Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 47 61

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Bây giờ bị Bùi Nguyên Minh đổ bát canh giá mấy chục ngàn, bà thím tức đến nghiến răng nghiến lợi.Mà Trịnh Thắng giờ phút này cũng là sắc mặt rét run, cảm thấy được, chính mình đã cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi, mà hắn dám tự phụ như vậy!“A –”Đúng lúc này, Trương Lệ Na vừa xem kịch vui, vừa cầm thìa canh uống vài ngụm, đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó ôm bụng ngã rầm trên mặt đất.“Điều này này này…”Thanh Linh và Trịnh Thắng cũng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, sau đó vẻ mặt vô cùng đau khổ.Còn Lý Vinh Sơn vừa nói chuyện vừa húp canh, thì toàn thân mềm nhũn trên mặt đất, sùi bọt mép và co giật liên tục.Trịnh Tuyết Dương hoảng sợ nhìn cảnh này: “Cha mẹ, hai người thế nào rồi? Chuyện này làm sao vậy?”“Sắp ợ ra rắm.”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, anh đã đoán trước cảnh tượng này từ lâu.“Ta đã nói rồi, thứ này không ăn được.”“Chẳng lẽ là ngộ độc thức ăn sao?”Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, mới lấy di động ra gọi xe cấp cứu.“Không phải ngộ độc thức ăn, bác sĩ cũng không cứu được bọn hắn.”“Hơn nữa, đã quá muộn.”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, sau đó lấy ra tờ giấy màu vàng cùng chu sa mang theo, chuẩn bị giúp đám người Thanh Linh giải quyết.Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy động tác của anh, hơi sửng sốt: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm cái gì?”Bùi Nguyên Minh nói: ” Vẽ bùa, giải sát.”Tuy rằng anh không có tình cảm với Thanh Linh, Trịnh Thắng và những người khác, nhưng dù sao, bọn họ cũng là người thân của Trịnh Tuyết Dương, cho nên anh không thể cứ nhìn bọn hắn chết trước mặt mình.“Bùi Nguyên Minh, anh không phải là bác sĩ, đừng có lộn xộn!”“Hơn nữa, ba mẹ thế này, chắc là ngộ độc thức ăn. Vẽ mấy ký hiệu ma quái này có ích lợi gì?”Trịnh Tuyết Dương ra sức ngăn cản Bùi Nguyên Minh.“Nếu anh có thời gian này, sao anh không giúp em đặt họ lên sô pha.”Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương cũng đang chuẩn bị bấm số xe cấp cứu.Bùi Nguyên Minh không để ý đến Trịnh Tuyết Dương, mà dùng chu sa nhúng ngón tay, nhanh chóng vẽ trên giấy vàng, vô cùng điêu luyện.Sau đó, anh đốt tờ giấy màu vàng, hóa trong một bát nước.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Bây giờ bị Bùi Nguyên Minh đổ bát canh giá mấy chục ngàn, bà thím tức đến nghiến răng nghiến lợi.Mà Trịnh Thắng giờ phút này cũng là sắc mặt rét run, cảm thấy được, chính mình đã cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi, mà hắn dám tự phụ như vậy!“A –”Đúng lúc này, Trương Lệ Na vừa xem kịch vui, vừa cầm thìa canh uống vài ngụm, đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó ôm bụng ngã rầm trên mặt đất.“Điều này này này…”Thanh Linh và Trịnh Thắng cũng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, sau đó vẻ mặt vô cùng đau khổ.Còn Lý Vinh Sơn vừa nói chuyện vừa húp canh, thì toàn thân mềm nhũn trên mặt đất, sùi bọt mép và co giật liên tục.Trịnh Tuyết Dương hoảng sợ nhìn cảnh này: “Cha mẹ, hai người thế nào rồi? Chuyện này làm sao vậy?”“Sắp ợ ra rắm.”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, anh đã đoán trước cảnh tượng này từ lâu.“Ta đã nói rồi, thứ này không ăn được.”“Chẳng lẽ là ngộ độc thức ăn sao?”Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, mới lấy di động ra gọi xe cấp cứu.“Không phải ngộ độc thức ăn, bác sĩ cũng không cứu được bọn hắn.”“Hơn nữa, đã quá muộn.”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, sau đó lấy ra tờ giấy màu vàng cùng chu sa mang theo, chuẩn bị giúp đám người Thanh Linh giải quyết.Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy động tác của anh, hơi sửng sốt: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm cái gì?”Bùi Nguyên Minh nói: ” Vẽ bùa, giải sát.”Tuy rằng anh không có tình cảm với Thanh Linh, Trịnh Thắng và những người khác, nhưng dù sao, bọn họ cũng là người thân của Trịnh Tuyết Dương, cho nên anh không thể cứ nhìn bọn hắn chết trước mặt mình.“Bùi Nguyên Minh, anh không phải là bác sĩ, đừng có lộn xộn!”“Hơn nữa, ba mẹ thế này, chắc là ngộ độc thức ăn. Vẽ mấy ký hiệu ma quái này có ích lợi gì?”Trịnh Tuyết Dương ra sức ngăn cản Bùi Nguyên Minh.“Nếu anh có thời gian này, sao anh không giúp em đặt họ lên sô pha.”Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương cũng đang chuẩn bị bấm số xe cấp cứu.Bùi Nguyên Minh không để ý đến Trịnh Tuyết Dương, mà dùng chu sa nhúng ngón tay, nhanh chóng vẽ trên giấy vàng, vô cùng điêu luyện.Sau đó, anh đốt tờ giấy màu vàng, hóa trong một bát nước.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…  Bây giờ bị Bùi Nguyên Minh đổ bát canh giá mấy chục ngàn, bà thím tức đến nghiến răng nghiến lợi.Mà Trịnh Thắng giờ phút này cũng là sắc mặt rét run, cảm thấy được, chính mình đã cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi, mà hắn dám tự phụ như vậy!“A –”Đúng lúc này, Trương Lệ Na vừa xem kịch vui, vừa cầm thìa canh uống vài ngụm, đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó ôm bụng ngã rầm trên mặt đất.“Điều này này này…”Thanh Linh và Trịnh Thắng cũng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, sau đó vẻ mặt vô cùng đau khổ.Còn Lý Vinh Sơn vừa nói chuyện vừa húp canh, thì toàn thân mềm nhũn trên mặt đất, sùi bọt mép và co giật liên tục.Trịnh Tuyết Dương hoảng sợ nhìn cảnh này: “Cha mẹ, hai người thế nào rồi? Chuyện này làm sao vậy?”“Sắp ợ ra rắm.”Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, anh đã đoán trước cảnh tượng này từ lâu.“Ta đã nói rồi, thứ này không ăn được.”“Chẳng lẽ là ngộ độc thức ăn sao?”Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, mới lấy di động ra gọi xe cấp cứu.“Không phải ngộ độc thức ăn, bác sĩ cũng không cứu được bọn hắn.”“Hơn nữa, đã quá muộn.”Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, sau đó lấy ra tờ giấy màu vàng cùng chu sa mang theo, chuẩn bị giúp đám người Thanh Linh giải quyết.Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy động tác của anh, hơi sửng sốt: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm cái gì?”Bùi Nguyên Minh nói: ” Vẽ bùa, giải sát.”Tuy rằng anh không có tình cảm với Thanh Linh, Trịnh Thắng và những người khác, nhưng dù sao, bọn họ cũng là người thân của Trịnh Tuyết Dương, cho nên anh không thể cứ nhìn bọn hắn chết trước mặt mình.“Bùi Nguyên Minh, anh không phải là bác sĩ, đừng có lộn xộn!”“Hơn nữa, ba mẹ thế này, chắc là ngộ độc thức ăn. Vẽ mấy ký hiệu ma quái này có ích lợi gì?”Trịnh Tuyết Dương ra sức ngăn cản Bùi Nguyên Minh.“Nếu anh có thời gian này, sao anh không giúp em đặt họ lên sô pha.”Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương cũng đang chuẩn bị bấm số xe cấp cứu.Bùi Nguyên Minh không để ý đến Trịnh Tuyết Dương, mà dùng chu sa nhúng ngón tay, nhanh chóng vẽ trên giấy vàng, vô cùng điêu luyện.Sau đó, anh đốt tờ giấy màu vàng, hóa trong một bát nước.

Chương 47 61