Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4197
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cảnh tượng này đã khiến một nhóm bạn xấu đều cười ha ha.Cái gì gọi là nghiền ép?Đây chính là đang nghiền nát!Tên nhà quê trước mặt này, phấn đấu tám trăm năm cũng không thể mua được những vật này.Trước đây, khi Vương Nguyên Kiệt xuất ra thứ gì đó, thường là có thể đem nam nhân dọa đến tè ra quần.Suy cho cùng, đàn ông có chút kinh nghiệm xã hội sẽ hiểu.Những người đàn ông sở hữu được những thứ này, không phải là người mà bọn hắn có thể xúc phạm.Mà cô phục vụ xinh đẹp, lúc này cũng khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.Chưa kể, những thực khách khác đều hả hê, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.Mọi người đều muốn xem xem, người đàn ông có vẻ khốn khổ này, sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.Bùi Nguyên Minh cắn miếng dưa cải cuối cùng với vẻ mặt lãnh đạm, sau một tiếng ợ, mới không nhanh không chậm rút ra khăn tay, lau sạch lấy khóe miệng.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn mình, Vương Nguyên Kiệt sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ vỗ má phải Bùi Nguyên Minh, trên mặt nở nụ cười trêu tức.” Tiểu tử, nghe không hiểu ta, hay không hiểu ý tứ của ta?”“Người phụ nữ của ngươi thật xinh đẹp, ta rất ghen tị và ước ao!”“Khi ta ghen tị và ước ao, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”” Ngươi có biết, ngươi bây giờ không lăn đi, sẽ là hậu quả gì sao?”Lời nói đạm mạc, tràn ngập uy hiếp, rất độc đoán và rất đáng sợ.Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Ngươi đắc tội với nữ nhân của ta, còn tát vào mặt của ta.”“Ngươi có biết hậu quả là gì không?”” Hậu quả! ?”Nghe vậy, Vương Nguyên Kiệt mỉm cười, hắn một mặt âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua).“Ta thực sự muốn biết, hậu quả sẽ như thế nào.”“Chẳng lẽ, ngươi còn dám đánh ta?”Nói đến đây, một đám bạn xấu đều bật cười ha ha.Từ trước đến nay, đều chỉ có Vương Nguyên Kiệt uy hiếp người khác, khi nào có người dám uy hiếp Vương Nguyên Kiệt?Có lẽ nào, hôm nay mặt trời đã mọc từ hướng tây.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cảnh tượng này đã khiến một nhóm bạn xấu đều cười ha ha.Cái gì gọi là nghiền ép?Đây chính là đang nghiền nát!Tên nhà quê trước mặt này, phấn đấu tám trăm năm cũng không thể mua được những vật này.Trước đây, khi Vương Nguyên Kiệt xuất ra thứ gì đó, thường là có thể đem nam nhân dọa đến tè ra quần.Suy cho cùng, đàn ông có chút kinh nghiệm xã hội sẽ hiểu.Những người đàn ông sở hữu được những thứ này, không phải là người mà bọn hắn có thể xúc phạm.Mà cô phục vụ xinh đẹp, lúc này cũng khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.Chưa kể, những thực khách khác đều hả hê, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.Mọi người đều muốn xem xem, người đàn ông có vẻ khốn khổ này, sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.Bùi Nguyên Minh cắn miếng dưa cải cuối cùng với vẻ mặt lãnh đạm, sau một tiếng ợ, mới không nhanh không chậm rút ra khăn tay, lau sạch lấy khóe miệng.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn mình, Vương Nguyên Kiệt sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ vỗ má phải Bùi Nguyên Minh, trên mặt nở nụ cười trêu tức.” Tiểu tử, nghe không hiểu ta, hay không hiểu ý tứ của ta?”“Người phụ nữ của ngươi thật xinh đẹp, ta rất ghen tị và ước ao!”“Khi ta ghen tị và ước ao, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”” Ngươi có biết, ngươi bây giờ không lăn đi, sẽ là hậu quả gì sao?”Lời nói đạm mạc, tràn ngập uy hiếp, rất độc đoán và rất đáng sợ.Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Ngươi đắc tội với nữ nhân của ta, còn tát vào mặt của ta.”“Ngươi có biết hậu quả là gì không?”” Hậu quả! ?”Nghe vậy, Vương Nguyên Kiệt mỉm cười, hắn một mặt âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua).“Ta thực sự muốn biết, hậu quả sẽ như thế nào.”“Chẳng lẽ, ngươi còn dám đánh ta?”Nói đến đây, một đám bạn xấu đều bật cười ha ha.Từ trước đến nay, đều chỉ có Vương Nguyên Kiệt uy hiếp người khác, khi nào có người dám uy hiếp Vương Nguyên Kiệt?Có lẽ nào, hôm nay mặt trời đã mọc từ hướng tây.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Cảnh tượng này đã khiến một nhóm bạn xấu đều cười ha ha.Cái gì gọi là nghiền ép?Đây chính là đang nghiền nát!Tên nhà quê trước mặt này, phấn đấu tám trăm năm cũng không thể mua được những vật này.Trước đây, khi Vương Nguyên Kiệt xuất ra thứ gì đó, thường là có thể đem nam nhân dọa đến tè ra quần.Suy cho cùng, đàn ông có chút kinh nghiệm xã hội sẽ hiểu.Những người đàn ông sở hữu được những thứ này, không phải là người mà bọn hắn có thể xúc phạm.Mà cô phục vụ xinh đẹp, lúc này cũng khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.Chưa kể, những thực khách khác đều hả hê, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.Mọi người đều muốn xem xem, người đàn ông có vẻ khốn khổ này, sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.Bùi Nguyên Minh cắn miếng dưa cải cuối cùng với vẻ mặt lãnh đạm, sau một tiếng ợ, mới không nhanh không chậm rút ra khăn tay, lau sạch lấy khóe miệng.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn mình, Vương Nguyên Kiệt sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ vỗ má phải Bùi Nguyên Minh, trên mặt nở nụ cười trêu tức.” Tiểu tử, nghe không hiểu ta, hay không hiểu ý tứ của ta?”“Người phụ nữ của ngươi thật xinh đẹp, ta rất ghen tị và ước ao!”“Khi ta ghen tị và ước ao, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”” Ngươi có biết, ngươi bây giờ không lăn đi, sẽ là hậu quả gì sao?”Lời nói đạm mạc, tràn ngập uy hiếp, rất độc đoán và rất đáng sợ.Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Ngươi đắc tội với nữ nhân của ta, còn tát vào mặt của ta.”“Ngươi có biết hậu quả là gì không?”” Hậu quả! ?”Nghe vậy, Vương Nguyên Kiệt mỉm cười, hắn một mặt âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua).“Ta thực sự muốn biết, hậu quả sẽ như thế nào.”“Chẳng lẽ, ngươi còn dám đánh ta?”Nói đến đây, một đám bạn xấu đều bật cười ha ha.Từ trước đến nay, đều chỉ có Vương Nguyên Kiệt uy hiếp người khác, khi nào có người dám uy hiếp Vương Nguyên Kiệt?Có lẽ nào, hôm nay mặt trời đã mọc từ hướng tây.