Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn…
Chương 897: Bí mật trong hang động (1)
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Cô chắp hai tay trước ngực vái lạy con mèo rừng đã chết, lẩm bẩm: “Mèo con ơi mèo con, cảm ơn mày đã cứu tao!” Sau đó cổ kính cẩn dùng hai tay ôm con mèo rừng lên, trên thân con mèo vẫn còn hơi ấm, cô bước vào bên trong hai bước, lấy chân vạch lớp lá mục ra, nhẹ nhàng đặt xác con mèo rừng vào, sau đó lấy đả và lá mục phủ lại.“Mèo con, tao chỉ có thể làm như vậy cho màyHi vọng mày không chê, mong mày được yên nghỉ” An táng mèo rừng xong, Phó Bạch Tuyết lại nhìn về hướng đám người rời đi, cuối tầm mắt là một khoảng tối tăm, chẳng thấy được gì, chắc là bọn chúng đã đi xa rồiThể là cô cẩn thận dò3dẫm trở lại hang độngĐổng lửa lại bùng lên lần nữaCô nhấc phiến lá lớn đắp trên mặt Trác Việt raAnh vẫn còn hôn mê, toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợtCô kiểm tra vết thương trên vai trái anh, vì không phải băng bằng băng gạc nên cô không thể nhìn ra được gìBây giờ, cô vô cùng rầu rĩ vì mình học hành chẳng ra làm saoTrong tình huống Trác Việt không hề có bất kỳ phương pháp khử trùng nào, việc lấy đạn bằng tay không rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùngNếu như nói lấy đạn ra là dựa vào sự can đảm và mạnh mẽ của anh ta, vậy nhiễm trùng chẳng dựa vào cái gì cả, đây là một tình huống bất khả kháng“Trác Việt, Trác Việt?”Phó Bạch Tuyết2thử gọi anh ta, muốn giúp anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng vừa sờ vào đã nóng phỏng tayAnh ta đang phát sốtPhó Bạch Tuyết hoảng hốt, cô chỉ học qua lý thuyết sơ bộ về hộ lý, nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, đây là lần đầu tiênBị sốt không thể đắp kín, nhưng thật may là anh ta còn đổ mồ hôi, chỉ cần đổ mồ hôi là có thể hạ nhiệt.Suy nghĩ vậy, cô bỏ những phiến lá đắp lên người anh ta xuống, không đắp kín nữaSau đó, cô chạy tới chạy lui lấy nước cho anh ta, lúc thì đút anh ta uống, lúc thì lấy tay mình nhúng nước chà lau cơ thể và tay chân cho anh taNước có thể giảm nhiệt lượng trên cơ1thể, vì vậy cô cứ lau nước lên người anh ta hết lần này đến lần khácĐây là cách hạ sốt vật lýở nơi này, không có thứ gì để lau người, cô chỉ đành sử dụng tay mìnhKhi tay cô phủ lên người anh ta, nhất là những chỗ như dưới nách và chỗ nhạy cảm trên cơ thể, cô đều cảm thấy thẹn thùng.“Này, không phải tôi cố ý sàm sỡ anh đâu, trong mắt bác sĩ không phân biệt giới tính, trong mắt sinh viên y khoa cũng vậyBác sĩ phụ khoa còn có bác sĩ nam nữa mà, tôi đây đã tính là gì đâu.”“Này, anh nhất định phải cố gắng vượt qua, chúng ta không thể ở chỗ này lâu đượcTôi sợ bọn chúng lùng sục hạ du một vòng nhưng không tìm1thấy sẽ quay ngược lại tìm, ban ngày rất dễ phát hiện ra hang động này.”“Anh uống nhiều nước vào, xin anh đẩy, anh ra nhiều mồ hôi như vậy rất dễ bị mất nước, nếu như bị sốc vì mất nước thì phải làm sao đây? Tôi vẫn đang trông chờ anh đưa tôi ra khỏi đây đẩy, xin anh cố gắng chịu đựng, được không?Tối đó, Phó Bạch Tuyết thức trắng đêm không ngủ, cứ chạy tới chạy lui lấy nước ở đầm, cô cũng chẳng nhớ mình đã chạy bao nhiêu lầnCho đến khi gần sáng, rốt cuộc cô cũng mệt mỏi mà ngồi phịch xuống đất.Phó Bạch Tuyết dựa lên tảng đá, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi ngayKhông biết đã qua bao lâu, ánh sáng mặt trời ở bên ngoài chiếu từ1trên xuốngÁnh sáng xuyên qua tầng tầng lớp bóng cây, cuối cùng cũng chiếu tới đầm nước.Cá nhỏ trong đầm đang nô đùa, dập dờn từng làn sóng, mặt nước lăn tăn, vô cùng tráng lệ.Cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong giây phút mặt trời ban trưa chiều từ đỉnh đầu xuống.Trác Việt tỉnh lại đúng ngay lúc này, đây chính là thời điểm hang động sáng sủa nhất.Anh ta từ từ mở mắt raĐống lửa bên cạnh đã cháy hết, chỉ còn lại tro tànAnh ta hướng tầm mắt về nơi xa, nhìn thấy đầm nước phát sáng giống như bị chiếu đèn pha, hệt như tiên cảnh.Dời tầm mắt, anh ta nhìn thấy Phó Bạch Tuyết đang nằm nhoài lên tảng đá mà ngủDường như cô ngủ rất sâu, nhưng tư thế này sẽ khiến cho tay chân cô bị tế.Cơ thể Trác Việt vô cùng suy yếu, không nói lớn đượcAnh ta gọi mấy lần nhưng cũng không thể đánh thức Phó Bạch TuyếtThôi, để cô ngủ thêm một lát đi.Anh ta nghĩ.Trác Việt nhìn xung quanh, cơ thể anh ta đã quá suy yếu, chỉ có thể đảo tròng mắtTầm mắt có thể phóng ra xa, nhưng lại không thể thấy được bên cạnh, anh ta thấy chỗ tay phải của mình có thứ gì đó giống như một ít trái cây.– “Có rất nhiều người từ bên trên xuống dây, tôi đi dụ bọn họNếu anh tỉnh lại thấy đói thì ăn quả nhéTôi dụ bọn chúng đi xa rồi sẽ trở vềNếu như tôi không trở về..Đồng trái cây này cũng đủ để anh cầm cự vài ngày.”- “Nếu như có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy nể tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra về tin tức của ba tôiBa tôi tên là Phó Gia Tiên.” Trác Việt nhớ lại những lời tối hôm qua Phó Bạch Tuyết đã ghé vào tai anh ta nói, cô gái trông yếu đuối này đã cứu mạng anh taAnh ta rất khác, cũng rất đói, bản năng cầu sinh thôi thúc anh ta cầm những quả dại kiaQuả dại đó cho dù là hình dáng hay màu sắc đều rất giống trái mậnAnh ta há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, mùi vị chua ngọt ngon miệng kích thích vị giác của anh ta, đồng thời khơi dậy cảm giác đói bụngTrác Việt ăn vài miếng thì cảm thấy sức lực khôi phục được một chút.Vừa ăn, anh ta vừa quan sát phía ngoài dầm nướcAnh ta phát hiện lúc đầm nước xao động gợn sóng lăn tăn, ánh sáng trong động đặc biệt mạnh hơnAnh ta nghĩ, hẳn là ánh sáng giữa trưa chiều thẳng xuống mặt nước, mặt nước lại giống như một tấm gương, khúc xạ vào trong hang độngLúc này trong hang núi chẳng những sáng trưng mà còn rất ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu.Trác Việt nằm ngửa, nhai trải dại ngon lành trong miệng, ánh mắt từ từ phân tán, chuyển dời lên trênAnh ta có thể cảm thấy cơ thể mình khôi phục từng chút mộtBỗng nhiên, dường như anh ta thấy trên đỉnh đang có một khoảng ngănTrác Việt chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn kĩ phía trênQuả nhiên bên trên có khoảng ngăn, nhưng điều khiển người ta kinh ngạc nhất là còn có một cầu thang đá uốn lượn từ dưới lên trênRõ ràng bậc thang này được con người đục đẽoTối qua đám người Tư Khoa Giai dẫn xuống cũng không tìm thấy được hang động, chứng minh bọn chúng không biết nơi nàyNếu vậy, chẳng lẽ bậc thang này là do..ông ngoại làm?
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Cô chắp hai tay trước ngực vái lạy con mèo rừng đã chết, lẩm bẩm: “Mèo con ơi mèo con, cảm ơn mày đã cứu tao!” Sau đó cổ kính cẩn dùng hai tay ôm con mèo rừng lên, trên thân con mèo vẫn còn hơi ấm, cô bước vào bên trong hai bước, lấy chân vạch lớp lá mục ra, nhẹ nhàng đặt xác con mèo rừng vào, sau đó lấy đả và lá mục phủ lại.“Mèo con, tao chỉ có thể làm như vậy cho màyHi vọng mày không chê, mong mày được yên nghỉ” An táng mèo rừng xong, Phó Bạch Tuyết lại nhìn về hướng đám người rời đi, cuối tầm mắt là một khoảng tối tăm, chẳng thấy được gì, chắc là bọn chúng đã đi xa rồiThể là cô cẩn thận dò3dẫm trở lại hang độngĐổng lửa lại bùng lên lần nữaCô nhấc phiến lá lớn đắp trên mặt Trác Việt raAnh vẫn còn hôn mê, toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợtCô kiểm tra vết thương trên vai trái anh, vì không phải băng bằng băng gạc nên cô không thể nhìn ra được gìBây giờ, cô vô cùng rầu rĩ vì mình học hành chẳng ra làm saoTrong tình huống Trác Việt không hề có bất kỳ phương pháp khử trùng nào, việc lấy đạn bằng tay không rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùngNếu như nói lấy đạn ra là dựa vào sự can đảm và mạnh mẽ của anh ta, vậy nhiễm trùng chẳng dựa vào cái gì cả, đây là một tình huống bất khả kháng“Trác Việt, Trác Việt?”Phó Bạch Tuyết2thử gọi anh ta, muốn giúp anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng vừa sờ vào đã nóng phỏng tayAnh ta đang phát sốtPhó Bạch Tuyết hoảng hốt, cô chỉ học qua lý thuyết sơ bộ về hộ lý, nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, đây là lần đầu tiênBị sốt không thể đắp kín, nhưng thật may là anh ta còn đổ mồ hôi, chỉ cần đổ mồ hôi là có thể hạ nhiệt.Suy nghĩ vậy, cô bỏ những phiến lá đắp lên người anh ta xuống, không đắp kín nữaSau đó, cô chạy tới chạy lui lấy nước cho anh ta, lúc thì đút anh ta uống, lúc thì lấy tay mình nhúng nước chà lau cơ thể và tay chân cho anh taNước có thể giảm nhiệt lượng trên cơ1thể, vì vậy cô cứ lau nước lên người anh ta hết lần này đến lần khácĐây là cách hạ sốt vật lýở nơi này, không có thứ gì để lau người, cô chỉ đành sử dụng tay mìnhKhi tay cô phủ lên người anh ta, nhất là những chỗ như dưới nách và chỗ nhạy cảm trên cơ thể, cô đều cảm thấy thẹn thùng.“Này, không phải tôi cố ý sàm sỡ anh đâu, trong mắt bác sĩ không phân biệt giới tính, trong mắt sinh viên y khoa cũng vậyBác sĩ phụ khoa còn có bác sĩ nam nữa mà, tôi đây đã tính là gì đâu.”“Này, anh nhất định phải cố gắng vượt qua, chúng ta không thể ở chỗ này lâu đượcTôi sợ bọn chúng lùng sục hạ du một vòng nhưng không tìm1thấy sẽ quay ngược lại tìm, ban ngày rất dễ phát hiện ra hang động này.”“Anh uống nhiều nước vào, xin anh đẩy, anh ra nhiều mồ hôi như vậy rất dễ bị mất nước, nếu như bị sốc vì mất nước thì phải làm sao đây? Tôi vẫn đang trông chờ anh đưa tôi ra khỏi đây đẩy, xin anh cố gắng chịu đựng, được không?Tối đó, Phó Bạch Tuyết thức trắng đêm không ngủ, cứ chạy tới chạy lui lấy nước ở đầm, cô cũng chẳng nhớ mình đã chạy bao nhiêu lầnCho đến khi gần sáng, rốt cuộc cô cũng mệt mỏi mà ngồi phịch xuống đất.Phó Bạch Tuyết dựa lên tảng đá, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi ngayKhông biết đã qua bao lâu, ánh sáng mặt trời ở bên ngoài chiếu từ1trên xuốngÁnh sáng xuyên qua tầng tầng lớp bóng cây, cuối cùng cũng chiếu tới đầm nước.Cá nhỏ trong đầm đang nô đùa, dập dờn từng làn sóng, mặt nước lăn tăn, vô cùng tráng lệ.Cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong giây phút mặt trời ban trưa chiều từ đỉnh đầu xuống.Trác Việt tỉnh lại đúng ngay lúc này, đây chính là thời điểm hang động sáng sủa nhất.Anh ta từ từ mở mắt raĐống lửa bên cạnh đã cháy hết, chỉ còn lại tro tànAnh ta hướng tầm mắt về nơi xa, nhìn thấy đầm nước phát sáng giống như bị chiếu đèn pha, hệt như tiên cảnh.Dời tầm mắt, anh ta nhìn thấy Phó Bạch Tuyết đang nằm nhoài lên tảng đá mà ngủDường như cô ngủ rất sâu, nhưng tư thế này sẽ khiến cho tay chân cô bị tế.Cơ thể Trác Việt vô cùng suy yếu, không nói lớn đượcAnh ta gọi mấy lần nhưng cũng không thể đánh thức Phó Bạch TuyếtThôi, để cô ngủ thêm một lát đi.Anh ta nghĩ.Trác Việt nhìn xung quanh, cơ thể anh ta đã quá suy yếu, chỉ có thể đảo tròng mắtTầm mắt có thể phóng ra xa, nhưng lại không thể thấy được bên cạnh, anh ta thấy chỗ tay phải của mình có thứ gì đó giống như một ít trái cây.– “Có rất nhiều người từ bên trên xuống dây, tôi đi dụ bọn họNếu anh tỉnh lại thấy đói thì ăn quả nhéTôi dụ bọn chúng đi xa rồi sẽ trở vềNếu như tôi không trở về..Đồng trái cây này cũng đủ để anh cầm cự vài ngày.”- “Nếu như có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy nể tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra về tin tức của ba tôiBa tôi tên là Phó Gia Tiên.” Trác Việt nhớ lại những lời tối hôm qua Phó Bạch Tuyết đã ghé vào tai anh ta nói, cô gái trông yếu đuối này đã cứu mạng anh taAnh ta rất khác, cũng rất đói, bản năng cầu sinh thôi thúc anh ta cầm những quả dại kiaQuả dại đó cho dù là hình dáng hay màu sắc đều rất giống trái mậnAnh ta há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, mùi vị chua ngọt ngon miệng kích thích vị giác của anh ta, đồng thời khơi dậy cảm giác đói bụngTrác Việt ăn vài miếng thì cảm thấy sức lực khôi phục được một chút.Vừa ăn, anh ta vừa quan sát phía ngoài dầm nướcAnh ta phát hiện lúc đầm nước xao động gợn sóng lăn tăn, ánh sáng trong động đặc biệt mạnh hơnAnh ta nghĩ, hẳn là ánh sáng giữa trưa chiều thẳng xuống mặt nước, mặt nước lại giống như một tấm gương, khúc xạ vào trong hang độngLúc này trong hang núi chẳng những sáng trưng mà còn rất ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu.Trác Việt nằm ngửa, nhai trải dại ngon lành trong miệng, ánh mắt từ từ phân tán, chuyển dời lên trênAnh ta có thể cảm thấy cơ thể mình khôi phục từng chút mộtBỗng nhiên, dường như anh ta thấy trên đỉnh đang có một khoảng ngănTrác Việt chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn kĩ phía trênQuả nhiên bên trên có khoảng ngăn, nhưng điều khiển người ta kinh ngạc nhất là còn có một cầu thang đá uốn lượn từ dưới lên trênRõ ràng bậc thang này được con người đục đẽoTối qua đám người Tư Khoa Giai dẫn xuống cũng không tìm thấy được hang động, chứng minh bọn chúng không biết nơi nàyNếu vậy, chẳng lẽ bậc thang này là do..ông ngoại làm?
Lấy Chồng Quyền ThếTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhKhi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng. Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di. Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi. Là bác ruột của cô đấy. Nhẽ ra cô nên để phòng họ. Cô hận. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động. Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng. Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn… Cô chắp hai tay trước ngực vái lạy con mèo rừng đã chết, lẩm bẩm: “Mèo con ơi mèo con, cảm ơn mày đã cứu tao!” Sau đó cổ kính cẩn dùng hai tay ôm con mèo rừng lên, trên thân con mèo vẫn còn hơi ấm, cô bước vào bên trong hai bước, lấy chân vạch lớp lá mục ra, nhẹ nhàng đặt xác con mèo rừng vào, sau đó lấy đả và lá mục phủ lại.“Mèo con, tao chỉ có thể làm như vậy cho màyHi vọng mày không chê, mong mày được yên nghỉ” An táng mèo rừng xong, Phó Bạch Tuyết lại nhìn về hướng đám người rời đi, cuối tầm mắt là một khoảng tối tăm, chẳng thấy được gì, chắc là bọn chúng đã đi xa rồiThể là cô cẩn thận dò3dẫm trở lại hang độngĐổng lửa lại bùng lên lần nữaCô nhấc phiến lá lớn đắp trên mặt Trác Việt raAnh vẫn còn hôn mê, toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợtCô kiểm tra vết thương trên vai trái anh, vì không phải băng bằng băng gạc nên cô không thể nhìn ra được gìBây giờ, cô vô cùng rầu rĩ vì mình học hành chẳng ra làm saoTrong tình huống Trác Việt không hề có bất kỳ phương pháp khử trùng nào, việc lấy đạn bằng tay không rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùngNếu như nói lấy đạn ra là dựa vào sự can đảm và mạnh mẽ của anh ta, vậy nhiễm trùng chẳng dựa vào cái gì cả, đây là một tình huống bất khả kháng“Trác Việt, Trác Việt?”Phó Bạch Tuyết2thử gọi anh ta, muốn giúp anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng vừa sờ vào đã nóng phỏng tayAnh ta đang phát sốtPhó Bạch Tuyết hoảng hốt, cô chỉ học qua lý thuyết sơ bộ về hộ lý, nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, đây là lần đầu tiênBị sốt không thể đắp kín, nhưng thật may là anh ta còn đổ mồ hôi, chỉ cần đổ mồ hôi là có thể hạ nhiệt.Suy nghĩ vậy, cô bỏ những phiến lá đắp lên người anh ta xuống, không đắp kín nữaSau đó, cô chạy tới chạy lui lấy nước cho anh ta, lúc thì đút anh ta uống, lúc thì lấy tay mình nhúng nước chà lau cơ thể và tay chân cho anh taNước có thể giảm nhiệt lượng trên cơ1thể, vì vậy cô cứ lau nước lên người anh ta hết lần này đến lần khácĐây là cách hạ sốt vật lýở nơi này, không có thứ gì để lau người, cô chỉ đành sử dụng tay mìnhKhi tay cô phủ lên người anh ta, nhất là những chỗ như dưới nách và chỗ nhạy cảm trên cơ thể, cô đều cảm thấy thẹn thùng.“Này, không phải tôi cố ý sàm sỡ anh đâu, trong mắt bác sĩ không phân biệt giới tính, trong mắt sinh viên y khoa cũng vậyBác sĩ phụ khoa còn có bác sĩ nam nữa mà, tôi đây đã tính là gì đâu.”“Này, anh nhất định phải cố gắng vượt qua, chúng ta không thể ở chỗ này lâu đượcTôi sợ bọn chúng lùng sục hạ du một vòng nhưng không tìm1thấy sẽ quay ngược lại tìm, ban ngày rất dễ phát hiện ra hang động này.”“Anh uống nhiều nước vào, xin anh đẩy, anh ra nhiều mồ hôi như vậy rất dễ bị mất nước, nếu như bị sốc vì mất nước thì phải làm sao đây? Tôi vẫn đang trông chờ anh đưa tôi ra khỏi đây đẩy, xin anh cố gắng chịu đựng, được không?Tối đó, Phó Bạch Tuyết thức trắng đêm không ngủ, cứ chạy tới chạy lui lấy nước ở đầm, cô cũng chẳng nhớ mình đã chạy bao nhiêu lầnCho đến khi gần sáng, rốt cuộc cô cũng mệt mỏi mà ngồi phịch xuống đất.Phó Bạch Tuyết dựa lên tảng đá, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi ngayKhông biết đã qua bao lâu, ánh sáng mặt trời ở bên ngoài chiếu từ1trên xuốngÁnh sáng xuyên qua tầng tầng lớp bóng cây, cuối cùng cũng chiếu tới đầm nước.Cá nhỏ trong đầm đang nô đùa, dập dờn từng làn sóng, mặt nước lăn tăn, vô cùng tráng lệ.Cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong giây phút mặt trời ban trưa chiều từ đỉnh đầu xuống.Trác Việt tỉnh lại đúng ngay lúc này, đây chính là thời điểm hang động sáng sủa nhất.Anh ta từ từ mở mắt raĐống lửa bên cạnh đã cháy hết, chỉ còn lại tro tànAnh ta hướng tầm mắt về nơi xa, nhìn thấy đầm nước phát sáng giống như bị chiếu đèn pha, hệt như tiên cảnh.Dời tầm mắt, anh ta nhìn thấy Phó Bạch Tuyết đang nằm nhoài lên tảng đá mà ngủDường như cô ngủ rất sâu, nhưng tư thế này sẽ khiến cho tay chân cô bị tế.Cơ thể Trác Việt vô cùng suy yếu, không nói lớn đượcAnh ta gọi mấy lần nhưng cũng không thể đánh thức Phó Bạch TuyếtThôi, để cô ngủ thêm một lát đi.Anh ta nghĩ.Trác Việt nhìn xung quanh, cơ thể anh ta đã quá suy yếu, chỉ có thể đảo tròng mắtTầm mắt có thể phóng ra xa, nhưng lại không thể thấy được bên cạnh, anh ta thấy chỗ tay phải của mình có thứ gì đó giống như một ít trái cây.– “Có rất nhiều người từ bên trên xuống dây, tôi đi dụ bọn họNếu anh tỉnh lại thấy đói thì ăn quả nhéTôi dụ bọn chúng đi xa rồi sẽ trở vềNếu như tôi không trở về..Đồng trái cây này cũng đủ để anh cầm cự vài ngày.”- “Nếu như có thể thoát khỏi đây, xin anh hãy nể tình tôi cứu anh mà giúp tôi điều tra về tin tức của ba tôiBa tôi tên là Phó Gia Tiên.” Trác Việt nhớ lại những lời tối hôm qua Phó Bạch Tuyết đã ghé vào tai anh ta nói, cô gái trông yếu đuối này đã cứu mạng anh taAnh ta rất khác, cũng rất đói, bản năng cầu sinh thôi thúc anh ta cầm những quả dại kiaQuả dại đó cho dù là hình dáng hay màu sắc đều rất giống trái mậnAnh ta há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, mùi vị chua ngọt ngon miệng kích thích vị giác của anh ta, đồng thời khơi dậy cảm giác đói bụngTrác Việt ăn vài miếng thì cảm thấy sức lực khôi phục được một chút.Vừa ăn, anh ta vừa quan sát phía ngoài dầm nướcAnh ta phát hiện lúc đầm nước xao động gợn sóng lăn tăn, ánh sáng trong động đặc biệt mạnh hơnAnh ta nghĩ, hẳn là ánh sáng giữa trưa chiều thẳng xuống mặt nước, mặt nước lại giống như một tấm gương, khúc xạ vào trong hang độngLúc này trong hang núi chẳng những sáng trưng mà còn rất ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu.Trác Việt nằm ngửa, nhai trải dại ngon lành trong miệng, ánh mắt từ từ phân tán, chuyển dời lên trênAnh ta có thể cảm thấy cơ thể mình khôi phục từng chút mộtBỗng nhiên, dường như anh ta thấy trên đỉnh đang có một khoảng ngănTrác Việt chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn kĩ phía trênQuả nhiên bên trên có khoảng ngăn, nhưng điều khiển người ta kinh ngạc nhất là còn có một cầu thang đá uốn lượn từ dưới lên trênRõ ràng bậc thang này được con người đục đẽoTối qua đám người Tư Khoa Giai dẫn xuống cũng không tìm thấy được hang động, chứng minh bọn chúng không biết nơi nàyNếu vậy, chẳng lẽ bậc thang này là do..ông ngoại làm?