Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 2000

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2000.: Sáng ngày hôm sau, mười giờ đúng.Phòng đấu giá Phổ Đà.Phòng đấu giá Phổ Đà là một nơi tổ chức bán đấu giá bán chính thức, nghe nói ngoại trừ chính phủ thủ đô ra, mỗi một gia tộc đứng đầu ở thủ đô đều có cổ phần.Có thể nói, phòng đấu giá này đại diện cho lợi ích của giới thượng lưu ở thủ đô.Bởi vậy ở trong phòng đấu giá này, cho đến bây giờ đều không có ai dám sinh sự.Cho dù là lão đại giới hắc bạch, cũng phải vô cùng khiêm tốn ở đây, gặp chuyện gì cũng phải nhường cho xong chuyện.Bởi vì một khi hung hãn quá mức ở đây, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.Sáng sớm Hạ Vân đã tới phòng đấu giá, ngồi trong một góc yên tĩnh chờ đợi.Đối với mảnh đất ở bên nhà họ Lộ, bây giờ Bùi Nguyên Minh nhất định phải có.Ngoại trừ có lợi đối với việc khuếch trương của tập đoàn Thiện Nhân, còn có một nguyên nhân khác, chính là biến buổi đấu giá này, trở thành giao phong chính diện lần đầu với Phương Trung Nghĩa.Bùi Nguyên Minh rất muốn nhìn xem, một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh này, rốt cuộc có năng lực và mị lực thế nào, có thế khiến Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc cam tâm tình nguyện làm tay sai của anh ta.Buổi đấu giá đã bắt đầu, hôm nay báo trước mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ.Một người chủ trì bán đấu giá ăn mặc yểu điệu, gương mặt xinh đẹp, trang điểm tỉnh xảo đi lên đài bán đấu giá.Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên, là một đồ sứ thanh hoa vô cùng tinh xảo, trên sứ thanh hoa điêu khắc hoa văn rồng và phượng, có thể xem như là tỉnh phẩm hiểm có.Tuy giá khởi điểm của thứ này chỉ cần mười bảy tỷ rưỡi, nhưng người phân biệt được hàng tốt hàng xấu biết rõ, giá thị trường của thứ này ít nhất là bảy mươi tỷ.Lúc này bán giá thấp với mười bảy tỷ rưỡi, chỉ dùng để tô đậm bầu không khí hôm nay mà thôi.Mà lấy thứ có giá trị xa xỉ ra làm mở đầu, đủ để thấy buổi đấu giá hôm nay càng kinh người.Rất nhanh, sứ thanh hoa này được định với giá tám mươi bảy tỷ rưỡi, người đạt được là một cậu chủ gia tộc lớn, vẻ mặt anh ta rất hưng phấn.Bởi vì dùng giá như vậy đạt được sứ thanh hoa, đã xem như nhặt nhạnh chỗ tốt.Sau đó từng kiện tỉnh phẩm trân quý xuất hiện, đợi lúc buổi đấu giá gân kết thúc, bất chợt cửa phòng đấu giá vốn đóng chặt bị người ta đá “râm” một cái văng ra.Dẫn dâu là một người đàn ông mặc trang phục của Saint Laurent, mái tóc anh ta được chải chuốt cẩn thận, nhìn vô cùng đẹp trai, mang theo khí chất của người đứng trên cao.Mà đi theo bên cạnh anh ta, rõ ràng là đệ tử quan môn của tông chủ Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc, cô cả của tập đoàn Miyamoto của Đảo Quốc, Miyamoto Sakura.Hôm nay Miyamoto Sakura mặc một chiếc váy ngắn màu đen, khiến hai tay và hai vai của cô ta lộ ra.Trừ chuyện đó ra, cái chân thon dài lại càng hấp dẫn sự chú ý của người khác.Người phụ nữ như vậy, là một yêu tinh, chỉ cần cô ta tùy ý bước đi, có thể mị hoặc chúng sinh.Chỉ tiếc chúng sinh ở nơi đây, không có bất cứ người nào có thể lọt vào mắt xanh của cô Miyamoto.Đáng tiếc người cô ta nhìn, chỉ có anh Phương – Phương Trung Nghĩa.Từ điểm này, cũng không khó coi ra khí thế của Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh.Ít nhất cái gọi là sáu thế tử của thủ đô, bốn cậu chủ ở Cảng Thành, cùng bốn cậu chủ ở Yến Kinh, có thể nói là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu ở cả Đại Hạ, không có bất cứ ai có thể sánh băng.Ngoại trừ Miyamoto Sakura ra, phía sau Phương Trung Nghĩa còn có bảy tám nam nữ ăn mặc xa hoa, những người này đều có phong thái bất phàm, vẻ mặt khiếp người.Phương Trung Nghĩa coi như không có ánh mắt của mọi người ở đây, đi thẳng tới vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên, tùy tiện ngồi xuống.

Chương 2000.

: Sáng ngày hôm sau, mười giờ đúng.

Phòng đấu giá Phổ Đà.

Phòng đấu giá Phổ Đà là một nơi tổ chức bán đấu giá bán chính thức, nghe nói ngoại trừ chính phủ thủ đô ra, mỗi một gia tộc đứng đầu ở thủ đô đều có cổ phần.

Có thể nói, phòng đấu giá này đại diện cho lợi ích của giới thượng lưu ở thủ đô.

Bởi vậy ở trong phòng đấu giá này, cho đến bây giờ đều không có ai dám sinh sự.

Cho dù là lão đại giới hắc bạch, cũng phải vô cùng khiêm tốn ở đây, gặp chuyện gì cũng phải nhường cho xong chuyện.

Bởi vì một khi hung hãn quá mức ở đây, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm Hạ Vân đã tới phòng đấu giá, ngồi trong một góc yên tĩnh chờ đợi.

Đối với mảnh đất ở bên nhà họ Lộ, bây giờ Bùi Nguyên Minh nhất định phải có.

Ngoại trừ có lợi đối với việc khuếch trương của tập đoàn Thiện Nhân, còn có một nguyên nhân khác, chính là biến buổi đấu giá này, trở thành giao phong chính diện lần đầu với Phương Trung Nghĩa.

Bùi Nguyên Minh rất muốn nhìn xem, một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh này, rốt cuộc có năng lực và mị lực thế nào, có thế khiến Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc cam tâm tình nguyện làm tay sai của anh ta.

Buổi đấu giá đã bắt đầu, hôm nay báo trước mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ.

Một người chủ trì bán đấu giá ăn mặc yểu điệu, gương mặt xinh đẹp, trang điểm tỉnh xảo đi lên đài bán đấu giá.

Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên, là một đồ sứ thanh hoa vô cùng tinh xảo, trên sứ thanh hoa điêu khắc hoa văn rồng và phượng, có thể xem như là tỉnh phẩm hiểm có.

Tuy giá khởi điểm của thứ này chỉ cần mười bảy tỷ rưỡi, nhưng người phân biệt được hàng tốt hàng xấu biết rõ, giá thị trường của thứ này ít nhất là bảy mươi tỷ.

Lúc này bán giá thấp với mười bảy tỷ rưỡi, chỉ dùng để tô đậm bầu không khí hôm nay mà thôi.

Mà lấy thứ có giá trị xa xỉ ra làm mở đầu, đủ để thấy buổi đấu giá hôm nay càng kinh người.

Rất nhanh, sứ thanh hoa này được định với giá tám mươi bảy tỷ rưỡi, người đạt được là một cậu chủ gia tộc lớn, vẻ mặt anh ta rất hưng phấn.

Bởi vì dùng giá như vậy đạt được sứ thanh hoa, đã xem như nhặt nhạnh chỗ tốt.

Sau đó từng kiện tỉnh phẩm trân quý xuất hiện, đợi lúc buổi đấu giá gân kết thúc, bất chợt cửa phòng đấu giá vốn đóng chặt bị người ta đá “râm” một cái văng ra.

Dẫn dâu là một người đàn ông mặc trang phục của Saint Laurent, mái tóc anh ta được chải chuốt cẩn thận, nhìn vô cùng đẹp trai, mang theo khí chất của người đứng trên cao.

Mà đi theo bên cạnh anh ta, rõ ràng là đệ tử quan môn của tông chủ Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc, cô cả của tập đoàn Miyamoto của Đảo Quốc, Miyamoto Sakura.

Hôm nay Miyamoto Sakura mặc một chiếc váy ngắn màu đen, khiến hai tay và hai vai của cô ta lộ ra.

Trừ chuyện đó ra, cái chân thon dài lại càng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Người phụ nữ như vậy, là một yêu tinh, chỉ cần cô ta tùy ý bước đi, có thể mị hoặc chúng sinh.

Chỉ tiếc chúng sinh ở nơi đây, không có bất cứ người nào có thể lọt vào mắt xanh của cô Miyamoto.

Đáng tiếc người cô ta nhìn, chỉ có anh Phương – Phương Trung Nghĩa.

Từ điểm này, cũng không khó coi ra khí thế của Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh.

Ít nhất cái gọi là sáu thế tử của thủ đô, bốn cậu chủ ở Cảng Thành, cùng bốn cậu chủ ở Yến Kinh, có thể nói là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu ở cả Đại Hạ, không có bất cứ ai có thể sánh băng.

Ngoại trừ Miyamoto Sakura ra, phía sau Phương Trung Nghĩa còn có bảy tám nam nữ ăn mặc xa hoa, những người này đều có phong thái bất phàm, vẻ mặt khiếp người.

Phương Trung Nghĩa coi như không có ánh mắt của mọi người ở đây, đi thẳng tới vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên, tùy tiện ngồi xuống.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2000.: Sáng ngày hôm sau, mười giờ đúng.Phòng đấu giá Phổ Đà.Phòng đấu giá Phổ Đà là một nơi tổ chức bán đấu giá bán chính thức, nghe nói ngoại trừ chính phủ thủ đô ra, mỗi một gia tộc đứng đầu ở thủ đô đều có cổ phần.Có thể nói, phòng đấu giá này đại diện cho lợi ích của giới thượng lưu ở thủ đô.Bởi vậy ở trong phòng đấu giá này, cho đến bây giờ đều không có ai dám sinh sự.Cho dù là lão đại giới hắc bạch, cũng phải vô cùng khiêm tốn ở đây, gặp chuyện gì cũng phải nhường cho xong chuyện.Bởi vì một khi hung hãn quá mức ở đây, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.Sáng sớm Hạ Vân đã tới phòng đấu giá, ngồi trong một góc yên tĩnh chờ đợi.Đối với mảnh đất ở bên nhà họ Lộ, bây giờ Bùi Nguyên Minh nhất định phải có.Ngoại trừ có lợi đối với việc khuếch trương của tập đoàn Thiện Nhân, còn có một nguyên nhân khác, chính là biến buổi đấu giá này, trở thành giao phong chính diện lần đầu với Phương Trung Nghĩa.Bùi Nguyên Minh rất muốn nhìn xem, một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh này, rốt cuộc có năng lực và mị lực thế nào, có thế khiến Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc cam tâm tình nguyện làm tay sai của anh ta.Buổi đấu giá đã bắt đầu, hôm nay báo trước mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ.Một người chủ trì bán đấu giá ăn mặc yểu điệu, gương mặt xinh đẹp, trang điểm tỉnh xảo đi lên đài bán đấu giá.Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên, là một đồ sứ thanh hoa vô cùng tinh xảo, trên sứ thanh hoa điêu khắc hoa văn rồng và phượng, có thể xem như là tỉnh phẩm hiểm có.Tuy giá khởi điểm của thứ này chỉ cần mười bảy tỷ rưỡi, nhưng người phân biệt được hàng tốt hàng xấu biết rõ, giá thị trường của thứ này ít nhất là bảy mươi tỷ.Lúc này bán giá thấp với mười bảy tỷ rưỡi, chỉ dùng để tô đậm bầu không khí hôm nay mà thôi.Mà lấy thứ có giá trị xa xỉ ra làm mở đầu, đủ để thấy buổi đấu giá hôm nay càng kinh người.Rất nhanh, sứ thanh hoa này được định với giá tám mươi bảy tỷ rưỡi, người đạt được là một cậu chủ gia tộc lớn, vẻ mặt anh ta rất hưng phấn.Bởi vì dùng giá như vậy đạt được sứ thanh hoa, đã xem như nhặt nhạnh chỗ tốt.Sau đó từng kiện tỉnh phẩm trân quý xuất hiện, đợi lúc buổi đấu giá gân kết thúc, bất chợt cửa phòng đấu giá vốn đóng chặt bị người ta đá “râm” một cái văng ra.Dẫn dâu là một người đàn ông mặc trang phục của Saint Laurent, mái tóc anh ta được chải chuốt cẩn thận, nhìn vô cùng đẹp trai, mang theo khí chất của người đứng trên cao.Mà đi theo bên cạnh anh ta, rõ ràng là đệ tử quan môn của tông chủ Kashima Shinto Ryu Đảo Quốc, cô cả của tập đoàn Miyamoto của Đảo Quốc, Miyamoto Sakura.Hôm nay Miyamoto Sakura mặc một chiếc váy ngắn màu đen, khiến hai tay và hai vai của cô ta lộ ra.Trừ chuyện đó ra, cái chân thon dài lại càng hấp dẫn sự chú ý của người khác.Người phụ nữ như vậy, là một yêu tinh, chỉ cần cô ta tùy ý bước đi, có thể mị hoặc chúng sinh.Chỉ tiếc chúng sinh ở nơi đây, không có bất cứ người nào có thể lọt vào mắt xanh của cô Miyamoto.Đáng tiếc người cô ta nhìn, chỉ có anh Phương – Phương Trung Nghĩa.Từ điểm này, cũng không khó coi ra khí thế của Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh.Ít nhất cái gọi là sáu thế tử của thủ đô, bốn cậu chủ ở Cảng Thành, cùng bốn cậu chủ ở Yến Kinh, có thể nói là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu ở cả Đại Hạ, không có bất cứ ai có thể sánh băng.Ngoại trừ Miyamoto Sakura ra, phía sau Phương Trung Nghĩa còn có bảy tám nam nữ ăn mặc xa hoa, những người này đều có phong thái bất phàm, vẻ mặt khiếp người.Phương Trung Nghĩa coi như không có ánh mắt của mọi người ở đây, đi thẳng tới vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên, tùy tiện ngồi xuống.

Chương 2000