Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…

Chương 896: Tôi dụ chúng đi

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh ta có rất ít ký ức về mẹ, dù sao lúc đó anh ta cũng còn rất nhỏ, lại mất trí nhớ mười năm, rất nhiều ký ức tuổi thơ đã trở nên mơ hồAnh ta chỉ nhớ rằng mẹ của anh ta cũng trải ga giường giống vậyTrác Việt là người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thươngNhững gì đã trải qua khiến anh ta phải khoác lên mình bộ áo giáp cứng cỏiKhông ngờ, bên dưới bộ áo giáp này lại vẫn còn chỗ yếu mềmNhìn Phó Bạch Tuyết, dường như anh ta cảm thấy vết thương trên vai không còn đau đớn như vậy nữaAnh ta đã có thể thích ứng với sự kích thích của dịch lỏng, bây giờ anh ta chỉ có một3suy nghĩ duy nhất là bất luận thế nào cũng phải dẫn theo Phó Bạch Tuyết sống sót trở ra.“Xong rồi, anh có thể ngồi dậy không? Đến đây nằm đi..Nào, tôi giúp anh.”Trác Việt đau đớn đến mức suy yếu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khiến anh ta gần như mất nướcAnh ta thật sự không còn sức lực nữa“Trước tiên anh đứng dậy đi, sau đó xoay hướng là đượcChúng ta cùng cố gắng nào, được không?” Lúc này sắc mặt Trác Việt đã trở nên tái nhợt, đôi môi trắng bệch raAnh ta gật đầu, cắn răng, nín thở, ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Phó Bạch TuyếtVừa ngồi dậy, Trác Việt đã chóng mặt hoa mắtAnh ta hé mắt nhìn vị trí trái2phiến lá, sau đó đổ ập xuống“Ấy..chậm chút, chậm chút..Này, này, Trác Việt?...” Phó Bạch Tuyết gọi anh ta, anh ta cũng không phản ứng lại“Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?” Phó Bạch Tuyết lẩm bẩm, vừa hoảng sợ vừa rối rắm, trong đầu cố nhớ lại kiến thức cấp cứu mà mình đã học“Anh đợi chút, đừng ngủ mà, tôi lấy nước cho anh uốngAnh khoan hằng ngủ.”Phó Bạch Tuyết nhanh chóng lấy nước sạch tới, cổ tách miệng anh ta ra, cẩn thận đổ vào miệng.“Này, anh uống nước điAnh ra nhiều mồ hôi như vậy dễ mất nước lắm, dù thế nào cũng phải uống nhiều nước mới đượcNày!” Cô đổ nước, nước tràn qua khóe môi của Trác Việt mà chảy xuốngPhó1Bạch Tuyết mặc kệ anh ta uống được hay không, có thể uống bao nhiêu hay bấy nhiêuCô chạy tới chạy lui bốn chuyển, đút anh ta bốn lần nước rồi mới thôiSau đó cô lại ra ngoài hài rất nhiều lá cây to về, đắp lên người Trác Việt, về đêm nơi này rất lạnh, sợ anh ta bị lạnh thì toiPhỏ Bạch Tuyết chạy tới chạy lui, mồ hôi vã ra như tắmCô ngồi xuống đất thở gấp từng hơiLúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, cô nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài hải một ít trái cây dự phòng.Đi được nửa đường, đột nhiên bên tai loáng thoáng nghe thấy vài âm thanh,Phó Bạch Tuyết sửng sốt, hai tay ôm đông lớn trái1cây, đứng khựng tại chỗ.Cô không nghe lầm chứ? Có người tới sao?Cô vểnh tai lên nghe ngóng cẩn thận, thật sự là có người đến, nhưng có nghe không hiểu họ nói gìNhớ đến Trác Việt nói mình là người nước X, lẽ nào...Phó Bạch Tuyết căng thẳng sắp không thở được, là những kẻ bắt cóc cô sao? Là người đã bắn Trác Việt ư? Hay bọn họ là cùng một nhóm người? Cô từ từ xoay người lại thì thấy ánh lửa uốn lượn trên vách đá, lúc ẩn lúc hiện, len lỏi trong rừng cây rậm rạpHình như bọn chúng có rất nhiều người, nhìn số lượng đèn pha thì có ít nhất hai mươi người đếnĐây không phải là một tiểu đội hay sao?1Phó Bạch Tuyết trừng to mắtĐội ngũ đông như vậy, nhiều như vậy, nếu như chúng tìm được bọn họ thì cô và Trác Việt làm gì còn đường sống? Phản ứng đầu tiên của cô là trở lại hang động tìm Trác ViệtTrác Việt đang mê man tại chỗ, sắc mặt càng kém hơn, trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máuTrán anh ta toát đầy mồ hôi hột, sau lưng cũng ướt nhẹp.“Trác Việt, Trác Việt!”Lông mi Trác Việt động đậy, anh ta có ý thức, nhưng mí mắt nặng nề, không thể tỉnh lại nổi.Phỏ Bạch Tuyết không để ý nhiều như vậy đượcCô đặt đồng quả bên cạnh anh ta, sau đó lấy phiến lá to che đầu anh ta lại: “Có rất nhiều người từ trên kia xuống đây, tôi dụ bọn chúng điAnh tỉnh lại mà thấy đói thì lấy trái cây ănTôi dù chúng đi xong sẽ trở vềNếu như tôi không trở về..Đồng trái cây này đủ để anh cầm cự vài ngày.” Phỏ Bạch Tuyết da chân dập tắt đống lửa, cúi người nói thầm bên tai anh ta“Nếu như anh có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy niệm tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra tin tức của ba tôiBa tôi tên là Phó Gia Tiên.” Phó Gia Tiên? Lẽ nào là tiến sĩ ngành y bị Trác Lực bắt nhốt kia? Vì nghiên cứu chế tạo thuốc độc từ nọc rắn, Trác Lực đã bắt cóc Phó Gia Tiên sau buổi hội thảo về y học ở MelbournePhó Gia Tiên biết sự nguy hiểm của loại thuốc độc từ nọc rắn này nên không chịu nghe theo, Trác Lực liền bắt nhốt ông ta lại.Nhưng ý chí Phó Gia Tiên rất ngoan cường, đến giờ vẫn chưa chịu thỏa hiệp.Sở dĩ Trác Việt biết là do Diệp Thủy Tiên đã nói với anhPhó Gia Tiên vẫn không chịu phối hợp, Trác Lực hết cách nên đành lấy lui làm tiến, tìm đến học trò của Phó Gia Tiên, đó là Tiến sĩ McCleary.Hóa ra Phó Bạch Tuyết là con gái của Phó Gia Tiên, quả nhiên là cha nào con nấy.Đống lửa đã tắt, trong hang động tối om, anh ta có thể ngửi thấy mùi cỏ cây của chiếc lá đắp trên mặt mình, cùng với mùi quả dại đặt ở cạnh gò máIm lặng lắng nghe, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài,Quả thật có rất nhiều người đến đây.Phó Bạch Tuyết chạy đến cửa hang động, đội ngũ kia đã đến chỗ đầm nước, chúng đang ở ngay bờ bên kiaCô lập tức nằm nằm rạp xuống, nấp trong bụi cỏPhó Bạch Tuyết ở đây nửa tháng, đã nắm rõ địa thể nơi nàyTuy đầm nước không lớn, nhưng nếu đi dọc theo đầm nước để đến bờ bên kia cũng mất một khoảng thời gianHang động này nằm sau bụi có nên tương đối bí mật, lại thêm sắc trời tối mịt, dù cho bọn chúng đến đây cũng chưa chắc đã phát hiện ra.“Bên kia có tiếng động.” “Đuổi theo!”Phó Bạch Tuyết không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng vẫn nghe ra tiếng bước chân đang chạy về phía mìnhNguy rồi, bị phát hiện!Cô bắt đầu chạy điên cuồng trên đường núi gập ghềnh nghiêng ngả.Vì chạy quá nhanh, trời lại tối, cố vô ý vấp ngã“A...” Phó Bạch Tuyết muốn đứng lên nhưng không đứng nổi, mắt cá chân truyền đến cơn đau thấu tim, chân cô bị trẹo rồiĐám người đuổi phía sau càng ngày càng gần, cô cắn răng, cúi đầu lăn một vòng, giấu mình vào trong đám lá to rậm rạpTư Khoa Giai dẫn theo người chạy về phía phát ra âm thanh“Ở đâu? Ở đâu?” “Chắc chắn ở gần đây.” Lúc này trong bụi cỏ bỗng phát ra tiếng sột soạt.“Đoàng”, Tư Khoa Giai trực tiếp nã súng“Đến đó xem đi.”“Là một con mèo rừng.” Người kiểm tra báo lại, hơn nữa còn xách ra một con mèo rừng bị trúng đạn chết.Tư Khoa Giai thất vọng vô cùng: “Xuống hạ du tìm thử xem.”“Rõ!”Phó Bạch Tuyết đang nấp rất gần thi thể con mèo rừng, trái tim đập nhanh đến nỗi suýt nhảy ra ngoàiCô che ngực, không ngừng trấn an bản thân, may quá, may quả!

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh ta có rất ít ký ức về mẹ, dù sao lúc đó anh ta cũng còn rất nhỏ, lại mất trí nhớ mười năm, rất nhiều ký ức tuổi thơ đã trở nên mơ hồAnh ta chỉ nhớ rằng mẹ của anh ta cũng trải ga giường giống vậyTrác Việt là người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thươngNhững gì đã trải qua khiến anh ta phải khoác lên mình bộ áo giáp cứng cỏiKhông ngờ, bên dưới bộ áo giáp này lại vẫn còn chỗ yếu mềmNhìn Phó Bạch Tuyết, dường như anh ta cảm thấy vết thương trên vai không còn đau đớn như vậy nữaAnh ta đã có thể thích ứng với sự kích thích của dịch lỏng, bây giờ anh ta chỉ có một3suy nghĩ duy nhất là bất luận thế nào cũng phải dẫn theo Phó Bạch Tuyết sống sót trở ra.“Xong rồi, anh có thể ngồi dậy không? Đến đây nằm đi..Nào, tôi giúp anh.”Trác Việt đau đớn đến mức suy yếu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khiến anh ta gần như mất nướcAnh ta thật sự không còn sức lực nữa“Trước tiên anh đứng dậy đi, sau đó xoay hướng là đượcChúng ta cùng cố gắng nào, được không?” Lúc này sắc mặt Trác Việt đã trở nên tái nhợt, đôi môi trắng bệch raAnh ta gật đầu, cắn răng, nín thở, ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Phó Bạch TuyếtVừa ngồi dậy, Trác Việt đã chóng mặt hoa mắtAnh ta hé mắt nhìn vị trí trái2phiến lá, sau đó đổ ập xuống“Ấy..chậm chút, chậm chút..Này, này, Trác Việt?...” Phó Bạch Tuyết gọi anh ta, anh ta cũng không phản ứng lại“Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?” Phó Bạch Tuyết lẩm bẩm, vừa hoảng sợ vừa rối rắm, trong đầu cố nhớ lại kiến thức cấp cứu mà mình đã học“Anh đợi chút, đừng ngủ mà, tôi lấy nước cho anh uốngAnh khoan hằng ngủ.”Phó Bạch Tuyết nhanh chóng lấy nước sạch tới, cổ tách miệng anh ta ra, cẩn thận đổ vào miệng.“Này, anh uống nước điAnh ra nhiều mồ hôi như vậy dễ mất nước lắm, dù thế nào cũng phải uống nhiều nước mới đượcNày!” Cô đổ nước, nước tràn qua khóe môi của Trác Việt mà chảy xuốngPhó1Bạch Tuyết mặc kệ anh ta uống được hay không, có thể uống bao nhiêu hay bấy nhiêuCô chạy tới chạy lui bốn chuyển, đút anh ta bốn lần nước rồi mới thôiSau đó cô lại ra ngoài hài rất nhiều lá cây to về, đắp lên người Trác Việt, về đêm nơi này rất lạnh, sợ anh ta bị lạnh thì toiPhỏ Bạch Tuyết chạy tới chạy lui, mồ hôi vã ra như tắmCô ngồi xuống đất thở gấp từng hơiLúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, cô nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài hải một ít trái cây dự phòng.Đi được nửa đường, đột nhiên bên tai loáng thoáng nghe thấy vài âm thanh,Phó Bạch Tuyết sửng sốt, hai tay ôm đông lớn trái1cây, đứng khựng tại chỗ.Cô không nghe lầm chứ? Có người tới sao?Cô vểnh tai lên nghe ngóng cẩn thận, thật sự là có người đến, nhưng có nghe không hiểu họ nói gìNhớ đến Trác Việt nói mình là người nước X, lẽ nào...Phó Bạch Tuyết căng thẳng sắp không thở được, là những kẻ bắt cóc cô sao? Là người đã bắn Trác Việt ư? Hay bọn họ là cùng một nhóm người? Cô từ từ xoay người lại thì thấy ánh lửa uốn lượn trên vách đá, lúc ẩn lúc hiện, len lỏi trong rừng cây rậm rạpHình như bọn chúng có rất nhiều người, nhìn số lượng đèn pha thì có ít nhất hai mươi người đếnĐây không phải là một tiểu đội hay sao?1Phó Bạch Tuyết trừng to mắtĐội ngũ đông như vậy, nhiều như vậy, nếu như chúng tìm được bọn họ thì cô và Trác Việt làm gì còn đường sống? Phản ứng đầu tiên của cô là trở lại hang động tìm Trác ViệtTrác Việt đang mê man tại chỗ, sắc mặt càng kém hơn, trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máuTrán anh ta toát đầy mồ hôi hột, sau lưng cũng ướt nhẹp.“Trác Việt, Trác Việt!”Lông mi Trác Việt động đậy, anh ta có ý thức, nhưng mí mắt nặng nề, không thể tỉnh lại nổi.Phỏ Bạch Tuyết không để ý nhiều như vậy đượcCô đặt đồng quả bên cạnh anh ta, sau đó lấy phiến lá to che đầu anh ta lại: “Có rất nhiều người từ trên kia xuống đây, tôi dụ bọn chúng điAnh tỉnh lại mà thấy đói thì lấy trái cây ănTôi dù chúng đi xong sẽ trở vềNếu như tôi không trở về..Đồng trái cây này đủ để anh cầm cự vài ngày.” Phỏ Bạch Tuyết da chân dập tắt đống lửa, cúi người nói thầm bên tai anh ta“Nếu như anh có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy niệm tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra tin tức của ba tôiBa tôi tên là Phó Gia Tiên.” Phó Gia Tiên? Lẽ nào là tiến sĩ ngành y bị Trác Lực bắt nhốt kia? Vì nghiên cứu chế tạo thuốc độc từ nọc rắn, Trác Lực đã bắt cóc Phó Gia Tiên sau buổi hội thảo về y học ở MelbournePhó Gia Tiên biết sự nguy hiểm của loại thuốc độc từ nọc rắn này nên không chịu nghe theo, Trác Lực liền bắt nhốt ông ta lại.Nhưng ý chí Phó Gia Tiên rất ngoan cường, đến giờ vẫn chưa chịu thỏa hiệp.Sở dĩ Trác Việt biết là do Diệp Thủy Tiên đã nói với anhPhó Gia Tiên vẫn không chịu phối hợp, Trác Lực hết cách nên đành lấy lui làm tiến, tìm đến học trò của Phó Gia Tiên, đó là Tiến sĩ McCleary.Hóa ra Phó Bạch Tuyết là con gái của Phó Gia Tiên, quả nhiên là cha nào con nấy.Đống lửa đã tắt, trong hang động tối om, anh ta có thể ngửi thấy mùi cỏ cây của chiếc lá đắp trên mặt mình, cùng với mùi quả dại đặt ở cạnh gò máIm lặng lắng nghe, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài,Quả thật có rất nhiều người đến đây.Phó Bạch Tuyết chạy đến cửa hang động, đội ngũ kia đã đến chỗ đầm nước, chúng đang ở ngay bờ bên kiaCô lập tức nằm nằm rạp xuống, nấp trong bụi cỏPhó Bạch Tuyết ở đây nửa tháng, đã nắm rõ địa thể nơi nàyTuy đầm nước không lớn, nhưng nếu đi dọc theo đầm nước để đến bờ bên kia cũng mất một khoảng thời gianHang động này nằm sau bụi có nên tương đối bí mật, lại thêm sắc trời tối mịt, dù cho bọn chúng đến đây cũng chưa chắc đã phát hiện ra.“Bên kia có tiếng động.” “Đuổi theo!”Phó Bạch Tuyết không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng vẫn nghe ra tiếng bước chân đang chạy về phía mìnhNguy rồi, bị phát hiện!Cô bắt đầu chạy điên cuồng trên đường núi gập ghềnh nghiêng ngả.Vì chạy quá nhanh, trời lại tối, cố vô ý vấp ngã“A...” Phó Bạch Tuyết muốn đứng lên nhưng không đứng nổi, mắt cá chân truyền đến cơn đau thấu tim, chân cô bị trẹo rồiĐám người đuổi phía sau càng ngày càng gần, cô cắn răng, cúi đầu lăn một vòng, giấu mình vào trong đám lá to rậm rạpTư Khoa Giai dẫn theo người chạy về phía phát ra âm thanh“Ở đâu? Ở đâu?” “Chắc chắn ở gần đây.” Lúc này trong bụi cỏ bỗng phát ra tiếng sột soạt.“Đoàng”, Tư Khoa Giai trực tiếp nã súng“Đến đó xem đi.”“Là một con mèo rừng.” Người kiểm tra báo lại, hơn nữa còn xách ra một con mèo rừng bị trúng đạn chết.Tư Khoa Giai thất vọng vô cùng: “Xuống hạ du tìm thử xem.”“Rõ!”Phó Bạch Tuyết đang nấp rất gần thi thể con mèo rừng, trái tim đập nhanh đến nỗi suýt nhảy ra ngoàiCô che ngực, không ngừng trấn an bản thân, may quá, may quả!

Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Anh ta có rất ít ký ức về mẹ, dù sao lúc đó anh ta cũng còn rất nhỏ, lại mất trí nhớ mười năm, rất nhiều ký ức tuổi thơ đã trở nên mơ hồAnh ta chỉ nhớ rằng mẹ của anh ta cũng trải ga giường giống vậyTrác Việt là người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thươngNhững gì đã trải qua khiến anh ta phải khoác lên mình bộ áo giáp cứng cỏiKhông ngờ, bên dưới bộ áo giáp này lại vẫn còn chỗ yếu mềmNhìn Phó Bạch Tuyết, dường như anh ta cảm thấy vết thương trên vai không còn đau đớn như vậy nữaAnh ta đã có thể thích ứng với sự kích thích của dịch lỏng, bây giờ anh ta chỉ có một3suy nghĩ duy nhất là bất luận thế nào cũng phải dẫn theo Phó Bạch Tuyết sống sót trở ra.“Xong rồi, anh có thể ngồi dậy không? Đến đây nằm đi..Nào, tôi giúp anh.”Trác Việt đau đớn đến mức suy yếu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khiến anh ta gần như mất nướcAnh ta thật sự không còn sức lực nữa“Trước tiên anh đứng dậy đi, sau đó xoay hướng là đượcChúng ta cùng cố gắng nào, được không?” Lúc này sắc mặt Trác Việt đã trở nên tái nhợt, đôi môi trắng bệch raAnh ta gật đầu, cắn răng, nín thở, ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Phó Bạch TuyếtVừa ngồi dậy, Trác Việt đã chóng mặt hoa mắtAnh ta hé mắt nhìn vị trí trái2phiến lá, sau đó đổ ập xuống“Ấy..chậm chút, chậm chút..Này, này, Trác Việt?...” Phó Bạch Tuyết gọi anh ta, anh ta cũng không phản ứng lại“Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?” Phó Bạch Tuyết lẩm bẩm, vừa hoảng sợ vừa rối rắm, trong đầu cố nhớ lại kiến thức cấp cứu mà mình đã học“Anh đợi chút, đừng ngủ mà, tôi lấy nước cho anh uốngAnh khoan hằng ngủ.”Phó Bạch Tuyết nhanh chóng lấy nước sạch tới, cổ tách miệng anh ta ra, cẩn thận đổ vào miệng.“Này, anh uống nước điAnh ra nhiều mồ hôi như vậy dễ mất nước lắm, dù thế nào cũng phải uống nhiều nước mới đượcNày!” Cô đổ nước, nước tràn qua khóe môi của Trác Việt mà chảy xuốngPhó1Bạch Tuyết mặc kệ anh ta uống được hay không, có thể uống bao nhiêu hay bấy nhiêuCô chạy tới chạy lui bốn chuyển, đút anh ta bốn lần nước rồi mới thôiSau đó cô lại ra ngoài hài rất nhiều lá cây to về, đắp lên người Trác Việt, về đêm nơi này rất lạnh, sợ anh ta bị lạnh thì toiPhỏ Bạch Tuyết chạy tới chạy lui, mồ hôi vã ra như tắmCô ngồi xuống đất thở gấp từng hơiLúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, cô nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài hải một ít trái cây dự phòng.Đi được nửa đường, đột nhiên bên tai loáng thoáng nghe thấy vài âm thanh,Phó Bạch Tuyết sửng sốt, hai tay ôm đông lớn trái1cây, đứng khựng tại chỗ.Cô không nghe lầm chứ? Có người tới sao?Cô vểnh tai lên nghe ngóng cẩn thận, thật sự là có người đến, nhưng có nghe không hiểu họ nói gìNhớ đến Trác Việt nói mình là người nước X, lẽ nào...Phó Bạch Tuyết căng thẳng sắp không thở được, là những kẻ bắt cóc cô sao? Là người đã bắn Trác Việt ư? Hay bọn họ là cùng một nhóm người? Cô từ từ xoay người lại thì thấy ánh lửa uốn lượn trên vách đá, lúc ẩn lúc hiện, len lỏi trong rừng cây rậm rạpHình như bọn chúng có rất nhiều người, nhìn số lượng đèn pha thì có ít nhất hai mươi người đếnĐây không phải là một tiểu đội hay sao?1Phó Bạch Tuyết trừng to mắtĐội ngũ đông như vậy, nhiều như vậy, nếu như chúng tìm được bọn họ thì cô và Trác Việt làm gì còn đường sống? Phản ứng đầu tiên của cô là trở lại hang động tìm Trác ViệtTrác Việt đang mê man tại chỗ, sắc mặt càng kém hơn, trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máuTrán anh ta toát đầy mồ hôi hột, sau lưng cũng ướt nhẹp.“Trác Việt, Trác Việt!”Lông mi Trác Việt động đậy, anh ta có ý thức, nhưng mí mắt nặng nề, không thể tỉnh lại nổi.Phỏ Bạch Tuyết không để ý nhiều như vậy đượcCô đặt đồng quả bên cạnh anh ta, sau đó lấy phiến lá to che đầu anh ta lại: “Có rất nhiều người từ trên kia xuống đây, tôi dụ bọn chúng điAnh tỉnh lại mà thấy đói thì lấy trái cây ănTôi dù chúng đi xong sẽ trở vềNếu như tôi không trở về..Đồng trái cây này đủ để anh cầm cự vài ngày.” Phỏ Bạch Tuyết da chân dập tắt đống lửa, cúi người nói thầm bên tai anh ta“Nếu như anh có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy niệm tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra tin tức của ba tôiBa tôi tên là Phó Gia Tiên.” Phó Gia Tiên? Lẽ nào là tiến sĩ ngành y bị Trác Lực bắt nhốt kia? Vì nghiên cứu chế tạo thuốc độc từ nọc rắn, Trác Lực đã bắt cóc Phó Gia Tiên sau buổi hội thảo về y học ở MelbournePhó Gia Tiên biết sự nguy hiểm của loại thuốc độc từ nọc rắn này nên không chịu nghe theo, Trác Lực liền bắt nhốt ông ta lại.Nhưng ý chí Phó Gia Tiên rất ngoan cường, đến giờ vẫn chưa chịu thỏa hiệp.Sở dĩ Trác Việt biết là do Diệp Thủy Tiên đã nói với anhPhó Gia Tiên vẫn không chịu phối hợp, Trác Lực hết cách nên đành lấy lui làm tiến, tìm đến học trò của Phó Gia Tiên, đó là Tiến sĩ McCleary.Hóa ra Phó Bạch Tuyết là con gái của Phó Gia Tiên, quả nhiên là cha nào con nấy.Đống lửa đã tắt, trong hang động tối om, anh ta có thể ngửi thấy mùi cỏ cây của chiếc lá đắp trên mặt mình, cùng với mùi quả dại đặt ở cạnh gò máIm lặng lắng nghe, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài,Quả thật có rất nhiều người đến đây.Phó Bạch Tuyết chạy đến cửa hang động, đội ngũ kia đã đến chỗ đầm nước, chúng đang ở ngay bờ bên kiaCô lập tức nằm nằm rạp xuống, nấp trong bụi cỏPhó Bạch Tuyết ở đây nửa tháng, đã nắm rõ địa thể nơi nàyTuy đầm nước không lớn, nhưng nếu đi dọc theo đầm nước để đến bờ bên kia cũng mất một khoảng thời gianHang động này nằm sau bụi có nên tương đối bí mật, lại thêm sắc trời tối mịt, dù cho bọn chúng đến đây cũng chưa chắc đã phát hiện ra.“Bên kia có tiếng động.” “Đuổi theo!”Phó Bạch Tuyết không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng vẫn nghe ra tiếng bước chân đang chạy về phía mìnhNguy rồi, bị phát hiện!Cô bắt đầu chạy điên cuồng trên đường núi gập ghềnh nghiêng ngả.Vì chạy quá nhanh, trời lại tối, cố vô ý vấp ngã“A...” Phó Bạch Tuyết muốn đứng lên nhưng không đứng nổi, mắt cá chân truyền đến cơn đau thấu tim, chân cô bị trẹo rồiĐám người đuổi phía sau càng ngày càng gần, cô cắn răng, cúi đầu lăn một vòng, giấu mình vào trong đám lá to rậm rạpTư Khoa Giai dẫn theo người chạy về phía phát ra âm thanh“Ở đâu? Ở đâu?” “Chắc chắn ở gần đây.” Lúc này trong bụi cỏ bỗng phát ra tiếng sột soạt.“Đoàng”, Tư Khoa Giai trực tiếp nã súng“Đến đó xem đi.”“Là một con mèo rừng.” Người kiểm tra báo lại, hơn nữa còn xách ra một con mèo rừng bị trúng đạn chết.Tư Khoa Giai thất vọng vô cùng: “Xuống hạ du tìm thử xem.”“Rõ!”Phó Bạch Tuyết đang nấp rất gần thi thể con mèo rừng, trái tim đập nhanh đến nỗi suýt nhảy ra ngoàiCô che ngực, không ngừng trấn an bản thân, may quá, may quả!

Chương 896: Tôi dụ chúng đi