Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4146
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh nhìn xem Lục Phi Băng lúc này, vẫn là trên nhảy dưới tránh, hô to gọi nhỏ, anh hơi hơi nheo mắt lại.Sau đó anh di chuyển bước, nháy mắt đi tới trước mặt Lục Phi Băng.anh vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lục Phi Băng, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi uy hiếp ta như vậy, còn chủ tâm muốn cùng ta đối nghịch, không biết chữ chết viết thế nào.”“Nếu ta không phế bỏ ngươi, ta có lỗi với chính mình sao?”Khi giọng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh một cước găm tới.” Vương bát đản!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn muốn phế chính mình, Lục Phi Băng quá sợ hãi, lộn nhào hướng về phía sau thối lui.Nhưng rốt cuộc, động tác của cô vẫn chậm hơn một chút.Dù sao, một cước của Bùi Nguyên Minh cực nhanh, nhanh đến nổi không một ai có thể trốn được.“Hự” một tiếng, Bùi Nguyên Minh một cước găm thẳng vào huyệt đan điền của Lục Phi Băng, nàng đau đớn hét lên một tiếng, rồi trực vỗ cánh phấp phới bay ra ngoài, sau đó, không đứng dậy được nữa.Cô phun ra một ngụm máu tươi, với vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm thê lương mở miệng: “Vương bát đản, ngươi đã làm gì ta? ngươi đã làm gì ta?”Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, đứng yên, thản nhiên nói: “Ta cũng không có làm gì, chẳng qua là phế bỏ ngươi mà thôi…”“Ngươi dám phế ta!”Lục Phi Băng lúc này nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.Cô liều mạng muốn đứng lên chống lại Bùi Nguyên Minh, nhưng là giờ phút này, thân thể mềm mại chợt chấn động, lại lần nữa xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy co giật.Sau đó, cô bất tỉnh hoàn toàn.Đây là triệt để bị phế.Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lục Phi Băng đã bị phế, mà liếc mắt nhìn trên lầu hai, chờ đại cao thủ anh vừa mới phát hiện hiện thân.Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bùi Nguyên Minh, đại cao thủ vừa mới tản mát ra một vòng sát khí, giờ phút này trực tiếp thu liễm sát khí, mất đi động tĩnh.Cứ như thể cho tới bây giờ hắn chưa từng tồn tại.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh nhìn xem Lục Phi Băng lúc này, vẫn là trên nhảy dưới tránh, hô to gọi nhỏ, anh hơi hơi nheo mắt lại.Sau đó anh di chuyển bước, nháy mắt đi tới trước mặt Lục Phi Băng.anh vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lục Phi Băng, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi uy hiếp ta như vậy, còn chủ tâm muốn cùng ta đối nghịch, không biết chữ chết viết thế nào.”“Nếu ta không phế bỏ ngươi, ta có lỗi với chính mình sao?”Khi giọng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh một cước găm tới.” Vương bát đản!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn muốn phế chính mình, Lục Phi Băng quá sợ hãi, lộn nhào hướng về phía sau thối lui.Nhưng rốt cuộc, động tác của cô vẫn chậm hơn một chút.Dù sao, một cước của Bùi Nguyên Minh cực nhanh, nhanh đến nổi không một ai có thể trốn được.“Hự” một tiếng, Bùi Nguyên Minh một cước găm thẳng vào huyệt đan điền của Lục Phi Băng, nàng đau đớn hét lên một tiếng, rồi trực vỗ cánh phấp phới bay ra ngoài, sau đó, không đứng dậy được nữa.Cô phun ra một ngụm máu tươi, với vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm thê lương mở miệng: “Vương bát đản, ngươi đã làm gì ta? ngươi đã làm gì ta?”Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, đứng yên, thản nhiên nói: “Ta cũng không có làm gì, chẳng qua là phế bỏ ngươi mà thôi…”“Ngươi dám phế ta!”Lục Phi Băng lúc này nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.Cô liều mạng muốn đứng lên chống lại Bùi Nguyên Minh, nhưng là giờ phút này, thân thể mềm mại chợt chấn động, lại lần nữa xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy co giật.Sau đó, cô bất tỉnh hoàn toàn.Đây là triệt để bị phế.Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lục Phi Băng đã bị phế, mà liếc mắt nhìn trên lầu hai, chờ đại cao thủ anh vừa mới phát hiện hiện thân.Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bùi Nguyên Minh, đại cao thủ vừa mới tản mát ra một vòng sát khí, giờ phút này trực tiếp thu liễm sát khí, mất đi động tĩnh.Cứ như thể cho tới bây giờ hắn chưa từng tồn tại.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh nhìn xem Lục Phi Băng lúc này, vẫn là trên nhảy dưới tránh, hô to gọi nhỏ, anh hơi hơi nheo mắt lại.Sau đó anh di chuyển bước, nháy mắt đi tới trước mặt Lục Phi Băng.anh vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lục Phi Băng, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi uy hiếp ta như vậy, còn chủ tâm muốn cùng ta đối nghịch, không biết chữ chết viết thế nào.”“Nếu ta không phế bỏ ngươi, ta có lỗi với chính mình sao?”Khi giọng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh một cước găm tới.” Vương bát đản!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn muốn phế chính mình, Lục Phi Băng quá sợ hãi, lộn nhào hướng về phía sau thối lui.Nhưng rốt cuộc, động tác của cô vẫn chậm hơn một chút.Dù sao, một cước của Bùi Nguyên Minh cực nhanh, nhanh đến nổi không một ai có thể trốn được.“Hự” một tiếng, Bùi Nguyên Minh một cước găm thẳng vào huyệt đan điền của Lục Phi Băng, nàng đau đớn hét lên một tiếng, rồi trực vỗ cánh phấp phới bay ra ngoài, sau đó, không đứng dậy được nữa.Cô phun ra một ngụm máu tươi, với vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm thê lương mở miệng: “Vương bát đản, ngươi đã làm gì ta? ngươi đã làm gì ta?”Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, đứng yên, thản nhiên nói: “Ta cũng không có làm gì, chẳng qua là phế bỏ ngươi mà thôi…”“Ngươi dám phế ta!”Lục Phi Băng lúc này nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.Cô liều mạng muốn đứng lên chống lại Bùi Nguyên Minh, nhưng là giờ phút này, thân thể mềm mại chợt chấn động, lại lần nữa xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy co giật.Sau đó, cô bất tỉnh hoàn toàn.Đây là triệt để bị phế.Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lục Phi Băng đã bị phế, mà liếc mắt nhìn trên lầu hai, chờ đại cao thủ anh vừa mới phát hiện hiện thân.Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bùi Nguyên Minh, đại cao thủ vừa mới tản mát ra một vòng sát khí, giờ phút này trực tiếp thu liễm sát khí, mất đi động tĩnh.Cứ như thể cho tới bây giờ hắn chưa từng tồn tại.