Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 47 67
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Trịnh Thắng thì khẽ nhíu mày, hắn không tin, chuyện hôm nay có liên quan đến Phong Thủy.Theo ông ta, đó là sự kém may mắn của Thanh Linh, đã gây ra sự việc này.Nhưng ông ta đã quên mất một điều, vận may cũng liên quan mật thiết, như cùng một nhịp thở với Phong Thủy.“Được rồi, bây giờ nên nói về những mê tín phong kiến này hay sao?”Lúc này, Lý Vinh Sơn tránh nặng tìm nhẹ, hừ lạnh một tiếng.” Việc cấp bách bây giờ, là nhất định phải đem người cứu ra!”“Mẹ gầy yếu như vậy, làm sao có thể chịu được nhà tù lạnh lẽo!”” Ta rất đau lòng!”Bùi Nguyên Minh cũng lười để ý tới Lý Vinh Sơn, lúc này mới cau mày: ” Có đem khách hàng đưa đi bệnh viện kiểm tra hay không?”” Khách hàng là ngộ độc thức ăn, hay là tự thân có tật bệnh gì?”Trịnh Thắng ở một bên nhìn có chút xấu hổ, sau đó nói nhỏ: “Chắc là vấn đề ăn uống, bởi vì ngoài lão bà bị ngất, còn có mấy khách hàng cũng đau bụng, khó chịu.”“Người của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, đã kiểm tra lô sản phẩm đặc sản mà mẹ ngươi mua.”“Sư huynh, ngươi ở Kim Lăng nhiều năm, cùng quan phủ có quan hệ tốt, không đối phó được sao?”Trịnh Tuyết Dương nhìn Lý Vinh Sơn một chút, hiếm thấy cô gọi hắn là ” Sư huynh “.“Cho dù, không có cách nào khiến mẹ ổn thỏa trong chốc lát, nhưng ít nhất, bà ấy có thể được nộp tiền để tại ngoại chứ?”“Rốt cuộc, trong ngục lao, đều có đủ hạng người, môi trường lại rất kém. mẹ ta cả một đời đều cơm ngon áo đẹp, ở bên trong làm sao có thể chịu đựng được?”Rõ ràng Trịnh Tuyết Dương vẫn là hiếu thuận, lo lắng mẹ mình sẽ khổ sở trong đó.Trịnh Thắng nghe vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta mới vừa nói, không nên cùng dì Tôn hợp tác!”“Bà thím lại nói rằng, cô ta có những kênh đặc biệt trong thị trường bán buôn, có thể cầm tới tiện nghi mua được hàng rẻ tiền!”“Hiện tại xem ra, bọn họ khẳng định đều là Tam Vô sản phẩm!”“Dì Tôn đáng chết này!”Nghe được Trịnh Thắng mắng, Bùi Nguyên Minh càng không nói nên lời.Đã biết là hàng Tam Vô (ba thứ không nên sử dụng), vậy mà còn dám mở cửa hàng đặc sản sao?Lại thêm, hiện tại cách cục Phong Thủy Trịnh gia có biến hóa, xảy ra chuyện thế này, còn không phải là chuyện trong vài phút hay sao?
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Trịnh Thắng thì khẽ nhíu mày, hắn không tin, chuyện hôm nay có liên quan đến Phong Thủy.Theo ông ta, đó là sự kém may mắn của Thanh Linh, đã gây ra sự việc này.Nhưng ông ta đã quên mất một điều, vận may cũng liên quan mật thiết, như cùng một nhịp thở với Phong Thủy.“Được rồi, bây giờ nên nói về những mê tín phong kiến này hay sao?”Lúc này, Lý Vinh Sơn tránh nặng tìm nhẹ, hừ lạnh một tiếng.” Việc cấp bách bây giờ, là nhất định phải đem người cứu ra!”“Mẹ gầy yếu như vậy, làm sao có thể chịu được nhà tù lạnh lẽo!”” Ta rất đau lòng!”Bùi Nguyên Minh cũng lười để ý tới Lý Vinh Sơn, lúc này mới cau mày: ” Có đem khách hàng đưa đi bệnh viện kiểm tra hay không?”” Khách hàng là ngộ độc thức ăn, hay là tự thân có tật bệnh gì?”Trịnh Thắng ở một bên nhìn có chút xấu hổ, sau đó nói nhỏ: “Chắc là vấn đề ăn uống, bởi vì ngoài lão bà bị ngất, còn có mấy khách hàng cũng đau bụng, khó chịu.”“Người của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, đã kiểm tra lô sản phẩm đặc sản mà mẹ ngươi mua.”“Sư huynh, ngươi ở Kim Lăng nhiều năm, cùng quan phủ có quan hệ tốt, không đối phó được sao?”Trịnh Tuyết Dương nhìn Lý Vinh Sơn một chút, hiếm thấy cô gọi hắn là ” Sư huynh “.“Cho dù, không có cách nào khiến mẹ ổn thỏa trong chốc lát, nhưng ít nhất, bà ấy có thể được nộp tiền để tại ngoại chứ?”“Rốt cuộc, trong ngục lao, đều có đủ hạng người, môi trường lại rất kém. mẹ ta cả một đời đều cơm ngon áo đẹp, ở bên trong làm sao có thể chịu đựng được?”Rõ ràng Trịnh Tuyết Dương vẫn là hiếu thuận, lo lắng mẹ mình sẽ khổ sở trong đó.Trịnh Thắng nghe vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta mới vừa nói, không nên cùng dì Tôn hợp tác!”“Bà thím lại nói rằng, cô ta có những kênh đặc biệt trong thị trường bán buôn, có thể cầm tới tiện nghi mua được hàng rẻ tiền!”“Hiện tại xem ra, bọn họ khẳng định đều là Tam Vô sản phẩm!”“Dì Tôn đáng chết này!”Nghe được Trịnh Thắng mắng, Bùi Nguyên Minh càng không nói nên lời.Đã biết là hàng Tam Vô (ba thứ không nên sử dụng), vậy mà còn dám mở cửa hàng đặc sản sao?Lại thêm, hiện tại cách cục Phong Thủy Trịnh gia có biến hóa, xảy ra chuyện thế này, còn không phải là chuyện trong vài phút hay sao?
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Trịnh Thắng thì khẽ nhíu mày, hắn không tin, chuyện hôm nay có liên quan đến Phong Thủy.Theo ông ta, đó là sự kém may mắn của Thanh Linh, đã gây ra sự việc này.Nhưng ông ta đã quên mất một điều, vận may cũng liên quan mật thiết, như cùng một nhịp thở với Phong Thủy.“Được rồi, bây giờ nên nói về những mê tín phong kiến này hay sao?”Lúc này, Lý Vinh Sơn tránh nặng tìm nhẹ, hừ lạnh một tiếng.” Việc cấp bách bây giờ, là nhất định phải đem người cứu ra!”“Mẹ gầy yếu như vậy, làm sao có thể chịu được nhà tù lạnh lẽo!”” Ta rất đau lòng!”Bùi Nguyên Minh cũng lười để ý tới Lý Vinh Sơn, lúc này mới cau mày: ” Có đem khách hàng đưa đi bệnh viện kiểm tra hay không?”” Khách hàng là ngộ độc thức ăn, hay là tự thân có tật bệnh gì?”Trịnh Thắng ở một bên nhìn có chút xấu hổ, sau đó nói nhỏ: “Chắc là vấn đề ăn uống, bởi vì ngoài lão bà bị ngất, còn có mấy khách hàng cũng đau bụng, khó chịu.”“Người của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, đã kiểm tra lô sản phẩm đặc sản mà mẹ ngươi mua.”“Sư huynh, ngươi ở Kim Lăng nhiều năm, cùng quan phủ có quan hệ tốt, không đối phó được sao?”Trịnh Tuyết Dương nhìn Lý Vinh Sơn một chút, hiếm thấy cô gọi hắn là ” Sư huynh “.“Cho dù, không có cách nào khiến mẹ ổn thỏa trong chốc lát, nhưng ít nhất, bà ấy có thể được nộp tiền để tại ngoại chứ?”“Rốt cuộc, trong ngục lao, đều có đủ hạng người, môi trường lại rất kém. mẹ ta cả một đời đều cơm ngon áo đẹp, ở bên trong làm sao có thể chịu đựng được?”Rõ ràng Trịnh Tuyết Dương vẫn là hiếu thuận, lo lắng mẹ mình sẽ khổ sở trong đó.Trịnh Thắng nghe vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta mới vừa nói, không nên cùng dì Tôn hợp tác!”“Bà thím lại nói rằng, cô ta có những kênh đặc biệt trong thị trường bán buôn, có thể cầm tới tiện nghi mua được hàng rẻ tiền!”“Hiện tại xem ra, bọn họ khẳng định đều là Tam Vô sản phẩm!”“Dì Tôn đáng chết này!”Nghe được Trịnh Thắng mắng, Bùi Nguyên Minh càng không nói nên lời.Đã biết là hàng Tam Vô (ba thứ không nên sử dụng), vậy mà còn dám mở cửa hàng đặc sản sao?Lại thêm, hiện tại cách cục Phong Thủy Trịnh gia có biến hóa, xảy ra chuyện thế này, còn không phải là chuyện trong vài phút hay sao?