Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 2001
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2001Cửa nhà đấu giá bị đá mở, người đó trực tiếp đi tới phía trước rồi ngồi xuống, có thể nói dù thế nào thì hành vi này cũng bị coi như một cái vả mặt những người đang dự đấu giá ở đây, người mới tới có biểu cảm cực kỳ kiêu ngạo.Nhưng vấn đề là không ai có mặt tại hội trường dám lên án điều này, thậm chí nhiều người đã đứng lên gật đầu với người đó một cách kính cấn.Ngay cả nữ đấu giá viên xinh đẹp đứng ở phía trên cũng kính cẩn nghiêng người, trên khuôn mặt trang điểm thanh tú là nụ cười nịnh nọt.Hạ Vân liếc mắt nhìn cảnh này, vẻ mặt nhanh chóng trở nên bất động.Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hạ Vân không muốn xuất hiện nhưng Phương Trung Nghĩa dường như đã biết đến sự hiện diện của Hạ Vân.Ánh mắt anh ta rơi xuống chỗ Hạ Vân, giơ tay lên cười nói: “Hạ Vân, em thật là gớm mặt đó.Nghe nói hôm nay mục đích của em đến đây là vì miếng đất ở Lục gia? Em muốn đấu với tôi theo cách đó sao?”Rõ ràng Phương Trung Nghĩa nhất định đã đọc được giá thâu của Hạ Vân nên anh ta mới biết chuyện cô ấy tới đây vì miếng đất đó.Một câu đơn giản như vậy cũng đủ để giải thích về thế lực và sức mạnh của Phương Trung Nghĩa.Nhiều người nhìn điệu bộ cười như không cười của Phương Trung Nghĩa mà mí mắt cũng muốn nhảy dựng lên. Nếu chọc giận cậu chủ nhà họ Phương này thì quả thật hậu quả có lẽ là sống không bảng chết.Hạ Vân bị anh ta để mắt tới, đương nhiên hậu quả cũng sẽ đáng lo.Hạ Vân lạnh lùng nói: “Anh Nghĩa, mục đích của tôi tới đây không liên quan gì đến anh. Tôi vì cái gì cũng không phải việc của anh. Bởi vì giữa anh và tôi không có bất kỳ quan hệ gì”Phương Trung Nghĩa cười tủm tỉm, vỗ tay nói: “Hạ Vân, giữa tôi và em có quan hệ gì không? Em thử nói không xem nào. Còn tôi nói là có đó. Từ bây giờ tôi có thể công bố với mọi người rằng em là người phụ nữ của tôi. Ngoài ra bất kể một tên đàn ông nào muốn tiếp cận em, tôi sẽ giết chết kẻ đó.Phương Trung Nghĩa nói năng không kiêng dè, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những ánh mắt đang chăm chú liếc sang kia.Mọi người trên khán đài đều im lặng một hồi, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Trung Nghĩa.Mọi người đều nghe nói đến phong cách hành động của Phương Trung Nghĩa, chỉ trong vài ngày sau khi đến thành phố anh ta đã hạ gục rất nhiều cao thủ giàu có.Vào lúc này, kể từ khi anh ta nói rằng Hạ Vân là người phụ nữ của anh ta thì điều này có lẽ đã trở thành một sự thật không thể thay đổi.Ngay cả Trầm Thiên Ân, người giàu nhất thành phố cũng không thể làm trái lời của cậu chủ Yến Kinh này.Hơn nữa gia đình nhà họ Trầm ban đầu còn định thành lập một liên minh với gia đình nhà họ Phương.Vẻ mặt của Hạ Vân có chút thay đổi nhưng sau cùng cô ấy cũng không nói gì.Cô ấy biết rằng mình đã đặt cọc hàng chục tỷ đồng và chuẩn bị đấu giá lấy khu đất của nhà họ Lục nhưng Phương Trung Nghĩa đã biết đến 80% chỉ tiết trong kế hoạch đó.Trong trường hợp này nhất định phải bình tĩnh giải quyết vấn đề. Nếu lúc này cô ấy quá bốc.đồng thì hậu quả thực sự sẽ rất tai hại.Lúc này Hạ Vân mới bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một tin nhắn.Nhìn thấy Hạ Vân vẫn có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này, Phương Trung Nghĩa cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng vui vẻ.Sau đó anh ta lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhẹ giọng nói: “Cuộc đấu giá tiếp tục đi”Nghe được lời của Phương Trung Nghĩa, người bán đấu giá vội vàng cung kính gật đầu, sau đó vừa vây tay liền nhìn thấy có người cầm một tấm ngọc bội bước lên sân khấu.“Buổi đấu giá tiếp theo sẽ là Dạ Minh Châu lớn nhất thế giới, Cửu Long Ngọc!”
Chương 2001
Cửa nhà đấu giá bị đá mở, người đó trực tiếp đi tới phía trước rồi ngồi xuống, có thể nói dù thế nào thì hành vi này cũng bị coi như một cái vả mặt những người đang dự đấu giá ở đây, người mới tới có biểu cảm cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng vấn đề là không ai có mặt tại hội trường dám lên án điều này, thậm chí nhiều người đã đứng lên gật đầu với người đó một cách kính cấn.
Ngay cả nữ đấu giá viên xinh đẹp đứng ở phía trên cũng kính cẩn nghiêng người, trên khuôn mặt trang điểm thanh tú là nụ cười nịnh nọt.
Hạ Vân liếc mắt nhìn cảnh này, vẻ mặt nhanh chóng trở nên bất động.
Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hạ Vân không muốn xuất hiện nhưng Phương Trung Nghĩa dường như đã biết đến sự hiện diện của Hạ Vân.
Ánh mắt anh ta rơi xuống chỗ Hạ Vân, giơ tay lên cười nói: “Hạ Vân, em thật là gớm mặt đó.
Nghe nói hôm nay mục đích của em đến đây là vì miếng đất ở Lục gia? Em muốn đấu với tôi theo cách đó sao?”
Rõ ràng Phương Trung Nghĩa nhất định đã đọc được giá thâu của Hạ Vân nên anh ta mới biết chuyện cô ấy tới đây vì miếng đất đó.
Một câu đơn giản như vậy cũng đủ để giải thích về thế lực và sức mạnh của Phương Trung Nghĩa.
Nhiều người nhìn điệu bộ cười như không cười của Phương Trung Nghĩa mà mí mắt cũng muốn nhảy dựng lên. Nếu chọc giận cậu chủ nhà họ Phương này thì quả thật hậu quả có lẽ là sống không bảng chết.
Hạ Vân bị anh ta để mắt tới, đương nhiên hậu quả cũng sẽ đáng lo.
Hạ Vân lạnh lùng nói: “Anh Nghĩa, mục đích của tôi tới đây không liên quan gì đến anh. Tôi vì cái gì cũng không phải việc của anh. Bởi vì giữa anh và tôi không có bất kỳ quan hệ gì”
Phương Trung Nghĩa cười tủm tỉm, vỗ tay nói: “Hạ Vân, giữa tôi và em có quan hệ gì không? Em thử nói không xem nào. Còn tôi nói là có đó. Từ bây giờ tôi có thể công bố với mọi người rằng em là người phụ nữ của tôi. Ngoài ra bất kể một tên đàn ông nào muốn tiếp cận em, tôi sẽ giết chết kẻ đó.
Phương Trung Nghĩa nói năng không kiêng dè, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những ánh mắt đang chăm chú liếc sang kia.
Mọi người trên khán đài đều im lặng một hồi, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Trung Nghĩa.
Mọi người đều nghe nói đến phong cách hành động của Phương Trung Nghĩa, chỉ trong vài ngày sau khi đến thành phố anh ta đã hạ gục rất nhiều cao thủ giàu có.
Vào lúc này, kể từ khi anh ta nói rằng Hạ Vân là người phụ nữ của anh ta thì điều này có lẽ đã trở thành một sự thật không thể thay đổi.
Ngay cả Trầm Thiên Ân, người giàu nhất thành phố cũng không thể làm trái lời của cậu chủ Yến Kinh này.
Hơn nữa gia đình nhà họ Trầm ban đầu còn định thành lập một liên minh với gia đình nhà họ Phương.
Vẻ mặt của Hạ Vân có chút thay đổi nhưng sau cùng cô ấy cũng không nói gì.
Cô ấy biết rằng mình đã đặt cọc hàng chục tỷ đồng và chuẩn bị đấu giá lấy khu đất của nhà họ Lục nhưng Phương Trung Nghĩa đã biết đến 80% chỉ tiết trong kế hoạch đó.
Trong trường hợp này nhất định phải bình tĩnh giải quyết vấn đề. Nếu lúc này cô ấy quá bốc.
đồng thì hậu quả thực sự sẽ rất tai hại.
Lúc này Hạ Vân mới bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Nhìn thấy Hạ Vân vẫn có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này, Phương Trung Nghĩa cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng vui vẻ.
Sau đó anh ta lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhẹ giọng nói: “Cuộc đấu giá tiếp tục đi”
Nghe được lời của Phương Trung Nghĩa, người bán đấu giá vội vàng cung kính gật đầu, sau đó vừa vây tay liền nhìn thấy có người cầm một tấm ngọc bội bước lên sân khấu.
“Buổi đấu giá tiếp theo sẽ là Dạ Minh Châu lớn nhất thế giới, Cửu Long Ngọc!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 2001Cửa nhà đấu giá bị đá mở, người đó trực tiếp đi tới phía trước rồi ngồi xuống, có thể nói dù thế nào thì hành vi này cũng bị coi như một cái vả mặt những người đang dự đấu giá ở đây, người mới tới có biểu cảm cực kỳ kiêu ngạo.Nhưng vấn đề là không ai có mặt tại hội trường dám lên án điều này, thậm chí nhiều người đã đứng lên gật đầu với người đó một cách kính cấn.Ngay cả nữ đấu giá viên xinh đẹp đứng ở phía trên cũng kính cẩn nghiêng người, trên khuôn mặt trang điểm thanh tú là nụ cười nịnh nọt.Hạ Vân liếc mắt nhìn cảnh này, vẻ mặt nhanh chóng trở nên bất động.Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hạ Vân không muốn xuất hiện nhưng Phương Trung Nghĩa dường như đã biết đến sự hiện diện của Hạ Vân.Ánh mắt anh ta rơi xuống chỗ Hạ Vân, giơ tay lên cười nói: “Hạ Vân, em thật là gớm mặt đó.Nghe nói hôm nay mục đích của em đến đây là vì miếng đất ở Lục gia? Em muốn đấu với tôi theo cách đó sao?”Rõ ràng Phương Trung Nghĩa nhất định đã đọc được giá thâu của Hạ Vân nên anh ta mới biết chuyện cô ấy tới đây vì miếng đất đó.Một câu đơn giản như vậy cũng đủ để giải thích về thế lực và sức mạnh của Phương Trung Nghĩa.Nhiều người nhìn điệu bộ cười như không cười của Phương Trung Nghĩa mà mí mắt cũng muốn nhảy dựng lên. Nếu chọc giận cậu chủ nhà họ Phương này thì quả thật hậu quả có lẽ là sống không bảng chết.Hạ Vân bị anh ta để mắt tới, đương nhiên hậu quả cũng sẽ đáng lo.Hạ Vân lạnh lùng nói: “Anh Nghĩa, mục đích của tôi tới đây không liên quan gì đến anh. Tôi vì cái gì cũng không phải việc của anh. Bởi vì giữa anh và tôi không có bất kỳ quan hệ gì”Phương Trung Nghĩa cười tủm tỉm, vỗ tay nói: “Hạ Vân, giữa tôi và em có quan hệ gì không? Em thử nói không xem nào. Còn tôi nói là có đó. Từ bây giờ tôi có thể công bố với mọi người rằng em là người phụ nữ của tôi. Ngoài ra bất kể một tên đàn ông nào muốn tiếp cận em, tôi sẽ giết chết kẻ đó.Phương Trung Nghĩa nói năng không kiêng dè, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những ánh mắt đang chăm chú liếc sang kia.Mọi người trên khán đài đều im lặng một hồi, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Trung Nghĩa.Mọi người đều nghe nói đến phong cách hành động của Phương Trung Nghĩa, chỉ trong vài ngày sau khi đến thành phố anh ta đã hạ gục rất nhiều cao thủ giàu có.Vào lúc này, kể từ khi anh ta nói rằng Hạ Vân là người phụ nữ của anh ta thì điều này có lẽ đã trở thành một sự thật không thể thay đổi.Ngay cả Trầm Thiên Ân, người giàu nhất thành phố cũng không thể làm trái lời của cậu chủ Yến Kinh này.Hơn nữa gia đình nhà họ Trầm ban đầu còn định thành lập một liên minh với gia đình nhà họ Phương.Vẻ mặt của Hạ Vân có chút thay đổi nhưng sau cùng cô ấy cũng không nói gì.Cô ấy biết rằng mình đã đặt cọc hàng chục tỷ đồng và chuẩn bị đấu giá lấy khu đất của nhà họ Lục nhưng Phương Trung Nghĩa đã biết đến 80% chỉ tiết trong kế hoạch đó.Trong trường hợp này nhất định phải bình tĩnh giải quyết vấn đề. Nếu lúc này cô ấy quá bốc.đồng thì hậu quả thực sự sẽ rất tai hại.Lúc này Hạ Vân mới bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một tin nhắn.Nhìn thấy Hạ Vân vẫn có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này, Phương Trung Nghĩa cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng vui vẻ.Sau đó anh ta lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhẹ giọng nói: “Cuộc đấu giá tiếp tục đi”Nghe được lời của Phương Trung Nghĩa, người bán đấu giá vội vàng cung kính gật đầu, sau đó vừa vây tay liền nhìn thấy có người cầm một tấm ngọc bội bước lên sân khấu.“Buổi đấu giá tiếp theo sẽ là Dạ Minh Châu lớn nhất thế giới, Cửu Long Ngọc!”