“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 900: U tông chủ gì cơ?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Không lẽ đây chính là con át chủ bài của Thanh Vân tông hay sao? Thanh Vân tông có kẻ mạnh tọa trấn từ bao giờ vậy?” “Ai mà biết được, nhưng có thể giết chết cảnh giới Thông Thiên một bước trong nháy mắt thì ít nhất cũng phải...” Trong nháy mắt, mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên. Bọn họ không biết ba người đột nhiên xuất hiện này là ai. Nhưng thực lực mạnh cỡ này sao có thể là hạng người vô danh được? “Ba vị!” Yên Thừa Phong thấy Hồng Điền chết, trong lòng đã kinh ngạc không thôi, nhưng vì có người Kiếm Các tọa trấn nên ông ta cũng không sợ. Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!“Đây là nơi thuộc địa phận của Kiếm Các, mọi chuyện liên quan đến mâu thuẫn của hai tông môn lớn chúng ta và Thanh Vân tông, mong ba vị không nên nhúng tay vào”. “Bỏ cái chữ ‘lớn’ ra khỏi mồm của ngươi đi!” Người đàn ông bên trái hờ hững nói: “Thất Tinh Cung của các ngươi cũng xứng xưng là tông môn lớn à?” Lời này không chút khách sáo, Yên Thừa Phong nghe mà sắc mặt trắng bệch. Tần Ninh thì thoáng nhìn sang ba người đi. “Nói chuyện xong rồi à?” Tần Ninh nhìn người ở giữa, không mặn không nhạt nói. “Cảm tạ Tần công tử, chuyện tình đã được giải quyết!” “Xong rồi thì biến đi, ta không có thời gian nói chuyện với ông đâu”, Tần Ninh nói: “Giờ là thời gian tồn vong của Thanh Vân tông chúng ta đấy”. Nghe vậy, hai người đứng sau liền trở nên tức giận. Nhưng người đàn ông ở giữa cũng ngăn lại, hòa khí nói: “Chuyện nhỏ thế này không đáng làm Tần công tử bực dọc, tại hạ giúp Tần công tử xuất thủ là được”. Nghe vậy, hai người phía sau cũng là kinh ngạc. Mọi người ở đây càng không hiểu gì. Mà Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong cũng kinh hoảng không thôi, như nhìn thấy quỷ vậy. “U tông chủ, sao ngài... lại ở đây?” Hứa Thanh Phong lắp bắp nói. Gì? U tông chủ? U tông chủ gì cơ? Đám tông chủ của tông môn hạng hai lúc này cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng rồi bọn họ cũng hiểu ra.
“Không lẽ đây chính là con át chủ bài của Thanh Vân tông hay sao? Thanh Vân tông có kẻ mạnh tọa trấn từ bao giờ vậy?”
“Ai mà biết được, nhưng có thể giết chết cảnh giới Thông Thiên một bước trong nháy mắt thì ít nhất cũng phải...”
Trong nháy mắt, mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên.
Bọn họ không biết ba người đột nhiên xuất hiện này là ai.
Nhưng thực lực mạnh cỡ này sao có thể là hạng người vô danh được?
“Ba vị!”
Yên Thừa Phong thấy Hồng Điền chết, trong lòng đã kinh ngạc không thôi, nhưng vì có người Kiếm Các tọa trấn nên ông ta cũng không sợ.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
“Đây là nơi thuộc địa phận của Kiếm Các, mọi chuyện liên quan đến mâu thuẫn của hai tông môn lớn chúng ta và Thanh Vân tông, mong ba vị không nên nhúng tay vào”.
“Bỏ cái chữ ‘lớn’ ra khỏi mồm của ngươi đi!”
Người đàn ông bên trái hờ hững nói: “Thất Tinh Cung của các ngươi cũng xứng xưng là tông môn lớn à?”
Lời này không chút khách sáo, Yên Thừa Phong nghe mà sắc mặt trắng bệch.
Tần Ninh thì thoáng nhìn sang ba người đi.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Tần Ninh nhìn người ở giữa, không mặn không nhạt nói.
“Cảm tạ Tần công tử, chuyện tình đã được giải quyết!”
“Xong rồi thì biến đi, ta không có thời gian nói chuyện với ông đâu”, Tần Ninh nói: “Giờ là thời gian tồn vong của Thanh Vân tông chúng ta đấy”.
Nghe vậy, hai người đứng sau liền trở nên tức giận.
Nhưng người đàn ông ở giữa cũng ngăn lại, hòa khí nói: “Chuyện nhỏ thế này không đáng làm Tần công tử bực dọc, tại hạ giúp Tần công tử xuất thủ là được”.
Nghe vậy, hai người phía sau cũng là kinh ngạc.
Mọi người ở đây càng không hiểu gì.
Mà Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong cũng kinh hoảng không thôi, như nhìn thấy quỷ vậy.
“U tông chủ, sao ngài... lại ở đây?”
Hứa Thanh Phong lắp bắp nói.
Gì?
U tông chủ?
U tông chủ gì cơ?
Đám tông chủ của tông môn hạng hai lúc này cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng rồi bọn họ cũng hiểu ra.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Không lẽ đây chính là con át chủ bài của Thanh Vân tông hay sao? Thanh Vân tông có kẻ mạnh tọa trấn từ bao giờ vậy?” “Ai mà biết được, nhưng có thể giết chết cảnh giới Thông Thiên một bước trong nháy mắt thì ít nhất cũng phải...” Trong nháy mắt, mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên. Bọn họ không biết ba người đột nhiên xuất hiện này là ai. Nhưng thực lực mạnh cỡ này sao có thể là hạng người vô danh được? “Ba vị!” Yên Thừa Phong thấy Hồng Điền chết, trong lòng đã kinh ngạc không thôi, nhưng vì có người Kiếm Các tọa trấn nên ông ta cũng không sợ. Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!“Đây là nơi thuộc địa phận của Kiếm Các, mọi chuyện liên quan đến mâu thuẫn của hai tông môn lớn chúng ta và Thanh Vân tông, mong ba vị không nên nhúng tay vào”. “Bỏ cái chữ ‘lớn’ ra khỏi mồm của ngươi đi!” Người đàn ông bên trái hờ hững nói: “Thất Tinh Cung của các ngươi cũng xứng xưng là tông môn lớn à?” Lời này không chút khách sáo, Yên Thừa Phong nghe mà sắc mặt trắng bệch. Tần Ninh thì thoáng nhìn sang ba người đi. “Nói chuyện xong rồi à?” Tần Ninh nhìn người ở giữa, không mặn không nhạt nói. “Cảm tạ Tần công tử, chuyện tình đã được giải quyết!” “Xong rồi thì biến đi, ta không có thời gian nói chuyện với ông đâu”, Tần Ninh nói: “Giờ là thời gian tồn vong của Thanh Vân tông chúng ta đấy”. Nghe vậy, hai người đứng sau liền trở nên tức giận. Nhưng người đàn ông ở giữa cũng ngăn lại, hòa khí nói: “Chuyện nhỏ thế này không đáng làm Tần công tử bực dọc, tại hạ giúp Tần công tử xuất thủ là được”. Nghe vậy, hai người phía sau cũng là kinh ngạc. Mọi người ở đây càng không hiểu gì. Mà Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong cũng kinh hoảng không thôi, như nhìn thấy quỷ vậy. “U tông chủ, sao ngài... lại ở đây?” Hứa Thanh Phong lắp bắp nói. Gì? U tông chủ? U tông chủ gì cơ? Đám tông chủ của tông môn hạng hai lúc này cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng rồi bọn họ cũng hiểu ra.