Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 882: Vô tình gặp được lương diệu thần
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Cảm ơn bà, lưng bà đã khá hơn chưa?” “Vẫn vậy thôi, lúc đau lúc không.”“Vậy phải tiếp tục đến bệnh viện làm vật lý trị liệu sao?” “Cháu nhìn đi, bệnh viện đó đóng cửa rồi, không biết lúc nào mới trở lại làm việc bình thườngBà vẫn thấy bác sĩ ở đó chẳng đáng tin, ấn chẳng có lực gì cả, tốc độ nói chuyện lại nhanh, hỏi thêm một câu là khó chịuBọn họ cứ nhất quyết đòi nói chuyện với con bà, bảo bà lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu phương án điều trị của họ.”Trước đây hai ông bà cũng là giáo sư đại học nổi tiếng trong nước, am hiểu tiếng Anh, là người có địa vị rất được tôn trọngNhưng3khi đến đây, cảm giác ưu việt ban đầu cũng biến mất, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, tâm trạng cũng trở nên nhạy cảm hơn.“Có lẽ bác sĩ chỉ hi vọng con trai bà có thể quan tâm sức khỏe của bà một chút.” Bà cụ lắc đầu: “Bệnh viện này chưa trị hết cho bệnh nhân mà đã đóng cửa rồi, bà không đi nữa.” Lâm Thiên cười cườiBà cụ có sự cố chấp của mình, cô cũng không tiện nhiều lờiXưa nay Cố Thành Kiêu không thích đồ ngọt, cho nên anh chỉ chào hỏi hai ông bà rồi lên lầu ngủ bùAnh chuẩn bị buổi tối đến phòng thí nghiệm của Tiến sĩ McCleary khảo sát, chuyện cần thiết nhất bây giờ là nghỉ1ngơi dưỡng sứcLâm Thiển ngồi xuống ăn bánh ngọt, hỏi: “Bà à, bánh ngọt này mua ở cửa hàng nào thế? Mùi vị không tệ.”Bà cụ chỉ sang biệt thự đối diện: “Là nữ chủ nhân của nhà đối diện tặng đấy.” “Tốt vậy sao?”“Cách đây không lâu, cô ấy bị té ngã, lại đúng lúc người làm ra ngoàiCô ấy đang mang thai, sau khi té thì bị ra máuBà và ông nhà nghe tiếng kêu cứu nên mới gọi điện thoại cứu thương, may mà chữa trị kịp thời nên cô ấy và đứa bé mới không saoHaiz, bà thấy cô ấy còn trẻ, lại một mình mang thai sinh con, rất đáng thương!”“Chồng cô ấy đâu?”“Ông bà chưa gặp bao giờĐúng rồi, cô ấy cũng6là người nước taCô ấy nói mình là người thành phố B, nhưng bà cảm thấy khẩu ngữ của cô ấy có âm hưởng phương Nam, hẳn là người mới chuyển đến thành phố BHai tháng trước cô ấy mới chuyển đến đâyLúc mới qua còn không ra khỏi cửa, về sau biết nhau rồi, cô ấy thường sang đây thăm hỏi.”Bà cụ vừa mở đài phát thanh là đã nói thao thao bất tuyệt“Chồng cô ấy làm ăn ở trong nước, thường xuyên bận rộn, không đến đây thăm đượcCô ấy lại không biết tiếng Anh, người giúp việc lại không biết tiếng Trung, hai người ở nhà giống như ông nói gà bà nói vịt, trao đổi bằng cách khoa tay múa chânSau khi quen biết4ông bà thì cô ấy thường đưa người giúp việc đến đây nhờ ông bà phiên dịch giúpBà thật sự hoài nghi cô ấy chưa hề kết hôn, nói cho đúng thì chỉ là tình nhân được nhà giàu bao dưỡng, vì mang thai nên phải ra nước ngoài sinh con.”“Bà à, chuyện này không thể nói lung tung được.” “Haiz, bà cũng chỉ suy đoán thôi, nếu quả thật như vậy thì cô gái này đúng là ngốc, vừa ngốc vừa đáng thươngTên đàn ông vứt cô ấy nơi đất khách quê người, vậy mà cô ấy còn vui vẻ hớn hở sinh con cho người ta.” Đang nói chuyện, bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh khóc lóc ầm ĩ: “Bà không thể đối xử với3tôi như vậy được!” Lâm Thiển giật mình, giọng nói này rất quen thuộc, hơn nữa còn nói tiếng Trung.Không đợi cô phản ứng kịp, bà cụ đã chạy ra xem tình hình“Là tiếng của cô gái ở đối diện, mau ra xem xảy ra chuyện gì.”Lâm Thiển đi theo ra, vừa mở cửa, cô đã thấy một chiếc xe tải lớn đỗ trước cửa ngôi biệt thự, vài người đàn ông lực lưỡng đang liên tục chuyển đồ đạc từ trong nhà ra ngoàiĐứng bên cạnh xe tải là một người phụ nữ trung niên dáng vẻ sang trọngNgười phụ nữ này ước chừng hơn 40 tuổi, ăn mặc đúng mực, khí chất cao quý, vừa nhìn là biết người có tiềm lực kinh tếBà ta đang hối thúc đám người chuyển đồ nhanh lên.Còn một cô gái khác thì đang mặc quần áo rộng thùng thình, bụng nhô lên thấy rõ, đầu tóc xõa tung, hình tượng bết bátTay cô ta run run chỉ vào người phụ nữ trung niên, bất chấp có nhiều người xung quanh, lớn tiếng chất vấn: “Bà đã hỏi ý Kim Trang Sùng chưa mà dám làm vậy? Tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, nếu bà đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ không để bà chết tử tế!”.Lâm Thiển cả kinh, cô vừa nghe thấy cái gì? Kim Trang Sùng? Như vậy người phụ nữ có thai này là – Lương! Diệu! Thần!? Lâm Thiển cảm giác đầu óc nổ “bùm” một cáiThật không thể tưởng tượng được, thế giới này đúng là nhỏ bé, không ngờ Lương Diệu Thần lại ở ngay Los Angeles.Lúc trước cô nghe lén Kim Trang Sùng muốn đưa Lương Diệu Thần đang mang thai sang Mỹ, không ngờ lại là Los Angeles, mà lại còn ở đối diện với côNgười phụ nữ trung niên hừ một tiếng: “Cô đừng trông mong vào Kim Trang Sùng nữa, hiện giờ đến bản thân ông ta còn khó giữĐồ đạc và cả tòa nhà này đều là do tôi mua, tôi có quyền thu hồi.” Lương Diệu Thần cái hiểu cái không: “Cái gì mà khó giữ, anh ấy thế nào rồi?” “Thế nào, gần đây hai người không liên lạc sao?” “Tôi có gọi điện nhưng anh ấy vẫn luôn tắt máy...” “Phải rồi, ông ta và Kim Bách Minh đều bị bắt, sao không tắt máy cho được?” Lương Diệu Thần sợ ngây người, thụt lùi ba bốn bước, suýt chút thì ngã: “Không thể nào, không thể nào..Bà nói láo!” Lương Diệu Thần thét lên chói tai, hấp dẫn sự chú ý của hàng xóm lân cậnMọi người đều lục tục thò đầu ra khỏi cửa sổ xem, bao gồm cả Cố Thành Kiêu mới chợp mắt lúc nãyCố Thành Kiêu vừa nghe tiếng Lương Diệu Thần thì đã lập tức bật dậy, ra đứng ở ban công ngoài trời nhìn xuống.Người phụ nữ trung niên này là Chu Tử Thanh, vợ của Kim Trang Sùng.Chu Tử Thanh là con dâu do cha mẹ Kim Trang Sùng lựa chọnThời điểm hai người kết hôn, cũng xem như hai nhà môn đăng hộ đốiĐối với chuyện tình ái ngoài luồng của Kim Trang Sùng, Chu Tử Thanh cũng từng khóc lóc, náo loạnNhưng về sau, nhà họ Kim cường thịnh, mà nhà họ Chu lại từ từ suy bại nên lời nói của Chu Tử Thanh ngày càng không có trọng lượng, cũng càng ngày càng không thể quản nổi Kim Trang Sùng.Lại thêm áp lực phải sinh con trai, trong cơn tức giận, Chu Tử Thanh đã đưa ba đứa con gái đến Los Angeles, hoàn toàn tách ra ở riêng với Kim Trang Sùng.Đúng vậy, bọn họ chỉ tách ra ở riêng chứ không ly hônToàn bộ chi tiêu cuộc sống của Chu Tử Thanh và con gái ở Los Angeles đều do Kim Trang Sùng chi trả, Kim Trang Sùng chưa từng bỏ mặc con gái mình.Thay vì nói Kim Trang Sùng và Chu Tử Thanh là vợ chồng, chi bằng nói hai người họ là đối tác, là người hợp tác nuôi dưỡng ba đứa con gái, ngoài ra không còn gì khácNhững năm gần đây, theo số tuổi tăng dần, Kim Trang Sùng chơi bời chán chê và cũng không chơi nổi nữa, ông ta có ý định trở về với gia đìnhNhưng Lương Diệu Thần lại bất ngờ mang thai, ngăn cản ý định quay về của ông taSau khi thử máu thì biết được đó là một đứa con traiÔng ta già rồi mới có được mụn con trai, cho nên đương nhiên là vui mừng.
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Cảm ơn bà, lưng bà đã khá hơn chưa?” “Vẫn vậy thôi, lúc đau lúc không.”“Vậy phải tiếp tục đến bệnh viện làm vật lý trị liệu sao?” “Cháu nhìn đi, bệnh viện đó đóng cửa rồi, không biết lúc nào mới trở lại làm việc bình thườngBà vẫn thấy bác sĩ ở đó chẳng đáng tin, ấn chẳng có lực gì cả, tốc độ nói chuyện lại nhanh, hỏi thêm một câu là khó chịuBọn họ cứ nhất quyết đòi nói chuyện với con bà, bảo bà lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu phương án điều trị của họ.”Trước đây hai ông bà cũng là giáo sư đại học nổi tiếng trong nước, am hiểu tiếng Anh, là người có địa vị rất được tôn trọngNhưng3khi đến đây, cảm giác ưu việt ban đầu cũng biến mất, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, tâm trạng cũng trở nên nhạy cảm hơn.“Có lẽ bác sĩ chỉ hi vọng con trai bà có thể quan tâm sức khỏe của bà một chút.” Bà cụ lắc đầu: “Bệnh viện này chưa trị hết cho bệnh nhân mà đã đóng cửa rồi, bà không đi nữa.” Lâm Thiên cười cườiBà cụ có sự cố chấp của mình, cô cũng không tiện nhiều lờiXưa nay Cố Thành Kiêu không thích đồ ngọt, cho nên anh chỉ chào hỏi hai ông bà rồi lên lầu ngủ bùAnh chuẩn bị buổi tối đến phòng thí nghiệm của Tiến sĩ McCleary khảo sát, chuyện cần thiết nhất bây giờ là nghỉ1ngơi dưỡng sứcLâm Thiển ngồi xuống ăn bánh ngọt, hỏi: “Bà à, bánh ngọt này mua ở cửa hàng nào thế? Mùi vị không tệ.”Bà cụ chỉ sang biệt thự đối diện: “Là nữ chủ nhân của nhà đối diện tặng đấy.” “Tốt vậy sao?”“Cách đây không lâu, cô ấy bị té ngã, lại đúng lúc người làm ra ngoàiCô ấy đang mang thai, sau khi té thì bị ra máuBà và ông nhà nghe tiếng kêu cứu nên mới gọi điện thoại cứu thương, may mà chữa trị kịp thời nên cô ấy và đứa bé mới không saoHaiz, bà thấy cô ấy còn trẻ, lại một mình mang thai sinh con, rất đáng thương!”“Chồng cô ấy đâu?”“Ông bà chưa gặp bao giờĐúng rồi, cô ấy cũng6là người nước taCô ấy nói mình là người thành phố B, nhưng bà cảm thấy khẩu ngữ của cô ấy có âm hưởng phương Nam, hẳn là người mới chuyển đến thành phố BHai tháng trước cô ấy mới chuyển đến đâyLúc mới qua còn không ra khỏi cửa, về sau biết nhau rồi, cô ấy thường sang đây thăm hỏi.”Bà cụ vừa mở đài phát thanh là đã nói thao thao bất tuyệt“Chồng cô ấy làm ăn ở trong nước, thường xuyên bận rộn, không đến đây thăm đượcCô ấy lại không biết tiếng Anh, người giúp việc lại không biết tiếng Trung, hai người ở nhà giống như ông nói gà bà nói vịt, trao đổi bằng cách khoa tay múa chânSau khi quen biết4ông bà thì cô ấy thường đưa người giúp việc đến đây nhờ ông bà phiên dịch giúpBà thật sự hoài nghi cô ấy chưa hề kết hôn, nói cho đúng thì chỉ là tình nhân được nhà giàu bao dưỡng, vì mang thai nên phải ra nước ngoài sinh con.”“Bà à, chuyện này không thể nói lung tung được.” “Haiz, bà cũng chỉ suy đoán thôi, nếu quả thật như vậy thì cô gái này đúng là ngốc, vừa ngốc vừa đáng thươngTên đàn ông vứt cô ấy nơi đất khách quê người, vậy mà cô ấy còn vui vẻ hớn hở sinh con cho người ta.” Đang nói chuyện, bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh khóc lóc ầm ĩ: “Bà không thể đối xử với3tôi như vậy được!” Lâm Thiển giật mình, giọng nói này rất quen thuộc, hơn nữa còn nói tiếng Trung.Không đợi cô phản ứng kịp, bà cụ đã chạy ra xem tình hình“Là tiếng của cô gái ở đối diện, mau ra xem xảy ra chuyện gì.”Lâm Thiển đi theo ra, vừa mở cửa, cô đã thấy một chiếc xe tải lớn đỗ trước cửa ngôi biệt thự, vài người đàn ông lực lưỡng đang liên tục chuyển đồ đạc từ trong nhà ra ngoàiĐứng bên cạnh xe tải là một người phụ nữ trung niên dáng vẻ sang trọngNgười phụ nữ này ước chừng hơn 40 tuổi, ăn mặc đúng mực, khí chất cao quý, vừa nhìn là biết người có tiềm lực kinh tếBà ta đang hối thúc đám người chuyển đồ nhanh lên.Còn một cô gái khác thì đang mặc quần áo rộng thùng thình, bụng nhô lên thấy rõ, đầu tóc xõa tung, hình tượng bết bátTay cô ta run run chỉ vào người phụ nữ trung niên, bất chấp có nhiều người xung quanh, lớn tiếng chất vấn: “Bà đã hỏi ý Kim Trang Sùng chưa mà dám làm vậy? Tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, nếu bà đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ không để bà chết tử tế!”.Lâm Thiển cả kinh, cô vừa nghe thấy cái gì? Kim Trang Sùng? Như vậy người phụ nữ có thai này là – Lương! Diệu! Thần!? Lâm Thiển cảm giác đầu óc nổ “bùm” một cáiThật không thể tưởng tượng được, thế giới này đúng là nhỏ bé, không ngờ Lương Diệu Thần lại ở ngay Los Angeles.Lúc trước cô nghe lén Kim Trang Sùng muốn đưa Lương Diệu Thần đang mang thai sang Mỹ, không ngờ lại là Los Angeles, mà lại còn ở đối diện với côNgười phụ nữ trung niên hừ một tiếng: “Cô đừng trông mong vào Kim Trang Sùng nữa, hiện giờ đến bản thân ông ta còn khó giữĐồ đạc và cả tòa nhà này đều là do tôi mua, tôi có quyền thu hồi.” Lương Diệu Thần cái hiểu cái không: “Cái gì mà khó giữ, anh ấy thế nào rồi?” “Thế nào, gần đây hai người không liên lạc sao?” “Tôi có gọi điện nhưng anh ấy vẫn luôn tắt máy...” “Phải rồi, ông ta và Kim Bách Minh đều bị bắt, sao không tắt máy cho được?” Lương Diệu Thần sợ ngây người, thụt lùi ba bốn bước, suýt chút thì ngã: “Không thể nào, không thể nào..Bà nói láo!” Lương Diệu Thần thét lên chói tai, hấp dẫn sự chú ý của hàng xóm lân cậnMọi người đều lục tục thò đầu ra khỏi cửa sổ xem, bao gồm cả Cố Thành Kiêu mới chợp mắt lúc nãyCố Thành Kiêu vừa nghe tiếng Lương Diệu Thần thì đã lập tức bật dậy, ra đứng ở ban công ngoài trời nhìn xuống.Người phụ nữ trung niên này là Chu Tử Thanh, vợ của Kim Trang Sùng.Chu Tử Thanh là con dâu do cha mẹ Kim Trang Sùng lựa chọnThời điểm hai người kết hôn, cũng xem như hai nhà môn đăng hộ đốiĐối với chuyện tình ái ngoài luồng của Kim Trang Sùng, Chu Tử Thanh cũng từng khóc lóc, náo loạnNhưng về sau, nhà họ Kim cường thịnh, mà nhà họ Chu lại từ từ suy bại nên lời nói của Chu Tử Thanh ngày càng không có trọng lượng, cũng càng ngày càng không thể quản nổi Kim Trang Sùng.Lại thêm áp lực phải sinh con trai, trong cơn tức giận, Chu Tử Thanh đã đưa ba đứa con gái đến Los Angeles, hoàn toàn tách ra ở riêng với Kim Trang Sùng.Đúng vậy, bọn họ chỉ tách ra ở riêng chứ không ly hônToàn bộ chi tiêu cuộc sống của Chu Tử Thanh và con gái ở Los Angeles đều do Kim Trang Sùng chi trả, Kim Trang Sùng chưa từng bỏ mặc con gái mình.Thay vì nói Kim Trang Sùng và Chu Tử Thanh là vợ chồng, chi bằng nói hai người họ là đối tác, là người hợp tác nuôi dưỡng ba đứa con gái, ngoài ra không còn gì khácNhững năm gần đây, theo số tuổi tăng dần, Kim Trang Sùng chơi bời chán chê và cũng không chơi nổi nữa, ông ta có ý định trở về với gia đìnhNhưng Lương Diệu Thần lại bất ngờ mang thai, ngăn cản ý định quay về của ông taSau khi thử máu thì biết được đó là một đứa con traiÔng ta già rồi mới có được mụn con trai, cho nên đương nhiên là vui mừng.
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… “Cảm ơn bà, lưng bà đã khá hơn chưa?” “Vẫn vậy thôi, lúc đau lúc không.”“Vậy phải tiếp tục đến bệnh viện làm vật lý trị liệu sao?” “Cháu nhìn đi, bệnh viện đó đóng cửa rồi, không biết lúc nào mới trở lại làm việc bình thườngBà vẫn thấy bác sĩ ở đó chẳng đáng tin, ấn chẳng có lực gì cả, tốc độ nói chuyện lại nhanh, hỏi thêm một câu là khó chịuBọn họ cứ nhất quyết đòi nói chuyện với con bà, bảo bà lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu phương án điều trị của họ.”Trước đây hai ông bà cũng là giáo sư đại học nổi tiếng trong nước, am hiểu tiếng Anh, là người có địa vị rất được tôn trọngNhưng3khi đến đây, cảm giác ưu việt ban đầu cũng biến mất, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, tâm trạng cũng trở nên nhạy cảm hơn.“Có lẽ bác sĩ chỉ hi vọng con trai bà có thể quan tâm sức khỏe của bà một chút.” Bà cụ lắc đầu: “Bệnh viện này chưa trị hết cho bệnh nhân mà đã đóng cửa rồi, bà không đi nữa.” Lâm Thiên cười cườiBà cụ có sự cố chấp của mình, cô cũng không tiện nhiều lờiXưa nay Cố Thành Kiêu không thích đồ ngọt, cho nên anh chỉ chào hỏi hai ông bà rồi lên lầu ngủ bùAnh chuẩn bị buổi tối đến phòng thí nghiệm của Tiến sĩ McCleary khảo sát, chuyện cần thiết nhất bây giờ là nghỉ1ngơi dưỡng sứcLâm Thiển ngồi xuống ăn bánh ngọt, hỏi: “Bà à, bánh ngọt này mua ở cửa hàng nào thế? Mùi vị không tệ.”Bà cụ chỉ sang biệt thự đối diện: “Là nữ chủ nhân của nhà đối diện tặng đấy.” “Tốt vậy sao?”“Cách đây không lâu, cô ấy bị té ngã, lại đúng lúc người làm ra ngoàiCô ấy đang mang thai, sau khi té thì bị ra máuBà và ông nhà nghe tiếng kêu cứu nên mới gọi điện thoại cứu thương, may mà chữa trị kịp thời nên cô ấy và đứa bé mới không saoHaiz, bà thấy cô ấy còn trẻ, lại một mình mang thai sinh con, rất đáng thương!”“Chồng cô ấy đâu?”“Ông bà chưa gặp bao giờĐúng rồi, cô ấy cũng6là người nước taCô ấy nói mình là người thành phố B, nhưng bà cảm thấy khẩu ngữ của cô ấy có âm hưởng phương Nam, hẳn là người mới chuyển đến thành phố BHai tháng trước cô ấy mới chuyển đến đâyLúc mới qua còn không ra khỏi cửa, về sau biết nhau rồi, cô ấy thường sang đây thăm hỏi.”Bà cụ vừa mở đài phát thanh là đã nói thao thao bất tuyệt“Chồng cô ấy làm ăn ở trong nước, thường xuyên bận rộn, không đến đây thăm đượcCô ấy lại không biết tiếng Anh, người giúp việc lại không biết tiếng Trung, hai người ở nhà giống như ông nói gà bà nói vịt, trao đổi bằng cách khoa tay múa chânSau khi quen biết4ông bà thì cô ấy thường đưa người giúp việc đến đây nhờ ông bà phiên dịch giúpBà thật sự hoài nghi cô ấy chưa hề kết hôn, nói cho đúng thì chỉ là tình nhân được nhà giàu bao dưỡng, vì mang thai nên phải ra nước ngoài sinh con.”“Bà à, chuyện này không thể nói lung tung được.” “Haiz, bà cũng chỉ suy đoán thôi, nếu quả thật như vậy thì cô gái này đúng là ngốc, vừa ngốc vừa đáng thươngTên đàn ông vứt cô ấy nơi đất khách quê người, vậy mà cô ấy còn vui vẻ hớn hở sinh con cho người ta.” Đang nói chuyện, bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh khóc lóc ầm ĩ: “Bà không thể đối xử với3tôi như vậy được!” Lâm Thiển giật mình, giọng nói này rất quen thuộc, hơn nữa còn nói tiếng Trung.Không đợi cô phản ứng kịp, bà cụ đã chạy ra xem tình hình“Là tiếng của cô gái ở đối diện, mau ra xem xảy ra chuyện gì.”Lâm Thiển đi theo ra, vừa mở cửa, cô đã thấy một chiếc xe tải lớn đỗ trước cửa ngôi biệt thự, vài người đàn ông lực lưỡng đang liên tục chuyển đồ đạc từ trong nhà ra ngoàiĐứng bên cạnh xe tải là một người phụ nữ trung niên dáng vẻ sang trọngNgười phụ nữ này ước chừng hơn 40 tuổi, ăn mặc đúng mực, khí chất cao quý, vừa nhìn là biết người có tiềm lực kinh tếBà ta đang hối thúc đám người chuyển đồ nhanh lên.Còn một cô gái khác thì đang mặc quần áo rộng thùng thình, bụng nhô lên thấy rõ, đầu tóc xõa tung, hình tượng bết bátTay cô ta run run chỉ vào người phụ nữ trung niên, bất chấp có nhiều người xung quanh, lớn tiếng chất vấn: “Bà đã hỏi ý Kim Trang Sùng chưa mà dám làm vậy? Tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, nếu bà đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ không để bà chết tử tế!”.Lâm Thiển cả kinh, cô vừa nghe thấy cái gì? Kim Trang Sùng? Như vậy người phụ nữ có thai này là – Lương! Diệu! Thần!? Lâm Thiển cảm giác đầu óc nổ “bùm” một cáiThật không thể tưởng tượng được, thế giới này đúng là nhỏ bé, không ngờ Lương Diệu Thần lại ở ngay Los Angeles.Lúc trước cô nghe lén Kim Trang Sùng muốn đưa Lương Diệu Thần đang mang thai sang Mỹ, không ngờ lại là Los Angeles, mà lại còn ở đối diện với côNgười phụ nữ trung niên hừ một tiếng: “Cô đừng trông mong vào Kim Trang Sùng nữa, hiện giờ đến bản thân ông ta còn khó giữĐồ đạc và cả tòa nhà này đều là do tôi mua, tôi có quyền thu hồi.” Lương Diệu Thần cái hiểu cái không: “Cái gì mà khó giữ, anh ấy thế nào rồi?” “Thế nào, gần đây hai người không liên lạc sao?” “Tôi có gọi điện nhưng anh ấy vẫn luôn tắt máy...” “Phải rồi, ông ta và Kim Bách Minh đều bị bắt, sao không tắt máy cho được?” Lương Diệu Thần sợ ngây người, thụt lùi ba bốn bước, suýt chút thì ngã: “Không thể nào, không thể nào..Bà nói láo!” Lương Diệu Thần thét lên chói tai, hấp dẫn sự chú ý của hàng xóm lân cậnMọi người đều lục tục thò đầu ra khỏi cửa sổ xem, bao gồm cả Cố Thành Kiêu mới chợp mắt lúc nãyCố Thành Kiêu vừa nghe tiếng Lương Diệu Thần thì đã lập tức bật dậy, ra đứng ở ban công ngoài trời nhìn xuống.Người phụ nữ trung niên này là Chu Tử Thanh, vợ của Kim Trang Sùng.Chu Tử Thanh là con dâu do cha mẹ Kim Trang Sùng lựa chọnThời điểm hai người kết hôn, cũng xem như hai nhà môn đăng hộ đốiĐối với chuyện tình ái ngoài luồng của Kim Trang Sùng, Chu Tử Thanh cũng từng khóc lóc, náo loạnNhưng về sau, nhà họ Kim cường thịnh, mà nhà họ Chu lại từ từ suy bại nên lời nói của Chu Tử Thanh ngày càng không có trọng lượng, cũng càng ngày càng không thể quản nổi Kim Trang Sùng.Lại thêm áp lực phải sinh con trai, trong cơn tức giận, Chu Tử Thanh đã đưa ba đứa con gái đến Los Angeles, hoàn toàn tách ra ở riêng với Kim Trang Sùng.Đúng vậy, bọn họ chỉ tách ra ở riêng chứ không ly hônToàn bộ chi tiêu cuộc sống của Chu Tử Thanh và con gái ở Los Angeles đều do Kim Trang Sùng chi trả, Kim Trang Sùng chưa từng bỏ mặc con gái mình.Thay vì nói Kim Trang Sùng và Chu Tử Thanh là vợ chồng, chi bằng nói hai người họ là đối tác, là người hợp tác nuôi dưỡng ba đứa con gái, ngoài ra không còn gì khácNhững năm gần đây, theo số tuổi tăng dần, Kim Trang Sùng chơi bời chán chê và cũng không chơi nổi nữa, ông ta có ý định trở về với gia đìnhNhưng Lương Diệu Thần lại bất ngờ mang thai, ngăn cản ý định quay về của ông taSau khi thử máu thì biết được đó là một đứa con traiÔng ta già rồi mới có được mụn con trai, cho nên đương nhiên là vui mừng.