Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4292
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh chỉ nhìn thoáng qua liền biết, phòng làm việc đã không có việc gì.Chỉ là giờ phút này, Nghiêm Dao trên thân vẫn như cũ, xúi quẩy quấn quanh hắn như bóng với hình, ấn đường đen thui.Nghe Nghiêm Dao kể lại những gì trải qua hai ngày, Bùi Nguyên Minh đều cảm thán, mạng hắn quá lớn.Gặp được một người không may một chút, chỉ sợ không chết mười lần, thì cũng phải tám lần.Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị ra tay giúp Nghiêm Dao giải quyết vấn đề, lúc này điện thoại của Nghiêm Dao rung lên dữ dội.Do dự một hồi, hắn ta bắt máy, sau đó hướng về phía Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, nói: “Bùi Thiếu, thực sự là xấu hổ.”“Cao Minh Viễn nhờ tôi cầu xin ngài, hắn muốn đích thân tới xin lỗi ngài.”“Hắn đã đến bên ngoài hội quán Tô Hàng, ngài nhìn cái này…”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Không thành vấn đề.”Nghe vậy, Nghiêm Dao gật gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu cho một tiểu đệ, ra ngoài đón người.Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và một cặp vợ chồng trung niên bước vào.Người đàn ông có lẽ đã ngoài năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, mặc một bộ đồ Đường tinh xảo, trên mặt lộ ra khí chất không giận tự uy, oai phong lẫm lẫm.Còn nữ nhân, trẻ hơn hắn vài tuổi, cả người dung mạo mềm mại như ngọc, đáng yêu vô cùng, mà lại phục trang đẹp đẽ, bước đi phong tình vô hạn.Hai người này là vợ chồng Cao gia của Tư bản Trường Thành.Nam chính là Cao Minh Viễn, nữ là Trịnh Hồng Mai.Hai người đều cầm trên tay những hộp quà tinh xảo, khi bước vào đều nở nụ cười, cúi đầu khom lưng.“Nghiêm tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”“Đứa con trai bất hiếu kia của ta, là ta quản giáo không nghiêm, cho nên mới mạo phạm tới ngài!”” Ta thay đứa con bất hiếu kia, hướng phía ngài chịu nhận lỗi, hi vọng ngài có thể tha thứ.”Nói xong, hắn ta đặt đồ đạc lên bàn, rồi tự cho mình hai cái tát thuận tay và trái tay.Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn Cao Minh Viễn một chút, dám đối với mình tàn nhẫn như thế, gia hỏa này có chút ý tứ!Hay cần phải nói rằng, tuyệt đối là một nhân vật.Trịnh Hồng Mai cũng nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, Nghiêm tổng, con của ta không nên thân, ta thực xin lỗi!”Dù con trai bị đánh gãy tay chân, nhưng vấn đề là, Tư bản Trường Thành thừa nhận, đắc tội không nổi Tân Soái Thương Hội.Vì vậy, cả hai chỉ có thể đến xin lỗi.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh chỉ nhìn thoáng qua liền biết, phòng làm việc đã không có việc gì.Chỉ là giờ phút này, Nghiêm Dao trên thân vẫn như cũ, xúi quẩy quấn quanh hắn như bóng với hình, ấn đường đen thui.Nghe Nghiêm Dao kể lại những gì trải qua hai ngày, Bùi Nguyên Minh đều cảm thán, mạng hắn quá lớn.Gặp được một người không may một chút, chỉ sợ không chết mười lần, thì cũng phải tám lần.Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị ra tay giúp Nghiêm Dao giải quyết vấn đề, lúc này điện thoại của Nghiêm Dao rung lên dữ dội.Do dự một hồi, hắn ta bắt máy, sau đó hướng về phía Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, nói: “Bùi Thiếu, thực sự là xấu hổ.”“Cao Minh Viễn nhờ tôi cầu xin ngài, hắn muốn đích thân tới xin lỗi ngài.”“Hắn đã đến bên ngoài hội quán Tô Hàng, ngài nhìn cái này…”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Không thành vấn đề.”Nghe vậy, Nghiêm Dao gật gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu cho một tiểu đệ, ra ngoài đón người.Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và một cặp vợ chồng trung niên bước vào.Người đàn ông có lẽ đã ngoài năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, mặc một bộ đồ Đường tinh xảo, trên mặt lộ ra khí chất không giận tự uy, oai phong lẫm lẫm.Còn nữ nhân, trẻ hơn hắn vài tuổi, cả người dung mạo mềm mại như ngọc, đáng yêu vô cùng, mà lại phục trang đẹp đẽ, bước đi phong tình vô hạn.Hai người này là vợ chồng Cao gia của Tư bản Trường Thành.Nam chính là Cao Minh Viễn, nữ là Trịnh Hồng Mai.Hai người đều cầm trên tay những hộp quà tinh xảo, khi bước vào đều nở nụ cười, cúi đầu khom lưng.“Nghiêm tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”“Đứa con trai bất hiếu kia của ta, là ta quản giáo không nghiêm, cho nên mới mạo phạm tới ngài!”” Ta thay đứa con bất hiếu kia, hướng phía ngài chịu nhận lỗi, hi vọng ngài có thể tha thứ.”Nói xong, hắn ta đặt đồ đạc lên bàn, rồi tự cho mình hai cái tát thuận tay và trái tay.Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn Cao Minh Viễn một chút, dám đối với mình tàn nhẫn như thế, gia hỏa này có chút ý tứ!Hay cần phải nói rằng, tuyệt đối là một nhân vật.Trịnh Hồng Mai cũng nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, Nghiêm tổng, con của ta không nên thân, ta thực xin lỗi!”Dù con trai bị đánh gãy tay chân, nhưng vấn đề là, Tư bản Trường Thành thừa nhận, đắc tội không nổi Tân Soái Thương Hội.Vì vậy, cả hai chỉ có thể đến xin lỗi.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Bùi Nguyên Minh chỉ nhìn thoáng qua liền biết, phòng làm việc đã không có việc gì.Chỉ là giờ phút này, Nghiêm Dao trên thân vẫn như cũ, xúi quẩy quấn quanh hắn như bóng với hình, ấn đường đen thui.Nghe Nghiêm Dao kể lại những gì trải qua hai ngày, Bùi Nguyên Minh đều cảm thán, mạng hắn quá lớn.Gặp được một người không may một chút, chỉ sợ không chết mười lần, thì cũng phải tám lần.Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị ra tay giúp Nghiêm Dao giải quyết vấn đề, lúc này điện thoại của Nghiêm Dao rung lên dữ dội.Do dự một hồi, hắn ta bắt máy, sau đó hướng về phía Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, nói: “Bùi Thiếu, thực sự là xấu hổ.”“Cao Minh Viễn nhờ tôi cầu xin ngài, hắn muốn đích thân tới xin lỗi ngài.”“Hắn đã đến bên ngoài hội quán Tô Hàng, ngài nhìn cái này…”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Không thành vấn đề.”Nghe vậy, Nghiêm Dao gật gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu cho một tiểu đệ, ra ngoài đón người.Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và một cặp vợ chồng trung niên bước vào.Người đàn ông có lẽ đã ngoài năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, mặc một bộ đồ Đường tinh xảo, trên mặt lộ ra khí chất không giận tự uy, oai phong lẫm lẫm.Còn nữ nhân, trẻ hơn hắn vài tuổi, cả người dung mạo mềm mại như ngọc, đáng yêu vô cùng, mà lại phục trang đẹp đẽ, bước đi phong tình vô hạn.Hai người này là vợ chồng Cao gia của Tư bản Trường Thành.Nam chính là Cao Minh Viễn, nữ là Trịnh Hồng Mai.Hai người đều cầm trên tay những hộp quà tinh xảo, khi bước vào đều nở nụ cười, cúi đầu khom lưng.“Nghiêm tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”“Đứa con trai bất hiếu kia của ta, là ta quản giáo không nghiêm, cho nên mới mạo phạm tới ngài!”” Ta thay đứa con bất hiếu kia, hướng phía ngài chịu nhận lỗi, hi vọng ngài có thể tha thứ.”Nói xong, hắn ta đặt đồ đạc lên bàn, rồi tự cho mình hai cái tát thuận tay và trái tay.Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn Cao Minh Viễn một chút, dám đối với mình tàn nhẫn như thế, gia hỏa này có chút ý tứ!Hay cần phải nói rằng, tuyệt đối là một nhân vật.Trịnh Hồng Mai cũng nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, Nghiêm tổng, con của ta không nên thân, ta thực xin lỗi!”Dù con trai bị đánh gãy tay chân, nhưng vấn đề là, Tư bản Trường Thành thừa nhận, đắc tội không nổi Tân Soái Thương Hội.Vì vậy, cả hai chỉ có thể đến xin lỗi.