí đầu bảng sát thủ chợ đenHơn nữa, anh ta còn không ngừng đổi mới thành tích, giá trị con người cũng không ngừng tăng theo.Tuy rằng Trác Việt và Trác Lực đã phân chia tổ chức Lão Đoàn thành hai phe, nhưng thật ra ngoài mặt bọn họ đều là tổ chức Lão Đoàn khiến người nghe sợ mất mậtLần trước Trác Việt đã ngăn nhiệm vụ tiền thưởng của Kim Bách Minh, đích thân đến thành phố BHơn nữa còn cố ý sẩy tay, phá hủy tỉ lệ hoàn thành nhiệm3vụ trăm phần trăm huyền thoại của tổ chức sát thủ Lão ĐoànLúc đó, giá trị con người của Tư Khoa Giai cũng rớt xuống, ảnh hưởng rất lớn tới anh ta.Hôm nay Trác Việt và Tư Khoa Giai đã như nước với lửa, hoặc là không gặp, một khi đã gặp thì chỉ có khai chiến cho đến khi một mất một cònBên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ba người tiến hành xử lý khử trùng và mặc trang phục chống khuẩn đặc biệtTrác Việt dẫn đường phía trước, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nắm tay nhau đi phía sauNọc độc rắn trong cơ thể Sa Tinh đã khuếch tán, bắt đầu xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của anh ta, thuốc1ức chế đã không thể nào ngăn cản được sự tấn công của nọc rắnSa Tinh có khuôn mặt chất phác, anh ta đang nằm trên giường nhìn lên trần nhàThấy bạn cũ, anh ta cố sức vịn mép giường ngồi dậy, trên mặt là nụ cười ngập tràn vui mừng“Cậu lại tới à, chuyện ở Miami đã giải quyết xong chưa?” Sa Tinh và Trác Việt trao đổi với nhau bằng tiếng nước X, Lâm Thiên nghe chẳng hiểu câu nào“Hôm nay mình có đưa hai người bạn đến thăm cậu.” Trác Việt giới thiệu với anh ta: “Người này là thủ trưởng Cổ - Cố Thành Kiêu, còn người này là vợ của thủ trưởng Cổ.” Vẻ mặt Lâm Thiển nghệt ra, nói gì vậy?6Có thể phiên dịch một chút không? Cố Thành Kiêu hiểu được một ít tiếng nước X nên mới gật đầu một cái về phía giường bệnh của Sa Tinh.Sa Tinh hơi kích động, không ngờ lại anh ta có thể tận mắt nhìn thấy Cố Thành Kiêu lúc còn sống“Thủ trưởng Cổ, lúc tôi làm sát thủ, chỉ cần trả tiền thì nhiệm vụ gì tôi cũng nhậnChỉ riêng mình anh, nếu như nhiệm vụ là ám sát anh thì tôi chẳng dám nhận đâu, mà không riêng gì tôi mà chẳng ai dám nhận.”Thời điểm Sa Tinh nói chuyện này, anh ta đều nói bằng giọng điệu ung dung, giống như khoe khoang quá khứ huy hoàng, lại giống như đùa giỡn, nhưng quan trọng4là anh ta cũng rất kính nể Cố Thành KiêuCố Thành Kiêu hiểu được tiếng nước X, có thể nói vài câu đơn giảnAnh đùa: “Có phải do giá thấp quá không?” Đối với một người sắp chết, hơn nữa lại còn trúng độc giống Lâm Thiên, Cố Thành Kiêu có cảm giác đồng tìnhSa Tinh cười rộ, lắc đầu nói: “Không không không, giá có cao đi nữa cũng không ai dám nhậnBởi vì trong lòng mọi người đều biết có những người có thể giết, có những người không giết được.” Cố Thành Kiêu: “Nói thẳng vậy à, không sợ tôi báo cáo hành tung của các cậu cho cảnh sát hình sự quốc tế sao?” Trác Việt hơi run, nhưng vẻ mặt Sa Tinh3vẫn ung dung như cũ: “Nếu anh muốn tố cáo thì cũng chẳng cần phải nói chúng tôi biết, đúng không thủ trưởng Cổ?” Biểu cảm Cố Thành Kiêu nghiêm túc, giống như câu nói đùa vừa rồi chỉ là sự giả vờ mà thôiTrác Việt hơi khẩn trương, Sa Tinh chỉ cười nhạt với người anh em: “Không sao, mình cũng sắp chết rồi, có thể nào cũng chẳng quan trọng nữa.” Trái tim Trác Việt co thắt: “Cậu cố chịu đựng, nhất định Thủy Tiên sẽ đem thuốc giải được điều chế đến.”Sa Tinh cười, vô cùng ấm áp: “Ôi chao, mình nhớ Thủy Tiên quá, nếu như có thể trị khỏi, mình nhất định phải thổ lộ với cô ấy.” Bọn họ cười cười nói nói, nhưng Lâm Thiển chẳng hiểu được câu nàoCô thầm níu vạt áo Cố Thành Kiêu, khẽ hỏi: “Mọi người đang nói gì đấy?” Vẻ mặt Cố Thành Kiêu nghiêm nghị đáp: “Anh cảnh cáo bọn họ, đợi khi nào tìm được thuốc giải chất độc trên người em, anh sẽ giao bọn họ cho cảnh sát hình sự quốc tếBọn họ đang cầu xin anh.” “..Dù em học ít nhưng anh cũng đừng hòng gạt emAnh muốn bắt bọn họ mà họ còn cười tươi vậy à?”“Bị em nhận ra rồi.” “...” Nhận ra rõ lắm đấyLâm Thiển không hiểu bọn họ nói gì, cô chỉ có thể quan sát nhiều một chútSa Tinh trước mặt đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xươngVóc dáng anh ta cao lớn, xương chân rất dài, một khi gầy đi thì giống như cây gậy trúc, mạch máu dưới da nổi rõ mồn mộtNói thật, tình hình Sa Tinh còn tốt hơn nhiều so với dự đoán tệ nhất mà Lâm Thiển đã nghĩ.Có điều dù Sa Tinh vừa nói đùa vừa che giấu, nhưng Lâm Thiên vẫn có thể nhận ra nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng anh taCô nghĩ, hẳn là anh ta đã trải qua một quá trình giày vò nên mới có thể cười nói được như ngày hôm nayChỉ một lát sau, Sa Tinh bất thình lình ngã vật xuống giường, cơ thể gầy yếu co quắp lại, co giật liên hồi, cố gắng chịu đựng cơn đau“Sa Tinh, Sa Tinh?” Tận mắt thấy người anh em phát độc, Trác Việt vô cùng đau lòng“Bác sĩ, bác sĩ, mau đến đây!” Bác sĩ và y tá đều chạy đếnDường như bọn họ đã quá quen với tình trạng này, vẻ mặt cả đám người đều lạnh tanh, phối hợp buộc chặt Sa Tinh vào giường bệnh một cách ăn ý thuần thụcĐám người Trác Việt bị đuổi đến sát tường, Cố Thành Kiêu nắm chặt tay Lâm Thiển, mà Lâm Thiển cũng vô thức trốn sau lưng Cố Thành KiêuLúc vừa mới vào bọn họ đã thấy trên giường treo những mảnh vải, hóa ra chúng dùng để buộc chặt tay chân Sa TinhLâm Thiển rất sợ hãi, nhưng cô ép mình phải rời khỏi bóng lưng của Cố Thành Kiêu, đối mặt với cảnh tượng trước mắt.Có lẽ không bao lâu nữa trong tương lai, cô sẽ bị độc phát mà đau đớn co rút toàn thân.Lâm Thiển thấy vẻ mặt lạnh lùng của y bác sĩ, giống như trong tay bọn họ không phải con người mà là một con vậtLúc này, có y tá đẩy bọn họ ra ngoàiTrước khi đi, Lâm Thiển nhìn thấy bác sĩ giơ lên một ống tiêm còn to hơn xương đùi của Sa Tinh, còn kim tiêm thì to bằng đầu ngón tay, đâm mạnh vào phần lưng của Sa Tinh.Dù bị “mời” ra khỏi phòng bệnh, bọn họ vẫn còn nghe được tiếng kêu gào đau đớn của Sa TinhAnh ta gào thét không quá lớn, nhưng âm thanh rất thảm thiếtHành động đó thể hiện sự đầu hàng đau đớn, nhưng anh ta lại càng khát vọng được sống hơnSa Tinh bằng lòng chịu đựng sự đối xử tàn nhẫn chỉ để tiếp tục được sốngCố Thành Kiêu vẫn luôn để ý cảm xúc của Lâm ThiểnKhi tình hình tồi tệ, anh che lỗ tại Lâm Thiển lại: “Đừng nghe nữa, em không cần phải tự hành hạ bản thân.”Nhưng Lâm Thiên lại kéo tay anh ra, đáp: “Không sao, em không cảm thấy đây là hành hạ, ngược lại càng khiến em có khát vọng được sống hơn.”
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Rõ ràng Tư Khoa Giai có thể dùng tay lại và tìm cơ hội khác, nhưng anh ta không làm vậy, vẫn phóng phi tiêu raHiện giờ Tư Khoa Giai đã ngồi vững vị trí đầu bảng sát thủ chợ đenHơn nữa, anh ta còn không ngừng đổi mới thành tích, giá trị con người cũng không ngừng tăng theo.Tuy rằng Trác Việt và Trác Lực đã phân chia tổ chức Lão Đoàn thành hai phe, nhưng thật ra ngoài mặt bọn họ đều là tổ chức Lão Đoàn khiến người nghe sợ mất mậtLần trước Trác Việt đã ngăn nhiệm vụ tiền thưởng của Kim Bách Minh, đích thân đến thành phố BHơn nữa còn cố ý sẩy tay, phá hủy tỉ lệ hoàn thành nhiệm3vụ trăm phần trăm huyền thoại của tổ chức sát thủ Lão ĐoànLúc đó, giá trị con người của Tư Khoa Giai cũng rớt xuống, ảnh hưởng rất lớn tới anh ta.Hôm nay Trác Việt và Tư Khoa Giai đã như nước với lửa, hoặc là không gặp, một khi đã gặp thì chỉ có khai chiến cho đến khi một mất một cònBên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ba người tiến hành xử lý khử trùng và mặc trang phục chống khuẩn đặc biệtTrác Việt dẫn đường phía trước, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nắm tay nhau đi phía sauNọc độc rắn trong cơ thể Sa Tinh đã khuếch tán, bắt đầu xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của anh ta, thuốc1ức chế đã không thể nào ngăn cản được sự tấn công của nọc rắnSa Tinh có khuôn mặt chất phác, anh ta đang nằm trên giường nhìn lên trần nhàThấy bạn cũ, anh ta cố sức vịn mép giường ngồi dậy, trên mặt là nụ cười ngập tràn vui mừng“Cậu lại tới à, chuyện ở Miami đã giải quyết xong chưa?” Sa Tinh và Trác Việt trao đổi với nhau bằng tiếng nước X, Lâm Thiên nghe chẳng hiểu câu nào“Hôm nay mình có đưa hai người bạn đến thăm cậu.” Trác Việt giới thiệu với anh ta: “Người này là thủ trưởng Cổ - Cố Thành Kiêu, còn người này là vợ của thủ trưởng Cổ.” Vẻ mặt Lâm Thiển nghệt ra, nói gì vậy?6Có thể phiên dịch một chút không? Cố Thành Kiêu hiểu được một ít tiếng nước X nên mới gật đầu một cái về phía giường bệnh của Sa Tinh.Sa Tinh hơi kích động, không ngờ lại anh ta có thể tận mắt nhìn thấy Cố Thành Kiêu lúc còn sống“Thủ trưởng Cổ, lúc tôi làm sát thủ, chỉ cần trả tiền thì nhiệm vụ gì tôi cũng nhậnChỉ riêng mình anh, nếu như nhiệm vụ là ám sát anh thì tôi chẳng dám nhận đâu, mà không riêng gì tôi mà chẳng ai dám nhận.”Thời điểm Sa Tinh nói chuyện này, anh ta đều nói bằng giọng điệu ung dung, giống như khoe khoang quá khứ huy hoàng, lại giống như đùa giỡn, nhưng quan trọng4là anh ta cũng rất kính nể Cố Thành KiêuCố Thành Kiêu hiểu được tiếng nước X, có thể nói vài câu đơn giảnAnh đùa: “Có phải do giá thấp quá không?” Đối với một người sắp chết, hơn nữa lại còn trúng độc giống Lâm Thiên, Cố Thành Kiêu có cảm giác đồng tìnhSa Tinh cười rộ, lắc đầu nói: “Không không không, giá có cao đi nữa cũng không ai dám nhậnBởi vì trong lòng mọi người đều biết có những người có thể giết, có những người không giết được.” Cố Thành Kiêu: “Nói thẳng vậy à, không sợ tôi báo cáo hành tung của các cậu cho cảnh sát hình sự quốc tế sao?” Trác Việt hơi run, nhưng vẻ mặt Sa Tinh3vẫn ung dung như cũ: “Nếu anh muốn tố cáo thì cũng chẳng cần phải nói chúng tôi biết, đúng không thủ trưởng Cổ?” Biểu cảm Cố Thành Kiêu nghiêm túc, giống như câu nói đùa vừa rồi chỉ là sự giả vờ mà thôiTrác Việt hơi khẩn trương, Sa Tinh chỉ cười nhạt với người anh em: “Không sao, mình cũng sắp chết rồi, có thể nào cũng chẳng quan trọng nữa.” Trái tim Trác Việt co thắt: “Cậu cố chịu đựng, nhất định Thủy Tiên sẽ đem thuốc giải được điều chế đến.”Sa Tinh cười, vô cùng ấm áp: “Ôi chao, mình nhớ Thủy Tiên quá, nếu như có thể trị khỏi, mình nhất định phải thổ lộ với cô ấy.” Bọn họ cười cười nói nói, nhưng Lâm Thiển chẳng hiểu được câu nàoCô thầm níu vạt áo Cố Thành Kiêu, khẽ hỏi: “Mọi người đang nói gì đấy?” Vẻ mặt Cố Thành Kiêu nghiêm nghị đáp: “Anh cảnh cáo bọn họ, đợi khi nào tìm được thuốc giải chất độc trên người em, anh sẽ giao bọn họ cho cảnh sát hình sự quốc tếBọn họ đang cầu xin anh.” “..Dù em học ít nhưng anh cũng đừng hòng gạt emAnh muốn bắt bọn họ mà họ còn cười tươi vậy à?”“Bị em nhận ra rồi.” “...” Nhận ra rõ lắm đấyLâm Thiển không hiểu bọn họ nói gì, cô chỉ có thể quan sát nhiều một chútSa Tinh trước mặt đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xươngVóc dáng anh ta cao lớn, xương chân rất dài, một khi gầy đi thì giống như cây gậy trúc, mạch máu dưới da nổi rõ mồn mộtNói thật, tình hình Sa Tinh còn tốt hơn nhiều so với dự đoán tệ nhất mà Lâm Thiển đã nghĩ.Có điều dù Sa Tinh vừa nói đùa vừa che giấu, nhưng Lâm Thiên vẫn có thể nhận ra nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng anh taCô nghĩ, hẳn là anh ta đã trải qua một quá trình giày vò nên mới có thể cười nói được như ngày hôm nayChỉ một lát sau, Sa Tinh bất thình lình ngã vật xuống giường, cơ thể gầy yếu co quắp lại, co giật liên hồi, cố gắng chịu đựng cơn đau“Sa Tinh, Sa Tinh?” Tận mắt thấy người anh em phát độc, Trác Việt vô cùng đau lòng“Bác sĩ, bác sĩ, mau đến đây!” Bác sĩ và y tá đều chạy đếnDường như bọn họ đã quá quen với tình trạng này, vẻ mặt cả đám người đều lạnh tanh, phối hợp buộc chặt Sa Tinh vào giường bệnh một cách ăn ý thuần thụcĐám người Trác Việt bị đuổi đến sát tường, Cố Thành Kiêu nắm chặt tay Lâm Thiển, mà Lâm Thiển cũng vô thức trốn sau lưng Cố Thành KiêuLúc vừa mới vào bọn họ đã thấy trên giường treo những mảnh vải, hóa ra chúng dùng để buộc chặt tay chân Sa TinhLâm Thiển rất sợ hãi, nhưng cô ép mình phải rời khỏi bóng lưng của Cố Thành Kiêu, đối mặt với cảnh tượng trước mắt.Có lẽ không bao lâu nữa trong tương lai, cô sẽ bị độc phát mà đau đớn co rút toàn thân.Lâm Thiển thấy vẻ mặt lạnh lùng của y bác sĩ, giống như trong tay bọn họ không phải con người mà là một con vậtLúc này, có y tá đẩy bọn họ ra ngoàiTrước khi đi, Lâm Thiển nhìn thấy bác sĩ giơ lên một ống tiêm còn to hơn xương đùi của Sa Tinh, còn kim tiêm thì to bằng đầu ngón tay, đâm mạnh vào phần lưng của Sa Tinh.Dù bị “mời” ra khỏi phòng bệnh, bọn họ vẫn còn nghe được tiếng kêu gào đau đớn của Sa TinhAnh ta gào thét không quá lớn, nhưng âm thanh rất thảm thiếtHành động đó thể hiện sự đầu hàng đau đớn, nhưng anh ta lại càng khát vọng được sống hơnSa Tinh bằng lòng chịu đựng sự đối xử tàn nhẫn chỉ để tiếp tục được sốngCố Thành Kiêu vẫn luôn để ý cảm xúc của Lâm ThiểnKhi tình hình tồi tệ, anh che lỗ tại Lâm Thiển lại: “Đừng nghe nữa, em không cần phải tự hành hạ bản thân.”Nhưng Lâm Thiên lại kéo tay anh ra, đáp: “Không sao, em không cảm thấy đây là hành hạ, ngược lại càng khiến em có khát vọng được sống hơn.”