Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 47 57

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Nhưng là cho anh biệt thự số 1, giá trị 10 tỷ, em cảm thấy không có khả năng.”“Em nghĩ rằng, họ chủ yếu biết những điều khác về anh, và muốn đạt được sự hợp tác thông qua vấn đề này.”“Rốt cuộc, trên đời này không có lợi ích gì mà cho không được.”“Em rất cảm tạ lòng tốt của anh, nhưng cái nhà này, hãy trả lại cho Vương gia đi.”Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, không ngờ Trịnh Tuyết Dương lại nghĩ đến chính mình thế này.Anh muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng anh lại không nói ra.Có một số việc, nói ra cho Trịnh Tuyết Dương nghe, ngược lại là hại nàng.Dù đây là món quà kỷ niệm ba năm ngày cưới, nhưng Trịnh Tuyết Dương không nhận, nên anh cũng đành chịu.Có lẽ đã nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của Bùi Nguyên Minh, lúc này, Trịnh Tuyết Dương nói khẽ: “Bùi Nguyên Minh, anh cho em cái gì, cũng không quan trọng.”“Anh có thể nhớ kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, vậy là đủ rồi.”Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.“Bùi Nguyên Minh, hôm nay em gọi cho anh, là muốn nói cho anh biết, chúng ta không nên nhắc tới quá khứ.”” Em cũng sẽ cắt đứt quan hệ cùng Kim Trác Húc.”“Khi mẹ em có tâm trạng tốt hơn, em sẽ nói chuyện với bà một chút.”” Để chúng ta mau chóng tái hôn.”“Đừng cãi nhau với bà ấy nữa, được không?”Rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương thực sự quan tâm đến Bùi Nguyên Minh.Hơn nữa, khi đối mặt với Tạ Mộng Dao, cô cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ, vì sợ Bùi Nguyên Minh sẽ bị người đoạt đi.Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, những chuyện khác đều rất dễ nói.Thanh Linh chuyện này, đoán chừng không có cách nào đáp ứng.Cũng không phải Bùi Nguyên Minh mình mạnh cỡ nào, mà là Thanh Linh gia hỏa này, không có gió vẫn có thể tạo lên sóng lớn.Đang nói chuyện, La Bác Hoa đã đậu xe trước cửa biệt thự Trịnh gia.Bùi Nguyên Minh do dự một chút, mới nói: “Em trước cứ đi vào đi, anh chỉ là…”” Xuống xe, đây là nhà của anh!”Trịnh Tuyết Dương vừa nói vừa kéo Bùi Nguyên Minh xuống xe.“Đêm nay anh ở lại đây đi.”Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nắm tay Trịnh Tuyết Dương đi vào.Đến sảnh biệt thự, trên bàn ăn lúc này đã đầy ắp đồ ăn.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Nhưng là cho anh biệt thự số 1, giá trị 10 tỷ, em cảm thấy không có khả năng.”“Em nghĩ rằng, họ chủ yếu biết những điều khác về anh, và muốn đạt được sự hợp tác thông qua vấn đề này.”“Rốt cuộc, trên đời này không có lợi ích gì mà cho không được.”“Em rất cảm tạ lòng tốt của anh, nhưng cái nhà này, hãy trả lại cho Vương gia đi.”Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, không ngờ Trịnh Tuyết Dương lại nghĩ đến chính mình thế này.Anh muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng anh lại không nói ra.Có một số việc, nói ra cho Trịnh Tuyết Dương nghe, ngược lại là hại nàng.Dù đây là món quà kỷ niệm ba năm ngày cưới, nhưng Trịnh Tuyết Dương không nhận, nên anh cũng đành chịu.Có lẽ đã nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của Bùi Nguyên Minh, lúc này, Trịnh Tuyết Dương nói khẽ: “Bùi Nguyên Minh, anh cho em cái gì, cũng không quan trọng.”“Anh có thể nhớ kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, vậy là đủ rồi.”Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.“Bùi Nguyên Minh, hôm nay em gọi cho anh, là muốn nói cho anh biết, chúng ta không nên nhắc tới quá khứ.”” Em cũng sẽ cắt đứt quan hệ cùng Kim Trác Húc.”“Khi mẹ em có tâm trạng tốt hơn, em sẽ nói chuyện với bà một chút.”” Để chúng ta mau chóng tái hôn.”“Đừng cãi nhau với bà ấy nữa, được không?”Rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương thực sự quan tâm đến Bùi Nguyên Minh.Hơn nữa, khi đối mặt với Tạ Mộng Dao, cô cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ, vì sợ Bùi Nguyên Minh sẽ bị người đoạt đi.Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, những chuyện khác đều rất dễ nói.Thanh Linh chuyện này, đoán chừng không có cách nào đáp ứng.Cũng không phải Bùi Nguyên Minh mình mạnh cỡ nào, mà là Thanh Linh gia hỏa này, không có gió vẫn có thể tạo lên sóng lớn.Đang nói chuyện, La Bác Hoa đã đậu xe trước cửa biệt thự Trịnh gia.Bùi Nguyên Minh do dự một chút, mới nói: “Em trước cứ đi vào đi, anh chỉ là…”” Xuống xe, đây là nhà của anh!”Trịnh Tuyết Dương vừa nói vừa kéo Bùi Nguyên Minh xuống xe.“Đêm nay anh ở lại đây đi.”Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nắm tay Trịnh Tuyết Dương đi vào.Đến sảnh biệt thự, trên bàn ăn lúc này đã đầy ắp đồ ăn.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… ” Nhưng là cho anh biệt thự số 1, giá trị 10 tỷ, em cảm thấy không có khả năng.”“Em nghĩ rằng, họ chủ yếu biết những điều khác về anh, và muốn đạt được sự hợp tác thông qua vấn đề này.”“Rốt cuộc, trên đời này không có lợi ích gì mà cho không được.”“Em rất cảm tạ lòng tốt của anh, nhưng cái nhà này, hãy trả lại cho Vương gia đi.”Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, không ngờ Trịnh Tuyết Dương lại nghĩ đến chính mình thế này.Anh muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng anh lại không nói ra.Có một số việc, nói ra cho Trịnh Tuyết Dương nghe, ngược lại là hại nàng.Dù đây là món quà kỷ niệm ba năm ngày cưới, nhưng Trịnh Tuyết Dương không nhận, nên anh cũng đành chịu.Có lẽ đã nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của Bùi Nguyên Minh, lúc này, Trịnh Tuyết Dương nói khẽ: “Bùi Nguyên Minh, anh cho em cái gì, cũng không quan trọng.”“Anh có thể nhớ kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, vậy là đủ rồi.”Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.“Bùi Nguyên Minh, hôm nay em gọi cho anh, là muốn nói cho anh biết, chúng ta không nên nhắc tới quá khứ.”” Em cũng sẽ cắt đứt quan hệ cùng Kim Trác Húc.”“Khi mẹ em có tâm trạng tốt hơn, em sẽ nói chuyện với bà một chút.”” Để chúng ta mau chóng tái hôn.”“Đừng cãi nhau với bà ấy nữa, được không?”Rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương thực sự quan tâm đến Bùi Nguyên Minh.Hơn nữa, khi đối mặt với Tạ Mộng Dao, cô cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ, vì sợ Bùi Nguyên Minh sẽ bị người đoạt đi.Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, những chuyện khác đều rất dễ nói.Thanh Linh chuyện này, đoán chừng không có cách nào đáp ứng.Cũng không phải Bùi Nguyên Minh mình mạnh cỡ nào, mà là Thanh Linh gia hỏa này, không có gió vẫn có thể tạo lên sóng lớn.Đang nói chuyện, La Bác Hoa đã đậu xe trước cửa biệt thự Trịnh gia.Bùi Nguyên Minh do dự một chút, mới nói: “Em trước cứ đi vào đi, anh chỉ là…”” Xuống xe, đây là nhà của anh!”Trịnh Tuyết Dương vừa nói vừa kéo Bùi Nguyên Minh xuống xe.“Đêm nay anh ở lại đây đi.”Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nắm tay Trịnh Tuyết Dương đi vào.Đến sảnh biệt thự, trên bàn ăn lúc này đã đầy ắp đồ ăn.

Chương 47 57