Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 1969
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1969:Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông mặc trang phục của không thủ đạo đi tới.Tuy bọn họ không cao lắm, nhưng cả đám nhìn vô cùng cường tráng, hơn nữa trên người đều đầy hình xăm đặc biệt của người Đảo Quốc.Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua cũng có thể đoán được, những người này đều là cao thủ của Đảo Quốc.Mà sau lưng bọn họ, lúc này là một người Đảo Quốc đầu rơi máu chảy, chính là Kubomura vừa mới bị đánh chạy đi.“Lão đại, những người này chính là người đánh em!”“Bọn họ không nói về đạo đức võ thuật!”Kubomura chỉ đám Uông Khải Trạch, vẻ mặt oán hận mở miệng.Ngay sau đó chỉ thấy một người đàn ông vẻ mặt âm trầm, tràn ngập khí phách chậm rãi đi tới trước.Anh ta cao khoảng gân một mét bảy, ở trong đám người Đảo Quốc xem như rất cao.Hơn nữa trên người anh ta còn có hơi thở đặc biệt của quý tộc Đảo Quốc, lúc này anh ta nắm lấy ly rượu nhấp một ngụm, vừa uống vừa đánh giá Uông Khải Trạch, cười mỉa nói: “Có chút thú vị, vậy mà dám động vào người của tôi, lá gan không nhỏ!”Tiếng Đại Hạ của anh ta rất chuẩn, nhưng giọng điệu khô khốc, giống như người máy.Những lời anh ta nói ra ẩn chứa sắc bén và sát ý khôn cùng, vừa nhìn là biết người từng nhiễm máu tươi trong tay.“Động vào người của anh thì sao?”“Có tin ông đây còn động vào anh hay không?”Lúc này Uông Khải Trạch có Biên Bất Phụ làm chỗ dựa, vô cùng hung hãn, trực tiếp câm lấy một chai rượu xông tới.Nhưng mà không đợi anh ta tới gân người, chỉ thấy người đàn ông Đảo Quốc tát mạnh một cái, tát lên trên mặt anh ta.“Bốp” một tiếng giòn vang, cả người Uông Khải Trạch bay ra sau, đập mạnh lên trên ghế dài, thậm chí có thế nghe thấy rõ tiếng xương gãy truyền tới.Xung quanh lập tức truyền ra âm thanh hít khí lạnh.Đám phụ nữ nổi trên mạng nhìn thấy thế, cả đám đều có vẻ mặt tái mét, toàn thân run rấy.Uông Khải Trạch trượt xuống, tuy không chết nhưng đau đớn kêu rên.Lúc này mấy người bạn của anh ta giận không kìm chế được, cả đám câm theo chai rượu xông lên.Tuy bảy tám người cùng xông lên, nhưng những người này xông cũng nhanh mà bay cũng nhanh.Người Đảo Quốc này tát một cái, tùy tiện tát mấy cái, lập tức đánh bay hết đám đàn ông này.Lúc rơi xuống đất, đám đàn ông này không phải gãy tay thì gãy chân, cả đám vô cùng thê thảm.Trong ghế dài chỉ còn mình Hạ Vân, Triệu Thanh Hạm, đám phụ nữ nổi trên mạng và Bùi Nguyên Minh, Biên Bất Phụ còn có thể đứng.Nhìn Bùi Nguyên Minh và Biên Bất Phụ, người đàn ông Đảo Quốc híp mắt cười, thản nhiên nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng người nọ đều là đồ không biết sống chết, không thể ngờ tới còn có hai người có tầm mắt”“Nể mặt hai người biết tự lượng sức mình như thế, tôi cho hai người một cơ hội, cút đi”“Còn đám cô gái Đại Hạ này…”Người đàn ông Đảo Quốc liếm môi, cười khẽ mở miệng: “Ở lại nhận tội với chúng tôi đi”Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị đứng dậy.Lúc này Biên Bất Phụ lại nở nụ cười, anh ta để hai tay ở sau lưng, đi tới trước mặt người đàn ông Đảo Quốc, híp mắt nói: “Để bạn tôi ở lại nhận tội với các anh sao?”“Anh tính là rễ hành gì?”“Cút đi!”Người đàn ông Đảo Quốc cười mỉa.“Đừng thể hiện, nhân lúc tay chân anh không bị gãy, bây giờ cút đi.”“Anh phải biết rằng, ở vùng đất như thủ đô này, Kashima Shinto Ryu chúng tôi không phải ai cũng có thể trêu chọc”“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc? Đúng là lợi hại! Khí phách quá cơ!” Biên Bất Phụ võ tay, tiến lên trước.“Nhưng hôm nay tôi muốn trêu chọc xem, cái gọi là Kashima Shinto Ryu khí phách cỡ nào!”“Bốp!”Chỉ trong nháy mắt, tay phải của Biên Bất Phụ vung ra, tốc độ vô cùng nhanh.
Chương 1969:
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông mặc trang phục của không thủ đạo đi tới.
Tuy bọn họ không cao lắm, nhưng cả đám nhìn vô cùng cường tráng, hơn nữa trên người đều đầy hình xăm đặc biệt của người Đảo Quốc.
Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua cũng có thể đoán được, những người này đều là cao thủ của Đảo Quốc.
Mà sau lưng bọn họ, lúc này là một người Đảo Quốc đầu rơi máu chảy, chính là Kubomura vừa mới bị đánh chạy đi.
“Lão đại, những người này chính là người đánh em!”
“Bọn họ không nói về đạo đức võ thuật!”
Kubomura chỉ đám Uông Khải Trạch, vẻ mặt oán hận mở miệng.
Ngay sau đó chỉ thấy một người đàn ông vẻ mặt âm trầm, tràn ngập khí phách chậm rãi đi tới trước.
Anh ta cao khoảng gân một mét bảy, ở trong đám người Đảo Quốc xem như rất cao.
Hơn nữa trên người anh ta còn có hơi thở đặc biệt của quý tộc Đảo Quốc, lúc này anh ta nắm lấy ly rượu nhấp một ngụm, vừa uống vừa đánh giá Uông Khải Trạch, cười mỉa nói: “Có chút thú vị, vậy mà dám động vào người của tôi, lá gan không nhỏ!”
Tiếng Đại Hạ của anh ta rất chuẩn, nhưng giọng điệu khô khốc, giống như người máy.
Những lời anh ta nói ra ẩn chứa sắc bén và sát ý khôn cùng, vừa nhìn là biết người từng nhiễm máu tươi trong tay.
“Động vào người của anh thì sao?”
“Có tin ông đây còn động vào anh hay không?”
Lúc này Uông Khải Trạch có Biên Bất Phụ làm chỗ dựa, vô cùng hung hãn, trực tiếp câm lấy một chai rượu xông tới.
Nhưng mà không đợi anh ta tới gân người, chỉ thấy người đàn ông Đảo Quốc tát mạnh một cái, tát lên trên mặt anh ta.
“Bốp” một tiếng giòn vang, cả người Uông Khải Trạch bay ra sau, đập mạnh lên trên ghế dài, thậm chí có thế nghe thấy rõ tiếng xương gãy truyền tới.
Xung quanh lập tức truyền ra âm thanh hít khí lạnh.
Đám phụ nữ nổi trên mạng nhìn thấy thế, cả đám đều có vẻ mặt tái mét, toàn thân run rấy.
Uông Khải Trạch trượt xuống, tuy không chết nhưng đau đớn kêu rên.
Lúc này mấy người bạn của anh ta giận không kìm chế được, cả đám câm theo chai rượu xông lên.
Tuy bảy tám người cùng xông lên, nhưng những người này xông cũng nhanh mà bay cũng nhanh.
Người Đảo Quốc này tát một cái, tùy tiện tát mấy cái, lập tức đánh bay hết đám đàn ông này.
Lúc rơi xuống đất, đám đàn ông này không phải gãy tay thì gãy chân, cả đám vô cùng thê thảm.
Trong ghế dài chỉ còn mình Hạ Vân, Triệu Thanh Hạm, đám phụ nữ nổi trên mạng và Bùi Nguyên Minh, Biên Bất Phụ còn có thể đứng.
Nhìn Bùi Nguyên Minh và Biên Bất Phụ, người đàn ông Đảo Quốc híp mắt cười, thản nhiên nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng người nọ đều là đồ không biết sống chết, không thể ngờ tới còn có hai người có tầm mắt”
“Nể mặt hai người biết tự lượng sức mình như thế, tôi cho hai người một cơ hội, cút đi”
“Còn đám cô gái Đại Hạ này…”
Người đàn ông Đảo Quốc liếm môi, cười khẽ mở miệng: “Ở lại nhận tội với chúng tôi đi”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị đứng dậy.
Lúc này Biên Bất Phụ lại nở nụ cười, anh ta để hai tay ở sau lưng, đi tới trước mặt người đàn ông Đảo Quốc, híp mắt nói: “Để bạn tôi ở lại nhận tội với các anh sao?”
“Anh tính là rễ hành gì?”
“Cút đi!”
Người đàn ông Đảo Quốc cười mỉa.
“Đừng thể hiện, nhân lúc tay chân anh không bị gãy, bây giờ cút đi.”
“Anh phải biết rằng, ở vùng đất như thủ đô này, Kashima Shinto Ryu chúng tôi không phải ai cũng có thể trêu chọc”
“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc? Đúng là lợi hại! Khí phách quá cơ!” Biên Bất Phụ võ tay, tiến lên trước.
“Nhưng hôm nay tôi muốn trêu chọc xem, cái gọi là Kashima Shinto Ryu khí phách cỡ nào!”
“Bốp!”
Chỉ trong nháy mắt, tay phải của Biên Bất Phụ vung ra, tốc độ vô cùng nhanh.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 1969:Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông mặc trang phục của không thủ đạo đi tới.Tuy bọn họ không cao lắm, nhưng cả đám nhìn vô cùng cường tráng, hơn nữa trên người đều đầy hình xăm đặc biệt của người Đảo Quốc.Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua cũng có thể đoán được, những người này đều là cao thủ của Đảo Quốc.Mà sau lưng bọn họ, lúc này là một người Đảo Quốc đầu rơi máu chảy, chính là Kubomura vừa mới bị đánh chạy đi.“Lão đại, những người này chính là người đánh em!”“Bọn họ không nói về đạo đức võ thuật!”Kubomura chỉ đám Uông Khải Trạch, vẻ mặt oán hận mở miệng.Ngay sau đó chỉ thấy một người đàn ông vẻ mặt âm trầm, tràn ngập khí phách chậm rãi đi tới trước.Anh ta cao khoảng gân một mét bảy, ở trong đám người Đảo Quốc xem như rất cao.Hơn nữa trên người anh ta còn có hơi thở đặc biệt của quý tộc Đảo Quốc, lúc này anh ta nắm lấy ly rượu nhấp một ngụm, vừa uống vừa đánh giá Uông Khải Trạch, cười mỉa nói: “Có chút thú vị, vậy mà dám động vào người của tôi, lá gan không nhỏ!”Tiếng Đại Hạ của anh ta rất chuẩn, nhưng giọng điệu khô khốc, giống như người máy.Những lời anh ta nói ra ẩn chứa sắc bén và sát ý khôn cùng, vừa nhìn là biết người từng nhiễm máu tươi trong tay.“Động vào người của anh thì sao?”“Có tin ông đây còn động vào anh hay không?”Lúc này Uông Khải Trạch có Biên Bất Phụ làm chỗ dựa, vô cùng hung hãn, trực tiếp câm lấy một chai rượu xông tới.Nhưng mà không đợi anh ta tới gân người, chỉ thấy người đàn ông Đảo Quốc tát mạnh một cái, tát lên trên mặt anh ta.“Bốp” một tiếng giòn vang, cả người Uông Khải Trạch bay ra sau, đập mạnh lên trên ghế dài, thậm chí có thế nghe thấy rõ tiếng xương gãy truyền tới.Xung quanh lập tức truyền ra âm thanh hít khí lạnh.Đám phụ nữ nổi trên mạng nhìn thấy thế, cả đám đều có vẻ mặt tái mét, toàn thân run rấy.Uông Khải Trạch trượt xuống, tuy không chết nhưng đau đớn kêu rên.Lúc này mấy người bạn của anh ta giận không kìm chế được, cả đám câm theo chai rượu xông lên.Tuy bảy tám người cùng xông lên, nhưng những người này xông cũng nhanh mà bay cũng nhanh.Người Đảo Quốc này tát một cái, tùy tiện tát mấy cái, lập tức đánh bay hết đám đàn ông này.Lúc rơi xuống đất, đám đàn ông này không phải gãy tay thì gãy chân, cả đám vô cùng thê thảm.Trong ghế dài chỉ còn mình Hạ Vân, Triệu Thanh Hạm, đám phụ nữ nổi trên mạng và Bùi Nguyên Minh, Biên Bất Phụ còn có thể đứng.Nhìn Bùi Nguyên Minh và Biên Bất Phụ, người đàn ông Đảo Quốc híp mắt cười, thản nhiên nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng người nọ đều là đồ không biết sống chết, không thể ngờ tới còn có hai người có tầm mắt”“Nể mặt hai người biết tự lượng sức mình như thế, tôi cho hai người một cơ hội, cút đi”“Còn đám cô gái Đại Hạ này…”Người đàn ông Đảo Quốc liếm môi, cười khẽ mở miệng: “Ở lại nhận tội với chúng tôi đi”Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị đứng dậy.Lúc này Biên Bất Phụ lại nở nụ cười, anh ta để hai tay ở sau lưng, đi tới trước mặt người đàn ông Đảo Quốc, híp mắt nói: “Để bạn tôi ở lại nhận tội với các anh sao?”“Anh tính là rễ hành gì?”“Cút đi!”Người đàn ông Đảo Quốc cười mỉa.“Đừng thể hiện, nhân lúc tay chân anh không bị gãy, bây giờ cút đi.”“Anh phải biết rằng, ở vùng đất như thủ đô này, Kashima Shinto Ryu chúng tôi không phải ai cũng có thể trêu chọc”“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc? Đúng là lợi hại! Khí phách quá cơ!” Biên Bất Phụ võ tay, tiến lên trước.“Nhưng hôm nay tôi muốn trêu chọc xem, cái gọi là Kashima Shinto Ryu khí phách cỡ nào!”“Bốp!”Chỉ trong nháy mắt, tay phải của Biên Bất Phụ vung ra, tốc độ vô cùng nhanh.