“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 826
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Con… Sẽ đưa mẹ về nhà”. “Sẽ tìm được chiếc đèn Trường Minh thứ hai”. “Sẽ khiến bọn họ… Nợ máu phải trả bằng máu”. Hắn dập đầu ba cái, là tâm nguyên và cũng là chấp niệm. Sống vì thù hận, hắn cũng như Phượng Vũ đêm đó, cuộc đời chìm trong bóng tối. Ra khỏi địa cung thì màn đêm đã buông xuống. Đám người lão Huyền Đạo. Khi nhìn thấy Triệu Bân một lần nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, Triệu Bân không gào thét rống giận như họ tưởng tượng, tất cả đều bình tĩnh như thế, sự im lặng của hắn khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Có lẽ tâm trạng hắn đã thay đổi rồi. Trải qua một đợt gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng chẳng còn lá và hoa. “Tiền bối đã từng gặp lão ta bao giờ chưa”. Giọng Triệu Bân khàn khàn mở một bức họa ra. Thứ được vẽ trong bức họa cuộn tròn đó chính là người áo tím tối qua. . ngôn tình tổng tài“Tử Y Hầu?” Lão Huyền Đạo và lão mập thấy thế bèn trăm miệng một lời. Tử Y Hầu. Đây là lần đầu tiên Triệu Bân nghe thấy cái tên này. Lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Vân Phượng khi đến trộm quan tài băng đêm đó. Lẽ ra hắn nên biết. Là Vân Phượng điều tra mẫu thân mình. Cũng là Vân Phượng… Dẫn Tử Y Hầu tới. Cũng trong khoảnh khắc đó, danh sách kẻ thù của hắn lại có thêm một người. Những người nằm trong danh sách đó, dù là Tử Y Hầu, hay là Vân Phượng hắn cũng phải giết, dù phải mất trăm năm, ngàn năm, chỉ cần Triệu Bân còn sống thì nhất định sẽ khiến họ nợ máu trả bằng máu. “Sao lại là Tử Y Hầu". Ánh mắt của Chư Cát Huyền Đạo cứ tối rồi lại sáng. Đến giờ ông ta mới biết hôm qua kẻ ép Triệu Uyên phải chết và bắt Phù Dung đi là ai. “Tử Y Hầu là ai". Nhóc tham tiền nhô đầu lên. Câu hỏi này, Triệu Bân cũng muốn hỏi.
“Con… Sẽ đưa mẹ về nhà”.
“Sẽ tìm được chiếc đèn Trường Minh thứ hai”.
“Sẽ khiến bọn họ… Nợ máu phải trả bằng máu”.
Hắn dập đầu ba cái, là tâm nguyên và cũng là chấp niệm.
Sống vì thù hận, hắn cũng như Phượng Vũ đêm đó, cuộc đời chìm trong bóng tối.
Ra khỏi địa cung thì màn đêm đã buông xuống.
Đám người lão Huyền Đạo.
Khi nhìn thấy Triệu Bân một lần nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, Triệu Bân không gào thét rống giận như họ tưởng tượng, tất cả đều bình tĩnh như thế, sự im lặng của hắn khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Có lẽ tâm trạng hắn đã thay đổi rồi.
Trải qua một đợt gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng chẳng còn lá và hoa.
“Tiền bối đã từng gặp lão ta bao giờ chưa”.
Giọng Triệu Bân khàn khàn mở một bức họa ra.
Thứ được vẽ trong bức họa cuộn tròn đó chính là người áo tím tối qua. . ngôn tình tổng tài
“Tử Y Hầu?”
Lão Huyền Đạo và lão mập thấy thế bèn trăm miệng một lời.
Tử Y Hầu.
Đây là lần đầu tiên Triệu Bân nghe thấy cái tên này.
Lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Vân Phượng khi đến trộm quan tài băng đêm đó.
Lẽ ra hắn nên biết.
Là Vân Phượng điều tra mẫu thân mình.
Cũng là Vân Phượng… Dẫn Tử Y Hầu tới.
Cũng trong khoảnh khắc đó, danh sách kẻ thù của hắn lại có thêm một người.
Những người nằm trong danh sách đó, dù là Tử Y Hầu, hay là Vân Phượng hắn cũng phải giết, dù phải mất trăm năm, ngàn năm, chỉ cần Triệu Bân còn sống thì nhất định sẽ khiến họ nợ máu trả bằng máu.
“Sao lại là Tử Y Hầu".
Ánh mắt của Chư Cát Huyền Đạo cứ tối rồi lại sáng.
Đến giờ ông ta mới biết hôm qua kẻ ép Triệu Uyên phải chết và bắt Phù Dung đi là ai.
“Tử Y Hầu là ai".
Nhóc tham tiền nhô đầu lên.
Câu hỏi này, Triệu Bân cũng muốn hỏi.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Con… Sẽ đưa mẹ về nhà”. “Sẽ tìm được chiếc đèn Trường Minh thứ hai”. “Sẽ khiến bọn họ… Nợ máu phải trả bằng máu”. Hắn dập đầu ba cái, là tâm nguyên và cũng là chấp niệm. Sống vì thù hận, hắn cũng như Phượng Vũ đêm đó, cuộc đời chìm trong bóng tối. Ra khỏi địa cung thì màn đêm đã buông xuống. Đám người lão Huyền Đạo. Khi nhìn thấy Triệu Bân một lần nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, Triệu Bân không gào thét rống giận như họ tưởng tượng, tất cả đều bình tĩnh như thế, sự im lặng của hắn khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Có lẽ tâm trạng hắn đã thay đổi rồi. Trải qua một đợt gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng chẳng còn lá và hoa. “Tiền bối đã từng gặp lão ta bao giờ chưa”. Giọng Triệu Bân khàn khàn mở một bức họa ra. Thứ được vẽ trong bức họa cuộn tròn đó chính là người áo tím tối qua. . ngôn tình tổng tài“Tử Y Hầu?” Lão Huyền Đạo và lão mập thấy thế bèn trăm miệng một lời. Tử Y Hầu. Đây là lần đầu tiên Triệu Bân nghe thấy cái tên này. Lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Vân Phượng khi đến trộm quan tài băng đêm đó. Lẽ ra hắn nên biết. Là Vân Phượng điều tra mẫu thân mình. Cũng là Vân Phượng… Dẫn Tử Y Hầu tới. Cũng trong khoảnh khắc đó, danh sách kẻ thù của hắn lại có thêm một người. Những người nằm trong danh sách đó, dù là Tử Y Hầu, hay là Vân Phượng hắn cũng phải giết, dù phải mất trăm năm, ngàn năm, chỉ cần Triệu Bân còn sống thì nhất định sẽ khiến họ nợ máu trả bằng máu. “Sao lại là Tử Y Hầu". Ánh mắt của Chư Cát Huyền Đạo cứ tối rồi lại sáng. Đến giờ ông ta mới biết hôm qua kẻ ép Triệu Uyên phải chết và bắt Phù Dung đi là ai. “Tử Y Hầu là ai". Nhóc tham tiền nhô đầu lên. Câu hỏi này, Triệu Bân cũng muốn hỏi.