“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1117: “Năm đó ngài đã nuôi sống được sao?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Viêm Khô lúc này hô to, nhưng không một ai để ý lão ta.Lão ta căng thẳng, nhìn quanh, nhưng không ai trả lời. Lão ta ngồi xổm xuống, níu một người, rồi đột nhiên thân thể lão ta căng lại.“Chết rồi...”Viêm Khô kiểm tra mấy người liên tiếp, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều.“Chết rồi... Chết hết rồi... Sao lại chết thế này...”Sắc mặt Viêm Khô trắng bệch, thân thể run rẩy.Người bị Tần Ninh giết, đều chết, là chết thật.Chỉ có mình lão ta tự sát thì không chết hẳn.Quả nhiên lão ta nghĩ đúng, Tần Ninh kia, không đơn giản.“Lâm nguy rồi...”Sắc mặt Viêm Khô cực kỳ xấu xí, bàn tay chắp trước ngực, sau đó lòng bàn tay lão ta hiện ra một cái hộp.Lão ta mở hộp ra, một ánh sáng lóe lên rồi biến mất.“Phải quay về tộc bẩm báo lại sự kỳ lạ của nơi đây. Lần này, đến cả cảnh giới Hóa Thần hai chuyển như ta cũng không làm gì được, Tần Ninh này quá đáng sợ...”Lúc này, ở bên kia, Tần Ninh từ từ tỉnh dậy.Lão Vệ chứng kiến Tần Ninh, hơi chắp tay, đứng dậy.“Ông bây giờ cũng không được như ngày trước nữa rồi, sao không vào tôi luyện đi?”“An nguy của công tử quan trọng hơn”.Lão Vệ khách sáo nói.“Khà khà, có đại nhân Hà Tôn ta ở đây, ai có thể làm hại đến công tử được cơ chứ? Ngươi lo nhiều quá cơ”.“Ngươi nói cũng nhiều lắm”.Tần Ninh nhìn sang mấy người còn lại.Thiên Đạo Nhất, năm vị trưởng lão cùng mấy người Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh vẫn chưa dậy.“Chờ thêm chút đi!”Tần Ninh ngồi xuống, lấy ra một bình ngọc, ngắm nghía trong tay.“Chậc chậc, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”Tôm cát nhỏ nhảy sang vai của Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Thứ này hiếm có, cũng chưa chắc đã sống được chứ?”“Năm đó ngài đã nuôi sống được sao?”“Trên đời này còn có thứ ta không nuôi sống được à?”, Tần Ninh cười tủm tỉm.“Đúng đúng đúng, không có chuyện gì mà ngài không làm được hết”.Tôm cát nhỏ tức thì nịnh nọt: “Hì hì, Đại Đế, ngài chắc chắn cũng không chỉ có một cành đâu hả? Ta da mặt dày, muốn xin ngài một cây được chứ?”Nghe vậy, Tần Ninh bĩu môi, lườm tôm cát nhỏ: “Nhiều năm không gặp, thực lực chẳng thay đổi gì mà mặt thì dày hơn hẳn!”Nghe vậy, tôm cát nhỏ tức thì đỏ bừng mặt.
Viêm Khô lúc này hô to, nhưng không một ai để ý lão ta.
Lão ta căng thẳng, nhìn quanh, nhưng không ai trả lời. Lão ta ngồi xổm xuống, níu một người, rồi đột nhiên thân thể lão ta căng lại.
“Chết rồi...”
Viêm Khô kiểm tra mấy người liên tiếp, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều.
“Chết rồi... Chết hết rồi... Sao lại chết thế này...”
Sắc mặt Viêm Khô trắng bệch, thân thể run rẩy.
Người bị Tần Ninh giết, đều chết, là chết thật.
Chỉ có mình lão ta tự sát thì không chết hẳn.
Quả nhiên lão ta nghĩ đúng, Tần Ninh kia, không đơn giản.
“Lâm nguy rồi...”
Sắc mặt Viêm Khô cực kỳ xấu xí, bàn tay chắp trước ngực, sau đó lòng bàn tay lão ta hiện ra một cái hộp.
Lão ta mở hộp ra, một ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
“Phải quay về tộc bẩm báo lại sự kỳ lạ của nơi đây. Lần này, đến cả cảnh giới Hóa Thần hai chuyển như ta cũng không làm gì được, Tần Ninh này quá đáng sợ...”
Lúc này, ở bên kia, Tần Ninh từ từ tỉnh dậy.
Lão Vệ chứng kiến Tần Ninh, hơi chắp tay, đứng dậy.
“Ông bây giờ cũng không được như ngày trước nữa rồi, sao không vào tôi luyện đi?”
“An nguy của công tử quan trọng hơn”.
Lão Vệ khách sáo nói.
“Khà khà, có đại nhân Hà Tôn ta ở đây, ai có thể làm hại đến công tử được cơ chứ? Ngươi lo nhiều quá cơ”.
“Ngươi nói cũng nhiều lắm”.
Tần Ninh nhìn sang mấy người còn lại.
Thiên Đạo Nhất, năm vị trưởng lão cùng mấy người Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh vẫn chưa dậy.
“Chờ thêm chút đi!”
Tần Ninh ngồi xuống, lấy ra một bình ngọc, ngắm nghía trong tay.
“Chậc chậc, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”
Tôm cát nhỏ nhảy sang vai của Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Thứ này hiếm có, cũng chưa chắc đã sống được chứ?”
“Năm đó ngài đã nuôi sống được sao?”
“Trên đời này còn có thứ ta không nuôi sống được à?”, Tần Ninh cười tủm tỉm.
“Đúng đúng đúng, không có chuyện gì mà ngài không làm được hết”.
Tôm cát nhỏ tức thì nịnh nọt: “Hì hì, Đại Đế, ngài chắc chắn cũng không chỉ có một cành đâu hả? Ta da mặt dày, muốn xin ngài một cây được chứ?”
Nghe vậy, Tần Ninh bĩu môi, lườm tôm cát nhỏ: “Nhiều năm không gặp, thực lực chẳng thay đổi gì mà mặt thì dày hơn hẳn!”
Nghe vậy, tôm cát nhỏ tức thì đỏ bừng mặt.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Viêm Khô lúc này hô to, nhưng không một ai để ý lão ta.Lão ta căng thẳng, nhìn quanh, nhưng không ai trả lời. Lão ta ngồi xổm xuống, níu một người, rồi đột nhiên thân thể lão ta căng lại.“Chết rồi...”Viêm Khô kiểm tra mấy người liên tiếp, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều.“Chết rồi... Chết hết rồi... Sao lại chết thế này...”Sắc mặt Viêm Khô trắng bệch, thân thể run rẩy.Người bị Tần Ninh giết, đều chết, là chết thật.Chỉ có mình lão ta tự sát thì không chết hẳn.Quả nhiên lão ta nghĩ đúng, Tần Ninh kia, không đơn giản.“Lâm nguy rồi...”Sắc mặt Viêm Khô cực kỳ xấu xí, bàn tay chắp trước ngực, sau đó lòng bàn tay lão ta hiện ra một cái hộp.Lão ta mở hộp ra, một ánh sáng lóe lên rồi biến mất.“Phải quay về tộc bẩm báo lại sự kỳ lạ của nơi đây. Lần này, đến cả cảnh giới Hóa Thần hai chuyển như ta cũng không làm gì được, Tần Ninh này quá đáng sợ...”Lúc này, ở bên kia, Tần Ninh từ từ tỉnh dậy.Lão Vệ chứng kiến Tần Ninh, hơi chắp tay, đứng dậy.“Ông bây giờ cũng không được như ngày trước nữa rồi, sao không vào tôi luyện đi?”“An nguy của công tử quan trọng hơn”.Lão Vệ khách sáo nói.“Khà khà, có đại nhân Hà Tôn ta ở đây, ai có thể làm hại đến công tử được cơ chứ? Ngươi lo nhiều quá cơ”.“Ngươi nói cũng nhiều lắm”.Tần Ninh nhìn sang mấy người còn lại.Thiên Đạo Nhất, năm vị trưởng lão cùng mấy người Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh vẫn chưa dậy.“Chờ thêm chút đi!”Tần Ninh ngồi xuống, lấy ra một bình ngọc, ngắm nghía trong tay.“Chậc chậc, sen Cửu Chuyển Thiên Tiên?”Tôm cát nhỏ nhảy sang vai của Tần Ninh, kinh ngạc nói: “Thứ này hiếm có, cũng chưa chắc đã sống được chứ?”“Năm đó ngài đã nuôi sống được sao?”“Trên đời này còn có thứ ta không nuôi sống được à?”, Tần Ninh cười tủm tỉm.“Đúng đúng đúng, không có chuyện gì mà ngài không làm được hết”.Tôm cát nhỏ tức thì nịnh nọt: “Hì hì, Đại Đế, ngài chắc chắn cũng không chỉ có một cành đâu hả? Ta da mặt dày, muốn xin ngài một cây được chứ?”Nghe vậy, Tần Ninh bĩu môi, lườm tôm cát nhỏ: “Nhiều năm không gặp, thực lực chẳng thay đổi gì mà mặt thì dày hơn hẳn!”Nghe vậy, tôm cát nhỏ tức thì đỏ bừng mặt.