“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1000: Ta uy hiếp ngươi sao?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lão tổ tông của mình nhìn thấy con tôm bề bề này sao lại cung kính tự xưng là vãn bối?Ban đầu hắn nhìn thấy lão tổ tông cung kính đối với Tần Ninh đã cảm giác chuyện này có gì đó rất không bình thường.Nhưng bây giờ thì thật sự có!“Ha ha, đừng khách sáo, đừng khách sáo, mấy cái nghi thức xã giao này miễn đi miễn đi...”Tôm cát nhỏ đại lượng phất phất cái càng tôm của mình, cười ha ha nói: “Chậc chậc, Tần đại gia, chuyện này ngài không đúng rồi, ngài nói cho ta biết trước có thể gặp được bạn bè cũ thì ta đã vội vàng đi cùng ngài từ lâu rồi, việc gì phải để ngài uy hϊế͙p͙ ta chứ!”“Hả? Ta uy hϊế͙p͙ ngươi sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.“Ặc, ha ha... lão tổ... tóc của ngươi không bạc bằng lão Vệ rồi...”Bầu không khí trong đình viện bỗng chốc trở nên kì quái.Tần Ninh thản nhiên đứng ở trong viện, lão Vệ vẫn im lặng đứng phía sau Tần Ninh.Còn tôm cát nhỏ vẫn đang trêu chọc lão tổ mình, U Động Thiên lúc này có cảm giác bản thân mình lúc này chính là kẻ dư thừa...Không đúng!U Động Thiên đột nhiên phản ứng lại, là mình thỉnh cầu Tần Ninh đến gặp lão tổ nhà mình, sao giờ lại thành một con tôm bề bề ở đây hàn huyên ôn chuyện với lão tổ vậy?U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, từ tốn nói: “Động Thiên, ngươi về trước đi, có chuyện gì lần sau rồi nói!”“Ơ... dạ...”U Động Thiên vừa đồng ý, cả khuôn mặt như nghẹn lại, trong lòng cảm thấy khổ sở không thôi.Ông ta đến một lần thì phải thỉnh cầu Tần Ninh một lần.Thế mà còn chưa nói với lão tổ được câu nào đã bị đuổi đi rồi.Chuyện này... Bản toạ tốt xấu gì cũng đường đường là tông chủ U Minh Tông mà!U Động Thiên chỉ dám oán thầm trong lòng, ngoài mặt không dám tỏ thái độ gì, chắp tay, đẩy cửa rời đi.“Tông chủ!”“Tông chủ!”U Hồn, U Quỷ lúc này nhìn thấy U Động Thiên đi ra cũng một mặt khó hiểu, nhanh như vậy đã xong rồi sao?“Tông chủ, ngài hỏi như nào rồi?”“Ta... ta chưa hỏi!”, U Động Thiên thở dài một hơi, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, lần tới hỏi sau!”“Tông chủ, có phải cái tên Tần Ninh kia ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác không?”U Hồn lúc này vội vàng nói: “Để thuộc hạ đi bắt tên tiểu tử kia đánh cho hắn một trận, xem hắn có trở nên ngoan ngoãn không, tông chủ là tông chủ U Minh Tông cao quý nhất mà lại phải khom lưng khuỵ gối, tên tiểu tử này đúng là không biết điều...”

Lão tổ tông của mình nhìn thấy con tôm bề bề này sao lại cung kính tự xưng là vãn bối?

Ban đầu hắn nhìn thấy lão tổ tông cung kính đối với Tần Ninh đã cảm giác chuyện này có gì đó rất không bình thường.

Nhưng bây giờ thì thật sự có!

“Ha ha, đừng khách sáo, đừng khách sáo, mấy cái nghi thức xã giao này miễn đi miễn đi...”

Tôm cát nhỏ đại lượng phất phất cái càng tôm của mình, cười ha ha nói: “Chậc chậc, Tần đại gia, chuyện này ngài không đúng rồi, ngài nói cho ta biết trước có thể gặp được bạn bè cũ thì ta đã vội vàng đi cùng ngài từ lâu rồi, việc gì phải để ngài uy hϊế͙p͙ ta chứ!”

“Hả? Ta uy hϊế͙p͙ ngươi sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

“Ặc, ha ha... lão tổ... tóc của ngươi không bạc bằng lão Vệ rồi...”

Bầu không khí trong đình viện bỗng chốc trở nên kì quái.

Tần Ninh thản nhiên đứng ở trong viện, lão Vệ vẫn im lặng đứng phía sau Tần Ninh.

Còn tôm cát nhỏ vẫn đang trêu chọc lão tổ mình, U Động Thiên lúc này có cảm giác bản thân mình lúc này chính là kẻ dư thừa...

Không đúng!

U Động Thiên đột nhiên phản ứng lại, là mình thỉnh cầu Tần Ninh đến gặp lão tổ nhà mình, sao giờ lại thành một con tôm bề bề ở đây hàn huyên ôn chuyện với lão tổ vậy?

U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, từ tốn nói: “Động Thiên, ngươi về trước đi, có chuyện gì lần sau rồi nói!”

“Ơ... dạ...”

U Động Thiên vừa đồng ý, cả khuôn mặt như nghẹn lại, trong lòng cảm thấy khổ sở không thôi.

Ông ta đến một lần thì phải thỉnh cầu Tần Ninh một lần.

Thế mà còn chưa nói với lão tổ được câu nào đã bị đuổi đi rồi.

Chuyện này... Bản toạ tốt xấu gì cũng đường đường là tông chủ U Minh Tông mà!

U Động Thiên chỉ dám oán thầm trong lòng, ngoài mặt không dám tỏ thái độ gì, chắp tay, đẩy cửa rời đi.

“Tông chủ!”

“Tông chủ!”

U Hồn, U Quỷ lúc này nhìn thấy U Động Thiên đi ra cũng một mặt khó hiểu, nhanh như vậy đã xong rồi sao?

“Tông chủ, ngài hỏi như nào rồi?”

“Ta... ta chưa hỏi!”, U Động Thiên thở dài một hơi, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, lần tới hỏi sau!”

“Tông chủ, có phải cái tên Tần Ninh kia ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác không?”

U Hồn lúc này vội vàng nói: “Để thuộc hạ đi bắt tên tiểu tử kia đánh cho hắn một trận, xem hắn có trở nên ngoan ngoãn không, tông chủ là tông chủ U Minh Tông cao quý nhất mà lại phải khom lưng khuỵ gối, tên tiểu tử này đúng là không biết điều...”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lão tổ tông của mình nhìn thấy con tôm bề bề này sao lại cung kính tự xưng là vãn bối?Ban đầu hắn nhìn thấy lão tổ tông cung kính đối với Tần Ninh đã cảm giác chuyện này có gì đó rất không bình thường.Nhưng bây giờ thì thật sự có!“Ha ha, đừng khách sáo, đừng khách sáo, mấy cái nghi thức xã giao này miễn đi miễn đi...”Tôm cát nhỏ đại lượng phất phất cái càng tôm của mình, cười ha ha nói: “Chậc chậc, Tần đại gia, chuyện này ngài không đúng rồi, ngài nói cho ta biết trước có thể gặp được bạn bè cũ thì ta đã vội vàng đi cùng ngài từ lâu rồi, việc gì phải để ngài uy hϊế͙p͙ ta chứ!”“Hả? Ta uy hϊế͙p͙ ngươi sao?”, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.“Ặc, ha ha... lão tổ... tóc của ngươi không bạc bằng lão Vệ rồi...”Bầu không khí trong đình viện bỗng chốc trở nên kì quái.Tần Ninh thản nhiên đứng ở trong viện, lão Vệ vẫn im lặng đứng phía sau Tần Ninh.Còn tôm cát nhỏ vẫn đang trêu chọc lão tổ mình, U Động Thiên lúc này có cảm giác bản thân mình lúc này chính là kẻ dư thừa...Không đúng!U Động Thiên đột nhiên phản ứng lại, là mình thỉnh cầu Tần Ninh đến gặp lão tổ nhà mình, sao giờ lại thành một con tôm bề bề ở đây hàn huyên ôn chuyện với lão tổ vậy?U Phần Thiên nhìn về phía U Động Thiên, từ tốn nói: “Động Thiên, ngươi về trước đi, có chuyện gì lần sau rồi nói!”“Ơ... dạ...”U Động Thiên vừa đồng ý, cả khuôn mặt như nghẹn lại, trong lòng cảm thấy khổ sở không thôi.Ông ta đến một lần thì phải thỉnh cầu Tần Ninh một lần.Thế mà còn chưa nói với lão tổ được câu nào đã bị đuổi đi rồi.Chuyện này... Bản toạ tốt xấu gì cũng đường đường là tông chủ U Minh Tông mà!U Động Thiên chỉ dám oán thầm trong lòng, ngoài mặt không dám tỏ thái độ gì, chắp tay, đẩy cửa rời đi.“Tông chủ!”“Tông chủ!”U Hồn, U Quỷ lúc này nhìn thấy U Động Thiên đi ra cũng một mặt khó hiểu, nhanh như vậy đã xong rồi sao?“Tông chủ, ngài hỏi như nào rồi?”“Ta... ta chưa hỏi!”, U Động Thiên thở dài một hơi, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, lần tới hỏi sau!”“Tông chủ, có phải cái tên Tần Ninh kia ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác không?”U Hồn lúc này vội vàng nói: “Để thuộc hạ đi bắt tên tiểu tử kia đánh cho hắn một trận, xem hắn có trở nên ngoan ngoãn không, tông chủ là tông chủ U Minh Tông cao quý nhất mà lại phải khom lưng khuỵ gối, tên tiểu tử này đúng là không biết điều...”

Chương 1000: Ta uy hiếp ngươi sao?