Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 465 8

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nếu đổi thành nhân viên y tế bình thường, nhất định sẽ luống cuống tay chân. một xử lý không tốt, sẽ khiến người bị thương liền chết trên đường đưa tới!”“Tiểu Hồng, ngươi đây là thâm tàng bất lộ!”“Không ngờ ngươi lại khiêm tốn như vậy, nếu nói ngươi là cao thủ võ đạo, chúng ta liền an bài ngươi làm Trung y!”“Sao sẽ để ngươi là tiểu y tá!”“Tiểu Hồng, không không không, tiểu thần y, sau này ngươi có thể hướng dẫn, chiếu cố chúng ta nhiều hơn!”Cái gì?Võ đạo cao thủ?Tài năng như thần?Tiểu thần y?Bản thân Tôn Tiểu Hồng, cũng có chút sững sờ.Cô được làm tiểu y tá, nhưng mẹ cô đã rất vất vả mới xin được.Cái gọi là kỹ năng sơ cứu của cô, là tạm thời học được sau khi đọc một vài cuốn sách, và cô chưa bao giờ sử dụng nó.Làm thế nào, cô có thể cứu được người?Còn cái gì võ đạo cao thủ?Bình định nội tức là cái gì?Cô chưa từng nghe qua những lời này, làm sao có thể làm được?Chẳng lẽ là Bùi Nguyên Minh, tên khốn kia cứu người sao?Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tôn Tiểu Hồng trong lòng đột nhiên cười lạnh một tiếng.Thành tựu, nàng cũng không thể thành tựu như Bùi Nguyên Minh.Vì vậy, cô không có ý vạch trần chân tướng của vấn đề vào lúc này, mà là chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: “Mẹ tôi nói, thiên chức của nhân viên y tế chúng tôi, chính là chăm sóc người bị thương! ”“Bất kể ở vị trí nào, chỉ cần mặc vào bộ đồ trắng này, đều phải lấy việc chăm sóc người bị thương là thiên chức, nghĩa vụ ràng buộc của mình, và đóng góp nhiều nhất có thể.”” Cái gì thần y, mọi người thật sự quá coi trọng tôi!”” Các ngươi cứ coi ta là tiểu y tá tới thực tập là được, ngày thường phải quan tâm ta nhiều hơn!”Nghe được lời nói khiêm tốn của Tôn Tiểu Hồng, nhưng vẫn giữ tư thế bình tĩnh sau khi cứu người, Hoa Dung càng coi trọng nàng hơn.“Tiểu Hồng, ngươi không chỉ y thuật tinh xảo, còn minh bạch trước khi học y cũng phải học đạo lý!”“Ta thật sự đánh giá thấp ngươi!”“Ta xin lỗi vì sai lầm mà ta đã gây ra cho ngươi trước đây!”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nếu đổi thành nhân viên y tế bình thường, nhất định sẽ luống cuống tay chân. một xử lý không tốt, sẽ khiến người bị thương liền chết trên đường đưa tới!”“Tiểu Hồng, ngươi đây là thâm tàng bất lộ!”“Không ngờ ngươi lại khiêm tốn như vậy, nếu nói ngươi là cao thủ võ đạo, chúng ta liền an bài ngươi làm Trung y!”“Sao sẽ để ngươi là tiểu y tá!”“Tiểu Hồng, không không không, tiểu thần y, sau này ngươi có thể hướng dẫn, chiếu cố chúng ta nhiều hơn!”Cái gì?Võ đạo cao thủ?Tài năng như thần?Tiểu thần y?Bản thân Tôn Tiểu Hồng, cũng có chút sững sờ.Cô được làm tiểu y tá, nhưng mẹ cô đã rất vất vả mới xin được.Cái gọi là kỹ năng sơ cứu của cô, là tạm thời học được sau khi đọc một vài cuốn sách, và cô chưa bao giờ sử dụng nó.Làm thế nào, cô có thể cứu được người?Còn cái gì võ đạo cao thủ?Bình định nội tức là cái gì?Cô chưa từng nghe qua những lời này, làm sao có thể làm được?Chẳng lẽ là Bùi Nguyên Minh, tên khốn kia cứu người sao?Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tôn Tiểu Hồng trong lòng đột nhiên cười lạnh một tiếng.Thành tựu, nàng cũng không thể thành tựu như Bùi Nguyên Minh.Vì vậy, cô không có ý vạch trần chân tướng của vấn đề vào lúc này, mà là chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: “Mẹ tôi nói, thiên chức của nhân viên y tế chúng tôi, chính là chăm sóc người bị thương! ”“Bất kể ở vị trí nào, chỉ cần mặc vào bộ đồ trắng này, đều phải lấy việc chăm sóc người bị thương là thiên chức, nghĩa vụ ràng buộc của mình, và đóng góp nhiều nhất có thể.”” Cái gì thần y, mọi người thật sự quá coi trọng tôi!”” Các ngươi cứ coi ta là tiểu y tá tới thực tập là được, ngày thường phải quan tâm ta nhiều hơn!”Nghe được lời nói khiêm tốn của Tôn Tiểu Hồng, nhưng vẫn giữ tư thế bình tĩnh sau khi cứu người, Hoa Dung càng coi trọng nàng hơn.“Tiểu Hồng, ngươi không chỉ y thuật tinh xảo, còn minh bạch trước khi học y cũng phải học đạo lý!”“Ta thật sự đánh giá thấp ngươi!”“Ta xin lỗi vì sai lầm mà ta đã gây ra cho ngươi trước đây!”

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nếu đổi thành nhân viên y tế bình thường, nhất định sẽ luống cuống tay chân. một xử lý không tốt, sẽ khiến người bị thương liền chết trên đường đưa tới!”“Tiểu Hồng, ngươi đây là thâm tàng bất lộ!”“Không ngờ ngươi lại khiêm tốn như vậy, nếu nói ngươi là cao thủ võ đạo, chúng ta liền an bài ngươi làm Trung y!”“Sao sẽ để ngươi là tiểu y tá!”“Tiểu Hồng, không không không, tiểu thần y, sau này ngươi có thể hướng dẫn, chiếu cố chúng ta nhiều hơn!”Cái gì?Võ đạo cao thủ?Tài năng như thần?Tiểu thần y?Bản thân Tôn Tiểu Hồng, cũng có chút sững sờ.Cô được làm tiểu y tá, nhưng mẹ cô đã rất vất vả mới xin được.Cái gọi là kỹ năng sơ cứu của cô, là tạm thời học được sau khi đọc một vài cuốn sách, và cô chưa bao giờ sử dụng nó.Làm thế nào, cô có thể cứu được người?Còn cái gì võ đạo cao thủ?Bình định nội tức là cái gì?Cô chưa từng nghe qua những lời này, làm sao có thể làm được?Chẳng lẽ là Bùi Nguyên Minh, tên khốn kia cứu người sao?Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tôn Tiểu Hồng trong lòng đột nhiên cười lạnh một tiếng.Thành tựu, nàng cũng không thể thành tựu như Bùi Nguyên Minh.Vì vậy, cô không có ý vạch trần chân tướng của vấn đề vào lúc này, mà là chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: “Mẹ tôi nói, thiên chức của nhân viên y tế chúng tôi, chính là chăm sóc người bị thương! ”“Bất kể ở vị trí nào, chỉ cần mặc vào bộ đồ trắng này, đều phải lấy việc chăm sóc người bị thương là thiên chức, nghĩa vụ ràng buộc của mình, và đóng góp nhiều nhất có thể.”” Cái gì thần y, mọi người thật sự quá coi trọng tôi!”” Các ngươi cứ coi ta là tiểu y tá tới thực tập là được, ngày thường phải quan tâm ta nhiều hơn!”Nghe được lời nói khiêm tốn của Tôn Tiểu Hồng, nhưng vẫn giữ tư thế bình tĩnh sau khi cứu người, Hoa Dung càng coi trọng nàng hơn.“Tiểu Hồng, ngươi không chỉ y thuật tinh xảo, còn minh bạch trước khi học y cũng phải học đạo lý!”“Ta thật sự đánh giá thấp ngươi!”“Ta xin lỗi vì sai lầm mà ta đã gây ra cho ngươi trước đây!”

Chương 465 8