Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4145
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hắn không biết đã trả giá bao nhiêu, để mời được một vị đại cao thủ như vậy về bên mình.Nhưng không ai có thể nghĩ ra, một đại cao thủ như vậy lại họ Bùi một bàn tay đập bay rồi?“Lục tiểu thư! Ngươi không sao chứ !?”Vệ sĩ của Kim gia lúc này mới phản ứng lại, toàn bộ đều là quá sợ hãi, từng người từng người len lén tới đỡ Lục Phi Băng, trên người chi chít mảnh thủy tinh găm vào.Nguyễn Khả Khả mí mắt cũng không ngừng nhảy lên, trang dung tinh xảo bên trên khuôn mặt, toàn bộ đều là kinh ngạc.Cô không thể nghĩ và cũng không thể hiểu được, tại sao Bùi Nguyên Minh lại có thể mạnh mẽ như vậy.Kim Trác Húc nói thật nhanh: “Nào, mau đưa Lục tiểu thư đi chữa thương!”” Ta. . . Không có việc gì!”Lục Phi Băng, vừa được người đỡ dậy, giãy giụa đẩy những người bạn xung quanh ra, thần sắc dữ tợn và phẫn nộ.Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cô không thể tin được, Bùi Nguyên Minh lại có thể một bàn tay đem nàng đánh bay.“Ngươi thực dám tát ta!”“Họ Bùi, ngươi biết ta đến từ nơi nào sao?”“Ngươi có biết ta là đệ tử của ai không !?”Giờ phút này, Lục Phi Băng có chút kinh ngạc, không biết Bùi Nguyên Minh có thể, một bàn tay đem mình quăng bay đi, nhưng nàng lại cảm thấy mình ăn thiệt thòi, là bởi vì bị đánh lén, là bị Bùi Nguyên Minh thừa dịp bất ngờ xuống tay.Đơn giản mà nói, mới vừa rồi chính là nàng chủ quan mà thôi.Phải biết, sau lưng của nàng, thế nhưng là Thánh Địa Võ Học Tây Môn Thiên Môn Trại, nàng có đủ tự tin thách đấu cùng Bùi Nguyên Minh.Cho dù là người thập đại gia tộc cao cấp, người ngũ đại môn phiệt, gặp được nàng đều phải tất cung tất kính.Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra, một bên lau sạch mấy ngón tay, một bên thản nhiên nói: “Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu.”“Kẻ nào dám động tới ta, ta liền giết chết!”“Đừng nói là gà đất chó sành như ngươi, cho dù chủ nhân Tây Nam Thiên Môn Trại của ngươi có tới, ta cũng giẫm lên mặt hắn.”Lục Phi Băng tức giận đến bật cười khi nghe được câu nói này: “Tốt, ngươi Bùi Nguyên Minh!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hắn không biết đã trả giá bao nhiêu, để mời được một vị đại cao thủ như vậy về bên mình.Nhưng không ai có thể nghĩ ra, một đại cao thủ như vậy lại họ Bùi một bàn tay đập bay rồi?“Lục tiểu thư! Ngươi không sao chứ !?”Vệ sĩ của Kim gia lúc này mới phản ứng lại, toàn bộ đều là quá sợ hãi, từng người từng người len lén tới đỡ Lục Phi Băng, trên người chi chít mảnh thủy tinh găm vào.Nguyễn Khả Khả mí mắt cũng không ngừng nhảy lên, trang dung tinh xảo bên trên khuôn mặt, toàn bộ đều là kinh ngạc.Cô không thể nghĩ và cũng không thể hiểu được, tại sao Bùi Nguyên Minh lại có thể mạnh mẽ như vậy.Kim Trác Húc nói thật nhanh: “Nào, mau đưa Lục tiểu thư đi chữa thương!”” Ta. . . Không có việc gì!”Lục Phi Băng, vừa được người đỡ dậy, giãy giụa đẩy những người bạn xung quanh ra, thần sắc dữ tợn và phẫn nộ.Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cô không thể tin được, Bùi Nguyên Minh lại có thể một bàn tay đem nàng đánh bay.“Ngươi thực dám tát ta!”“Họ Bùi, ngươi biết ta đến từ nơi nào sao?”“Ngươi có biết ta là đệ tử của ai không !?”Giờ phút này, Lục Phi Băng có chút kinh ngạc, không biết Bùi Nguyên Minh có thể, một bàn tay đem mình quăng bay đi, nhưng nàng lại cảm thấy mình ăn thiệt thòi, là bởi vì bị đánh lén, là bị Bùi Nguyên Minh thừa dịp bất ngờ xuống tay.Đơn giản mà nói, mới vừa rồi chính là nàng chủ quan mà thôi.Phải biết, sau lưng của nàng, thế nhưng là Thánh Địa Võ Học Tây Môn Thiên Môn Trại, nàng có đủ tự tin thách đấu cùng Bùi Nguyên Minh.Cho dù là người thập đại gia tộc cao cấp, người ngũ đại môn phiệt, gặp được nàng đều phải tất cung tất kính.Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra, một bên lau sạch mấy ngón tay, một bên thản nhiên nói: “Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu.”“Kẻ nào dám động tới ta, ta liền giết chết!”“Đừng nói là gà đất chó sành như ngươi, cho dù chủ nhân Tây Nam Thiên Môn Trại của ngươi có tới, ta cũng giẫm lên mặt hắn.”Lục Phi Băng tức giận đến bật cười khi nghe được câu nói này: “Tốt, ngươi Bùi Nguyên Minh!”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Hắn không biết đã trả giá bao nhiêu, để mời được một vị đại cao thủ như vậy về bên mình.Nhưng không ai có thể nghĩ ra, một đại cao thủ như vậy lại họ Bùi một bàn tay đập bay rồi?“Lục tiểu thư! Ngươi không sao chứ !?”Vệ sĩ của Kim gia lúc này mới phản ứng lại, toàn bộ đều là quá sợ hãi, từng người từng người len lén tới đỡ Lục Phi Băng, trên người chi chít mảnh thủy tinh găm vào.Nguyễn Khả Khả mí mắt cũng không ngừng nhảy lên, trang dung tinh xảo bên trên khuôn mặt, toàn bộ đều là kinh ngạc.Cô không thể nghĩ và cũng không thể hiểu được, tại sao Bùi Nguyên Minh lại có thể mạnh mẽ như vậy.Kim Trác Húc nói thật nhanh: “Nào, mau đưa Lục tiểu thư đi chữa thương!”” Ta. . . Không có việc gì!”Lục Phi Băng, vừa được người đỡ dậy, giãy giụa đẩy những người bạn xung quanh ra, thần sắc dữ tợn và phẫn nộ.Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cô không thể tin được, Bùi Nguyên Minh lại có thể một bàn tay đem nàng đánh bay.“Ngươi thực dám tát ta!”“Họ Bùi, ngươi biết ta đến từ nơi nào sao?”“Ngươi có biết ta là đệ tử của ai không !?”Giờ phút này, Lục Phi Băng có chút kinh ngạc, không biết Bùi Nguyên Minh có thể, một bàn tay đem mình quăng bay đi, nhưng nàng lại cảm thấy mình ăn thiệt thòi, là bởi vì bị đánh lén, là bị Bùi Nguyên Minh thừa dịp bất ngờ xuống tay.Đơn giản mà nói, mới vừa rồi chính là nàng chủ quan mà thôi.Phải biết, sau lưng của nàng, thế nhưng là Thánh Địa Võ Học Tây Môn Thiên Môn Trại, nàng có đủ tự tin thách đấu cùng Bùi Nguyên Minh.Cho dù là người thập đại gia tộc cao cấp, người ngũ đại môn phiệt, gặp được nàng đều phải tất cung tất kính.Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra, một bên lau sạch mấy ngón tay, một bên thản nhiên nói: “Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu.”“Kẻ nào dám động tới ta, ta liền giết chết!”“Đừng nói là gà đất chó sành như ngươi, cho dù chủ nhân Tây Nam Thiên Môn Trại của ngươi có tới, ta cũng giẫm lên mặt hắn.”Lục Phi Băng tức giận đến bật cười khi nghe được câu nói này: “Tốt, ngươi Bùi Nguyên Minh!”