“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 848: Tất cả đều có sắc mặt kỳ quái
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lâm Vi Vũ thân là con cái các chủ Kiếm Các, chỉ là bình thường cực kỳ ít lộ diện, phần lớn đều tu hành bên trong Kiếm Các, cho nên không ai ở đây nhận ra cô ta. “Tần công tử!” Yến Quy Phàm đi lên trước, chắp tay chào. Nhờ một câu nói của Tần Ninh mà Lâm Vi Vũ đã cho hắn ta đi theo bên người, khiến hắn ta có thể yên tâm ở trong Kiếm Các tu hành. Ban đầu, lựa chọn đi theo Tần Ninh trong Đại Hoang Cổ đã thay đổi cả đời của hắn ta. Hiện giờ, hắn ta không ngừng thấy may vì ban đầu không phải kẻ địch của Tần Ninh, nếu không bây giờ có lẽ đã thành nắm đất bên trong Đại Hoang Cổ như đám Sở Thiên Kiêu rồi. Lúc này, mọi người rõ ràng đã yên lặng hẳn. Tần Ninh thật sự có người giúp đỡ, hơn nữa hình như còn đến từ Kiếm Các, lai lịch không nhỏ, Bảo sao mà kiêu ngạo như thế. Mặc kệ hắn dựa vào người nào trong Kiếm Các, miễn liên quan đến Kiếm Các thì bảy thế lực lớn cũng phải nhún nhường. “Cho hỏi các hạ là ai?” Hồng Cửu Hãn lúc này cẩn trọng hỏi. “Ta là ai ông không cần biết”, Lâm Vi Vũ chắp tay nói, lông mi chớp chớp, đôi môi mọng khẽ mở, giọng nói dễ nghe: “Dù sao cũng là người ông không đụng vào nổi!” Tần Ninh cũng người khổ trong lòng. Tiểu thư Kiếm Các này chắc lúc về đã bị giam lại hả? Lần này vừa xuất hiện đã bày ra cái bộ dáng cao cao tại thượng này rồi. Người đàn ông trung niên bên cạnh hẳn không phải bình thường, ít nhất là cảnh giới Thiên Nguyên. Nhưng cũng không liên quan đến hắn. Tần Ninh cười híp mắt nhìn Hồng Cửu Hãn, nói: “Quay về nói với môn chủ của Phi Hồng Môn ấy, đến Thanh Vân tông ta ba quỳ chín lạy cầu xin tha thứ, ta có thể cân nhắc, nể tình tiên tử Phi Hồng mà không giết lão ta”. “Nếu không thì, Phi Hồng Môn các ngươi cũng khỏi phải tồn tại đi”. Lời này nói ra, tất cả đều có sắc mặt kỳ quái. Chỗ dựa của Tần Ninh xuất hiện nên nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều. “Nè nè, tên nhãi thối, ngươi nói cái gì vậy...”
Lâm Vi Vũ thân là con cái các chủ Kiếm Các, chỉ là bình thường cực kỳ ít lộ diện, phần lớn đều tu hành bên trong Kiếm Các, cho nên không ai ở đây nhận ra cô ta.
“Tần công tử!”
Yến Quy Phàm đi lên trước, chắp tay chào.
Nhờ một câu nói của Tần Ninh mà Lâm Vi Vũ đã cho hắn ta đi theo bên người, khiến hắn ta có thể yên tâm ở trong Kiếm Các tu hành.
Ban đầu, lựa chọn đi theo Tần Ninh trong Đại Hoang Cổ đã thay đổi cả đời của hắn ta.
Hiện giờ, hắn ta không ngừng thấy may vì ban đầu không phải kẻ địch của Tần Ninh, nếu không bây giờ có lẽ đã thành nắm đất bên trong Đại Hoang Cổ như đám Sở Thiên Kiêu rồi.
Lúc này, mọi người rõ ràng đã yên lặng hẳn.
Tần Ninh thật sự có người giúp đỡ, hơn nữa hình như còn đến từ Kiếm Các, lai lịch không nhỏ,
Bảo sao mà kiêu ngạo như thế.
Mặc kệ hắn dựa vào người nào trong Kiếm Các, miễn liên quan đến Kiếm Các thì bảy thế lực lớn cũng phải nhún nhường.
“Cho hỏi các hạ là ai?”
Hồng Cửu Hãn lúc này cẩn trọng hỏi.
“Ta là ai ông không cần biết”, Lâm Vi Vũ chắp tay nói, lông mi chớp chớp, đôi môi mọng khẽ mở, giọng nói dễ nghe: “Dù sao cũng là người ông không đụng vào nổi!”
Tần Ninh cũng người khổ trong lòng.
Tiểu thư Kiếm Các này chắc lúc về đã bị giam lại hả?
Lần này vừa xuất hiện đã bày ra cái bộ dáng cao cao tại thượng này rồi.
Người đàn ông trung niên bên cạnh hẳn không phải bình thường, ít nhất là cảnh giới Thiên Nguyên.
Nhưng cũng không liên quan đến hắn.
Tần Ninh cười híp mắt nhìn Hồng Cửu Hãn, nói: “Quay về nói với môn chủ của Phi Hồng Môn ấy, đến Thanh Vân tông ta ba quỳ chín lạy cầu xin tha thứ, ta có thể cân nhắc, nể tình tiên tử Phi Hồng mà không giết lão ta”.
“Nếu không thì, Phi Hồng Môn các ngươi cũng khỏi phải tồn tại đi”.
Lời này nói ra, tất cả đều có sắc mặt kỳ quái.
Chỗ dựa của Tần Ninh xuất hiện nên nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều.
“Nè nè, tên nhãi thối, ngươi nói cái gì vậy...”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lâm Vi Vũ thân là con cái các chủ Kiếm Các, chỉ là bình thường cực kỳ ít lộ diện, phần lớn đều tu hành bên trong Kiếm Các, cho nên không ai ở đây nhận ra cô ta. “Tần công tử!” Yến Quy Phàm đi lên trước, chắp tay chào. Nhờ một câu nói của Tần Ninh mà Lâm Vi Vũ đã cho hắn ta đi theo bên người, khiến hắn ta có thể yên tâm ở trong Kiếm Các tu hành. Ban đầu, lựa chọn đi theo Tần Ninh trong Đại Hoang Cổ đã thay đổi cả đời của hắn ta. Hiện giờ, hắn ta không ngừng thấy may vì ban đầu không phải kẻ địch của Tần Ninh, nếu không bây giờ có lẽ đã thành nắm đất bên trong Đại Hoang Cổ như đám Sở Thiên Kiêu rồi. Lúc này, mọi người rõ ràng đã yên lặng hẳn. Tần Ninh thật sự có người giúp đỡ, hơn nữa hình như còn đến từ Kiếm Các, lai lịch không nhỏ, Bảo sao mà kiêu ngạo như thế. Mặc kệ hắn dựa vào người nào trong Kiếm Các, miễn liên quan đến Kiếm Các thì bảy thế lực lớn cũng phải nhún nhường. “Cho hỏi các hạ là ai?” Hồng Cửu Hãn lúc này cẩn trọng hỏi. “Ta là ai ông không cần biết”, Lâm Vi Vũ chắp tay nói, lông mi chớp chớp, đôi môi mọng khẽ mở, giọng nói dễ nghe: “Dù sao cũng là người ông không đụng vào nổi!” Tần Ninh cũng người khổ trong lòng. Tiểu thư Kiếm Các này chắc lúc về đã bị giam lại hả? Lần này vừa xuất hiện đã bày ra cái bộ dáng cao cao tại thượng này rồi. Người đàn ông trung niên bên cạnh hẳn không phải bình thường, ít nhất là cảnh giới Thiên Nguyên. Nhưng cũng không liên quan đến hắn. Tần Ninh cười híp mắt nhìn Hồng Cửu Hãn, nói: “Quay về nói với môn chủ của Phi Hồng Môn ấy, đến Thanh Vân tông ta ba quỳ chín lạy cầu xin tha thứ, ta có thể cân nhắc, nể tình tiên tử Phi Hồng mà không giết lão ta”. “Nếu không thì, Phi Hồng Môn các ngươi cũng khỏi phải tồn tại đi”. Lời này nói ra, tất cả đều có sắc mặt kỳ quái. Chỗ dựa của Tần Ninh xuất hiện nên nói chuyện cũng cứng rắn hơn nhiều. “Nè nè, tên nhãi thối, ngươi nói cái gì vậy...”