“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1021: “Không lẽ đã sai rồi?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà lúc này, ở dưới năm đỉnh núi, có một đội ngũ đứng yên tĩnh.“Đem Ngũ Mạch Phổ tới!”Người đàn ông đứng đầu, vóc người to lớn, quần áo màu vàng sẫm, hờ hững lên tiếng.“Vâng!”Sau ông ta, Hoàng Phủ Thanh Ngọc dùng hai tay nâng một cuộn tranh đi tới.Cuộn tranh này giống như trải qua vô số năm tháng, đồ án lắng đọng, tích lũy, tối tăm, in hằn lên cuộn tranh.Cuộn tranh này không biết được làm từ nguyên liệu nào, nhưng không hề tiêu hao sau bao nhiêu đời truyền xuống của Hoàng Phủ gia.Lúc này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cầm cuộn tranh, thần sắc cung kính.“Tần Ninh kia thật sự nói như vậy sao?”“Vâng!”Hoàng Phủ Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Đại ca, bất kể hắn nói đúng hay sai, cái này cũng đã ngâm nước ba ngày rồi, mà huynh xem, mạch thứ năm của ngũ mạch Phong Thiên đã bắt đầu có vết rách!”“Nếu không thử một lần, mấy tên kia e là sẽ trồi lên sống lại chỉ trong vòng mấy năm nữa thôi!”Nghe vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên gật đầu, vung tay lên, Ngũ Mạch Phổ kia vào lúc này chạy đi như bay, phiêu đãng về phía ngọn núi ở trung tâm...Ông...Ngũ Mạch Phổ bay lên cũng kèm theo một loạt tiếng vang, cuối cùng, nó rơi vào đỉnh núi một cách vững vàng.Trong phút chốc, toàn bộ ngũ mạch Phong Thiên điên cuồng run rẩy.“Có chuyện gì vậy?”Thấy cảnh đó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên và Hoàng Phủ Thanh Ngọc đều hơi thay đổi sắc mặt.Năm dãy núi vào lúc này như muốn vùng lên, bên trong dãy núi có những sự xung kích mạnh mẽ bùng ra.“Không lẽ đã sai rồi?”Hoàng Phủ Thanh Ngọc lúc này tái mặt đi.Nếu Tần Ninh nói sai, vậy thế gia Hoàng Phủ bọn họ sẽ là kẻ địch của toàn bộ Cửu U đại lục!Thả Ma tộc dưới lòng đất ra, đây là chuyện chỉ những kẻ cực kỳ hung ác mới làm.“Tần Ninh tột cùng muốn làm gì? Không lẽ hắn muốn thả Ma tộc ra sao?”Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này trở nên khó coi.Ngũ mạch Phong Thiên kia lúc này run rẩy ngày một to hơn, tràn ngập toàn bộ dãy núi, khiến người ta thấy lo lắng.Hơi thở mạnh mẽ từng đợt trào ra, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ma khí cũng lăn lộn cuồn cuộn.
Mà lúc này, ở dưới năm đỉnh núi, có một đội ngũ đứng yên tĩnh.
“Đem Ngũ Mạch Phổ tới!”
Người đàn ông đứng đầu, vóc người to lớn, quần áo màu vàng sẫm, hờ hững lên tiếng.
“Vâng!”
Sau ông ta, Hoàng Phủ Thanh Ngọc dùng hai tay nâng một cuộn tranh đi tới.
Cuộn tranh này giống như trải qua vô số năm tháng, đồ án lắng đọng, tích lũy, tối tăm, in hằn lên cuộn tranh.
Cuộn tranh này không biết được làm từ nguyên liệu nào, nhưng không hề tiêu hao sau bao nhiêu đời truyền xuống của Hoàng Phủ gia.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cầm cuộn tranh, thần sắc cung kính.
“Tần Ninh kia thật sự nói như vậy sao?”
“Vâng!”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Đại ca, bất kể hắn nói đúng hay sai, cái này cũng đã ngâm nước ba ngày rồi, mà huynh xem, mạch thứ năm của ngũ mạch Phong Thiên đã bắt đầu có vết rách!”
“Nếu không thử một lần, mấy tên kia e là sẽ trồi lên sống lại chỉ trong vòng mấy năm nữa thôi!”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên gật đầu, vung tay lên, Ngũ Mạch Phổ kia vào lúc này chạy đi như bay, phiêu đãng về phía ngọn núi ở trung tâm...
Ông...
Ngũ Mạch Phổ bay lên cũng kèm theo một loạt tiếng vang, cuối cùng, nó rơi vào đỉnh núi một cách vững vàng.
Trong phút chốc, toàn bộ ngũ mạch Phong Thiên điên cuồng run rẩy.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy cảnh đó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên và Hoàng Phủ Thanh Ngọc đều hơi thay đổi sắc mặt.
Năm dãy núi vào lúc này như muốn vùng lên, bên trong dãy núi có những sự xung kích mạnh mẽ bùng ra.
“Không lẽ đã sai rồi?”
Hoàng Phủ Thanh Ngọc lúc này tái mặt đi.
Nếu Tần Ninh nói sai, vậy thế gia Hoàng Phủ bọn họ sẽ là kẻ địch của toàn bộ Cửu U đại lục!
Thả Ma tộc dưới lòng đất ra, đây là chuyện chỉ những kẻ cực kỳ hung ác mới làm.
“Tần Ninh tột cùng muốn làm gì? Không lẽ hắn muốn thả Ma tộc ra sao?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này trở nên khó coi.
Ngũ mạch Phong Thiên kia lúc này run rẩy ngày một to hơn, tràn ngập toàn bộ dãy núi, khiến người ta thấy lo lắng.
Hơi thở mạnh mẽ từng đợt trào ra, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ma khí cũng lăn lộn cuồn cuộn.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà lúc này, ở dưới năm đỉnh núi, có một đội ngũ đứng yên tĩnh.“Đem Ngũ Mạch Phổ tới!”Người đàn ông đứng đầu, vóc người to lớn, quần áo màu vàng sẫm, hờ hững lên tiếng.“Vâng!”Sau ông ta, Hoàng Phủ Thanh Ngọc dùng hai tay nâng một cuộn tranh đi tới.Cuộn tranh này giống như trải qua vô số năm tháng, đồ án lắng đọng, tích lũy, tối tăm, in hằn lên cuộn tranh.Cuộn tranh này không biết được làm từ nguyên liệu nào, nhưng không hề tiêu hao sau bao nhiêu đời truyền xuống của Hoàng Phủ gia.Lúc này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cầm cuộn tranh, thần sắc cung kính.“Tần Ninh kia thật sự nói như vậy sao?”“Vâng!”Hoàng Phủ Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Đại ca, bất kể hắn nói đúng hay sai, cái này cũng đã ngâm nước ba ngày rồi, mà huynh xem, mạch thứ năm của ngũ mạch Phong Thiên đã bắt đầu có vết rách!”“Nếu không thử một lần, mấy tên kia e là sẽ trồi lên sống lại chỉ trong vòng mấy năm nữa thôi!”Nghe vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên gật đầu, vung tay lên, Ngũ Mạch Phổ kia vào lúc này chạy đi như bay, phiêu đãng về phía ngọn núi ở trung tâm...Ông...Ngũ Mạch Phổ bay lên cũng kèm theo một loạt tiếng vang, cuối cùng, nó rơi vào đỉnh núi một cách vững vàng.Trong phút chốc, toàn bộ ngũ mạch Phong Thiên điên cuồng run rẩy.“Có chuyện gì vậy?”Thấy cảnh đó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên và Hoàng Phủ Thanh Ngọc đều hơi thay đổi sắc mặt.Năm dãy núi vào lúc này như muốn vùng lên, bên trong dãy núi có những sự xung kích mạnh mẽ bùng ra.“Không lẽ đã sai rồi?”Hoàng Phủ Thanh Ngọc lúc này tái mặt đi.Nếu Tần Ninh nói sai, vậy thế gia Hoàng Phủ bọn họ sẽ là kẻ địch của toàn bộ Cửu U đại lục!Thả Ma tộc dưới lòng đất ra, đây là chuyện chỉ những kẻ cực kỳ hung ác mới làm.“Tần Ninh tột cùng muốn làm gì? Không lẽ hắn muốn thả Ma tộc ra sao?”Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này trở nên khó coi.Ngũ mạch Phong Thiên kia lúc này run rẩy ngày một to hơn, tràn ngập toàn bộ dãy núi, khiến người ta thấy lo lắng.Hơi thở mạnh mẽ từng đợt trào ra, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ma khí cũng lăn lộn cuồn cuộn.