Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 47 56
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Trịnh Tuyết Dương hơi sững người: “Cái gì, anh sao có thể cứu người, anh biết cách chữa bệnh sao?”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh không biết cách chữa bệnh, anh chỉ là đem nàng từ trong xe đưa ra, tránh nàng bởi vì chiếc xe bạo tạc nổ tung mà chết…”“Tôn Tiểu Hồng tình cờ là y tá trong xe cứu thương, cho nên tự mình nhận lấy công lao, nói là mình đã cứu người.”” Cho nên Vương Gia mang ơn, cho nàng 10 triệu.”“Về sau Vương phu nhân biết được chân tướng, Tôn Tiểu Hồng tự nhiên là xui xẻo.”“Chỉ là Vương phu nhân, vì lo lắng cho thương thế của con gái, cho nên lúc đó cũng không quan tâm đến Tôn Tiểu Hồng, không ngờ nàng lại mang theo ngân phiếu chạy trốn.”“Còn dựa vào ngân phiếu đi ra ngoài, hãm hại lừa gạt tìm con rể…”Bùi Nguyên Minh một mặt cảm khái kể ra.” Thì ra là thế.”Trịnh Tuyết Dương nhẹ gật đầu.“Chẳng trách dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng, lại dám vội vàng chạy tới mua nhà ở vịnh Hoa Long.”“Thì ra là Tôn Tiểu Hồng dựa vào cái này, giả vờ là danh viện!”Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt một chút nói: “Chỉ tiếc nàng vận khí không tốt, gặp phải Vương phu nhân.”” Biệt thự không có, rể quý kim quy cũng không có.”Người như Ngô Kiến Đồng, khôn khéo cỡ nào, cảm nhận được sự thù địch của Vương gia, lập tức giật lấy hợp đồng mua nhà rồi bỏ chạy.” Vậy anh về sau, trốn tránh bọn họ một chút đi.”Trịnh Tuyết Dương nén cười.“Bằng không, nếu anh làm hỏng việc tốt của mẹ con nhà bọn họ, bọn họ sẽ quấy rầy anh cả đời, khiến anh cả đời không yên!”Bùi Nguyên Minh cười nói: “Chờ bọn họ giải quyết xong 10 triệu nợ nần rồi nói sau.”“10 triệu nhìn không nhiều, nhưng là rất nhiều người, cả một đời đều không kiếm được.”“Quan trọng nhất là, em nhìn thấy Tôn Tiểu Hồng và dì Tôn đeo vàng đeo bạc, hẳn là tiêu tốn rất nhiều tiền.”“Lần này, họ sẽ nếm mùi đau khổ.”“Vương Gia, nhưng là không dễ nói chuyện như vậy.”Trịnh Tuyết Dương thở dài, không biết là cảm khái Tôn Tiểu Hồng không may, hay là cảm khái cái gì khác.Nhưng ngay sau đó, cô lấy ra thẻ chìa khóa đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Nguyên Minh, em tin tưởng anh đã cứu Vương Tử Nghi, nhưng là chút tín nhiệm, nếu Vương gia cho anh 1 triệu hoặc 10i triệu, em tin.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Trịnh Tuyết Dương hơi sững người: “Cái gì, anh sao có thể cứu người, anh biết cách chữa bệnh sao?”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh không biết cách chữa bệnh, anh chỉ là đem nàng từ trong xe đưa ra, tránh nàng bởi vì chiếc xe bạo tạc nổ tung mà chết…”“Tôn Tiểu Hồng tình cờ là y tá trong xe cứu thương, cho nên tự mình nhận lấy công lao, nói là mình đã cứu người.”” Cho nên Vương Gia mang ơn, cho nàng 10 triệu.”“Về sau Vương phu nhân biết được chân tướng, Tôn Tiểu Hồng tự nhiên là xui xẻo.”“Chỉ là Vương phu nhân, vì lo lắng cho thương thế của con gái, cho nên lúc đó cũng không quan tâm đến Tôn Tiểu Hồng, không ngờ nàng lại mang theo ngân phiếu chạy trốn.”“Còn dựa vào ngân phiếu đi ra ngoài, hãm hại lừa gạt tìm con rể…”Bùi Nguyên Minh một mặt cảm khái kể ra.” Thì ra là thế.”Trịnh Tuyết Dương nhẹ gật đầu.“Chẳng trách dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng, lại dám vội vàng chạy tới mua nhà ở vịnh Hoa Long.”“Thì ra là Tôn Tiểu Hồng dựa vào cái này, giả vờ là danh viện!”Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt một chút nói: “Chỉ tiếc nàng vận khí không tốt, gặp phải Vương phu nhân.”” Biệt thự không có, rể quý kim quy cũng không có.”Người như Ngô Kiến Đồng, khôn khéo cỡ nào, cảm nhận được sự thù địch của Vương gia, lập tức giật lấy hợp đồng mua nhà rồi bỏ chạy.” Vậy anh về sau, trốn tránh bọn họ một chút đi.”Trịnh Tuyết Dương nén cười.“Bằng không, nếu anh làm hỏng việc tốt của mẹ con nhà bọn họ, bọn họ sẽ quấy rầy anh cả đời, khiến anh cả đời không yên!”Bùi Nguyên Minh cười nói: “Chờ bọn họ giải quyết xong 10 triệu nợ nần rồi nói sau.”“10 triệu nhìn không nhiều, nhưng là rất nhiều người, cả một đời đều không kiếm được.”“Quan trọng nhất là, em nhìn thấy Tôn Tiểu Hồng và dì Tôn đeo vàng đeo bạc, hẳn là tiêu tốn rất nhiều tiền.”“Lần này, họ sẽ nếm mùi đau khổ.”“Vương Gia, nhưng là không dễ nói chuyện như vậy.”Trịnh Tuyết Dương thở dài, không biết là cảm khái Tôn Tiểu Hồng không may, hay là cảm khái cái gì khác.Nhưng ngay sau đó, cô lấy ra thẻ chìa khóa đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Nguyên Minh, em tin tưởng anh đã cứu Vương Tử Nghi, nhưng là chút tín nhiệm, nếu Vương gia cho anh 1 triệu hoặc 10i triệu, em tin.”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Trịnh Tuyết Dương hơi sững người: “Cái gì, anh sao có thể cứu người, anh biết cách chữa bệnh sao?”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh không biết cách chữa bệnh, anh chỉ là đem nàng từ trong xe đưa ra, tránh nàng bởi vì chiếc xe bạo tạc nổ tung mà chết…”“Tôn Tiểu Hồng tình cờ là y tá trong xe cứu thương, cho nên tự mình nhận lấy công lao, nói là mình đã cứu người.”” Cho nên Vương Gia mang ơn, cho nàng 10 triệu.”“Về sau Vương phu nhân biết được chân tướng, Tôn Tiểu Hồng tự nhiên là xui xẻo.”“Chỉ là Vương phu nhân, vì lo lắng cho thương thế của con gái, cho nên lúc đó cũng không quan tâm đến Tôn Tiểu Hồng, không ngờ nàng lại mang theo ngân phiếu chạy trốn.”“Còn dựa vào ngân phiếu đi ra ngoài, hãm hại lừa gạt tìm con rể…”Bùi Nguyên Minh một mặt cảm khái kể ra.” Thì ra là thế.”Trịnh Tuyết Dương nhẹ gật đầu.“Chẳng trách dì Tôn và Tôn Tiểu Hồng, lại dám vội vàng chạy tới mua nhà ở vịnh Hoa Long.”“Thì ra là Tôn Tiểu Hồng dựa vào cái này, giả vờ là danh viện!”Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt một chút nói: “Chỉ tiếc nàng vận khí không tốt, gặp phải Vương phu nhân.”” Biệt thự không có, rể quý kim quy cũng không có.”Người như Ngô Kiến Đồng, khôn khéo cỡ nào, cảm nhận được sự thù địch của Vương gia, lập tức giật lấy hợp đồng mua nhà rồi bỏ chạy.” Vậy anh về sau, trốn tránh bọn họ một chút đi.”Trịnh Tuyết Dương nén cười.“Bằng không, nếu anh làm hỏng việc tốt của mẹ con nhà bọn họ, bọn họ sẽ quấy rầy anh cả đời, khiến anh cả đời không yên!”Bùi Nguyên Minh cười nói: “Chờ bọn họ giải quyết xong 10 triệu nợ nần rồi nói sau.”“10 triệu nhìn không nhiều, nhưng là rất nhiều người, cả một đời đều không kiếm được.”“Quan trọng nhất là, em nhìn thấy Tôn Tiểu Hồng và dì Tôn đeo vàng đeo bạc, hẳn là tiêu tốn rất nhiều tiền.”“Lần này, họ sẽ nếm mùi đau khổ.”“Vương Gia, nhưng là không dễ nói chuyện như vậy.”Trịnh Tuyết Dương thở dài, không biết là cảm khái Tôn Tiểu Hồng không may, hay là cảm khái cái gì khác.Nhưng ngay sau đó, cô lấy ra thẻ chìa khóa đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Nguyên Minh, em tin tưởng anh đã cứu Vương Tử Nghi, nhưng là chút tín nhiệm, nếu Vương gia cho anh 1 triệu hoặc 10i triệu, em tin.”